*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
cảnh Y Nhân không hiểu sao lại nhớ tới năm đó. Cô nghịch ngợm chơi trốn tìm với tiểu Tấn vương gia. Lần nào chơi cô cũng thua cậu ta, chẳng mấy chốc đã bị tìm ra rồi. Ngày đó cô không phục, liền đánh cược với tiểu Tấn vương gia rằng lần này nhất định cậu ta sẽ không tìm được cô.
Cậu ta đồng ý.
Thế nhưng, hình phạt sau khi thua là cô phải đi tìm hoàng đế cữu cữu bảo người hạ chỉ, sau khi cô làm lễ trưởng thành xong sẽ gả cho tiểu Tấn vương gia.
Cảnh Y Nhân bắt đầu do dự không quyết định được, dù sao khi đó cô mới 12 tuổi, chưa hiểu gì nhiều về khái niệm hôn nhân.
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi cắn răng đồng2ý. Cô đã tính toán sẵn rồi. Cô dễ dàng đồng ý như vậy là bởi tiểu Tấn vương gia sẽ không thể tìm được cô. Cảnh Y Nhận biết, ngoài chỗ ở của hoàng đế cữu cữu và cung điện ra thì tiểu Tấn vương gia có thể nghênh ngang ra vào bất cứ nơi nào trong hoàng cung này. Thế nên, lần này cô trốn trong tẩm cung của hoàng đế cữu cữu.
Người chiều chuộng cô đến mức độ, trừ trên triều và Ngự thư phòng* ra, cô đi tới đâu cũng không ai dám ngăn cản.
(*) Ngự thư phòng: Nơi hoàng đế làm việc.. Cô vừa tới tẩm cung đã thấy công công đang đứng ngoài cửa rồi. Vậy nghĩa là hiện tại hoàng đế cữu cữu đang ở trong tẩm cung.5Cô vừa tới cửa, công công đã cung kính khom lưng nói: “Thưa công chúa Khuynh Thành, hôm nay hoàng thượng không được khỏe, người đã đi nghỉ rồi ạ!”
Công công nghĩ là cô tới để tìm hoàng thượng. Nghe xong, trong lòng Cảnh Y Nhân lo lắng, thế thì cô càng phải vào xem thế nào. “Vậy ta vào thăm hoàng cữu cữu một chút! Ta sẽ không quấy rầy tới người!” Nói rồi Cảnh Y Nhân giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên chuẩn bị đẩy cửa, liền bị công công ngăn cản. Công công vắt cây phất trần lên khuỷu tay, vẻ mặt khổ sở, trả lời có phần khó khăn: “Thưa tiểu công chúa, không phải lão nổ không cho người vào, mà là hoàng thượng đã hạ chỉ, không6cho phép bất cứ ai làm phiền!”
Cảnh Y Nhân nhíu mày: “Ngươi không nhớ ý chỉ trước đây của hoàng cữu cữu sao? Công chúa Khuynh Thành có thể tùy ý ra vào bất cứ cung điện nào!”
Nói rồi, Cảnh Y Nhân không thèm để ý tới ông ta nữa, bàn tay nhỏ bé đẩy cửa ra rồi bước vào.
“...” Công công lâm vào thế khó xử, đành đi qua đi lại bên ngoài. Lúc này, tẩm cung của hoàng đế cữu cữu không một bóng người, từ phòng ngoài đến tận buồng ngủ, tầng tầng lớp lớp rèm vàng buông xuống ngăn lại tất cả mọi thứ trước mắt. Cảnh Y Nhân nhẹ nhàng bước từng bước vào bên trong.
Cô vén tấm rèm đầu tiên lên đi về phía trước, rồi vén tấm thứ5hai, rồi lại một tấm, mãi đến tận trong cùng mới là tẩm cung chính thức của hoàng đế.
Mùi đàn hương nhàn nhạt bay vào mũi. Ngay trước mắt cô là một chiếc long tháp lớn được che chắn sau tấm rèm vàng buông rủ. () Long tháp: Giường ngủ của hoàng đế. Trên án thư bên cạnh có một quyển tấu chương được trải ra, nét mực đỏ thắm còn chưa khô, chén nước trà nóng vẫn còn bốc khói nghi ngút. () Án: Bàn làm việc theo kiểu cổ.
Cữu cữu vừa mới đi nằm sao?
Cảnh Y Nhân theo bản năng đi từng bước đến long tháp.
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chầm chậm vén rèm lên.
Người nằm trên giường chính là hoàng để cữu cữu.
Sắc mặt hắn ửng hồng, trên trán đổ một3tầng mồ hôi, hàng lông mày nhíu chặt lại, hai mắt nhắm nghiền, bờ môi hơi hé mở. Gương mặt tuấn tú ấy trông có vẻ vô cùng đau khổ. Ngay cả hơi thở của hắn cũng nóng rực và nặng nề.
