*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“...” Lục Minh suy nghĩ một chút.
“Vị vương gia được phong đất ở đây, không phải đều là đất phong vương sao! Chắc là vương đó!”
Anh tiếp tục nói: “Cách đây rất lâu, khi quân địch xâm chiếm, vị vương này biết chắc là thất bại nhưng vẫn kiên quyết liều chết giữ thành, luôn canh giữ từ tường rào Hoàng thành đến Bách Hoa Sơn.” “Cuối cùng tất cả binh lính đều chết hết, một mình hắn lấy một chọi trăm, chết dưới loạn đạo trên đỉnh núi Bách Hoa Sơn.” “Trước khi chết hắn cầu xin quân địch đừng làm hại bất kỳ bách tính nào, đừng phá hủy bất kỳ công trình, lầu các nào, nếu không hắn sợ nàng tiên nữ kia không tìm được đường về!“. “Quân địch coi2thường lời nói của hắn, không những giết hại bách tính mà còn đốt hết nhà cửa, kết quả chọc giận đến thần tiên, người giáng xuống một hòn đá, hòn đá ấy đã đè chết rất nhiều người!” “Sau cái chết đột ngột của vị vương kia, nơi tảng đá rơi xuống phải khắc mấy chữ rồi mới chịu yên. Vùng đất có máu của nhiều người thấm xuống đã mọc lên hoa tứ quý. Mọi người đều thờ cúng vị vương này!” Nghe đến đây, Cảnh Y Nhân có vẻ đặc biệt hưng phấn.
Cô kéo Lục Minh bước nhanh chân đi lên: “Chúng ta đi xem thử là chữ gì?”
Lục Minh cười khẽ nhìn cô hưng phấn như đứa trẻ.
“Văn tự cổ đại! Em xem không hiểu đâu!”
“Xem không hiểu cũng phải5xem thử! Giáo sư Phó nghiên cứu lịch sử mà, gửi ảnh cho anh ta xem chẳng phải sẽ biết sao.” Nói xong, bước chân của Cảnh Y Nhân càng lúc càng nhanh. “Chữ khắc ban đầu đã sớm không còn rồi, sau này người ta khắc lại lần nữa để khai thác du lịch, chỉ là truyền thuyết thôi không thể coi là thật được.” Cảnh Y Nhân mặc kệ thật giả, cô vẫn muốn đi lên xem thử.
Cô lại cùng Lục Minh leo thêm khoảng một tiếng đồng hồ, cả người mướt mải mồ hôi mới lên tới đỉnh núi.
Phong cảnh trên đỉnh núi và phong cảnh dưới chân núi như thể hai nơi khác nhau, đẹp đến mức ngắm mãi mà không chán, cứ như đã bước một chân vào tiên6cảnh vậy.
Mây mù vờn quanh, trăm hoa đua nở.
Từ nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ cổ thành xa xa. Những nếp nhà xếp thành hàng ngay ngắn, chỉnh tề theo trật tự được bao bọc bên trong hàng tường rào của hoàng thành.
Trên núi, khắp nơi đều nở đầy hoa xung quanh tảng đá lớn này. Đẹp vô cùng! Cảnh Y Nhân kéo tay Lục Minh, chạy đến trước tảng đá lớn. Cô đặc biệt hưng phấn ngước mắt nhìn mấy hàng chữ lớn sơn đỏ được khắc lõm xuống trên mặt đá. “Chữ này em biết, hai chữ này viết sai rồi!” Đây chính là chữ mô phỏng theo chữ của nước Lộc Nguyên bạn có mà, chữ viết của người cổ đại ở thế giới này giống chữ viết ở5thế giới bọn cô. Cảnh Y Nhân vừa nói vừa giơ bàn tay nhỏ bé chỉ chữ phía trên, vừa nhìn vừa đọc từng chữ cho Lục Minh nghe.
“Thỉnh, quân, tam, xích, kiếm, phong, chữ “phong” này viết sai rồi!”
Cảnh Y Nhân tiếp tục đọc phần sau: “Hỏa, thành, thủ, lịch, can, đảm.” “Thỉnh quân Tam Xích Kiếm, phong hóa thành thủ lịch can đảm! Ý chính là