Cảnh Y Nhân lo lắng, vội vàng treo màn lên móc treo màu vàng.
cảnh Y Nhân không hiểu sao lại nhớ tới năm đó. Cô nghịch ngợm chơi trốn tìm với tiểu Tấn vương gia. Lần nào chơi cô cũng thua cậu ta, chẳng mấy chốc đã bị tìm ra rồi. Ngày đó cô không phục, liền đánh cược với tiểu Tấn vương gia rằng lần này nhất định cậu ta sẽ không tìm được cô.
Cậu ta đồng ý.
Thế nhưng, hình phạt sau khi thua là cô phải đi tìm hoàng đế cữu cữu bảo người hạ chỉ, sau khi cô làm lễ trưởng thành xong sẽ gả cho tiểu Tấn vương gia.
Cảnh Y Nhân bắt đầu do dự không quyết định được, dù sao khi đó cô mới 12 tuổi, chưa hiểu gì nhiều về khái niệm hôn nhân.
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi cắn răng đồng2ý. Cô đã tính toán sẵn rồi. Cô dễ dàng đồng ý như vậy là bởi tiểu Tấn vương gia sẽ không thể tìm được cô. Cảnh Y Nhận biết, ngoài chỗ ở của hoàng đế cữu cữu và cung điện ra thì tiểu Tấn vương gia có thể nghênh ngang ra vào bất cứ nơi nào trong hoàng cung này. Thế nên, lần này cô trốn trong tẩm cung của hoàng đế cữu cữu.
Người chiều chuộng cô đến mức độ, trừ trên triều và Ngự thư phòng* ra, cô đi tới đâu cũng không ai dám ngăn cản.
(*) Ngự thư phòng: Nơi hoàng đế làm việc.. Cô vừa tới tẩm cung đã thấy công công đang đứng ngoài cửa rồi. Vậy nghĩa là hiện tại hoàng đế cữu cữu đang ở trong tẩm cung.5Cô vừa tới cửa, công công đã cung kính khom lưng nói: “Thưa công chúa Khuynh Thành, hôm nay hoàng thượng không được khỏe, người đã đi nghỉ rồi ạ!”
Công công nghĩ là cô tới để tìm hoàng thượng. Nghe xong, trong lòng Cảnh Y Nhân lo lắng, thế thì cô càng phải vào xem thế nào. “Vậy ta vào thăm hoàng cữu cữu một chút! Ta sẽ không quấy rầy tới người!” Nói rồi Cảnh Y Nhân giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên chuẩn bị đẩy cửa, liền bị công công ngăn cản. Công công vắt cây phất trần lên khuỷu tay, vẻ mặt khổ sở, trả lời có phần khó khăn: “Thưa tiểu công chúa, không phải lão nổ không cho người vào, mà là hoàng thượng đã hạ chỉ, không6cho phép bất cứ ai làm phiền!”
Cảnh Y Nhân nhíu mày: “Ngươi không nhớ ý chỉ trước đây của hoàng cữu cữu sao? Công chúa Khuynh Thành có thể tùy ý ra vào bất cứ cung điện nào!”
Nói rồi, Cảnh Y Nhân không thèm để ý tới ông ta nữa, bàn tay nhỏ bé đẩy cửa ra rồi bước vào.
“...” Công công lâm vào thế khó xử, đành đi qua đi lại bên ngoài. Lúc này, tẩm cung của hoàng đế cữu cữu không một bóng người, từ phòng ngoài đến tận buồng ngủ, tầng tầng lớp lớp rèm vàng buông xuống ngăn lại tất cả mọi thứ trước mắt. Cảnh Y Nhân nhẹ nhàng bước từng bước vào bên trong.
Cô vén tấm rèm đầu tiên lên đi về phía trước, rồi vén tấm thứ5hai, rồi lại một tấm, mãi đến tận trong cùng mới là tẩm cung chính thức của hoàng đế.
Mùi đàn hương nhàn nhạt bay vào mũi. Ngay trước mắt cô là một chiếc long tháp lớn được che chắn sau tấm rèm vàng buông rủ. () Long tháp: Giường ngủ của hoàng đế. Trên án thư bên cạnh có một quyển tấu chương được trải ra, nét mực đỏ thắm còn chưa khô, chén nước trà nóng vẫn còn bốc khói nghi ngút. () Án: Bàn làm việc theo kiểu cổ.
Cữu cữu vừa mới đi nằm sao?
Cảnh Y Nhân theo bản năng đi từng bước đến long tháp.
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chầm chậm vén rèm lên.
Người nằm trên giường chính là hoàng để cữu cữu.
Sắc mặt hắn ửng hồng, trên trán đổ một3tầng mồ hôi, hàng lông mày nhíu chặt lại, hai mắt nhắm nghiền, bờ môi hơi hé mở. Gương mặt tuấn tú ấy trông có vẻ vô cùng đau khổ. Ngay cả hơi thở của hắn cũng nóng rực và nặng nề.
Cảnh Y Nhân lo lắng, vội vàng treo màn lên móc treo màu vàng.
/1497
|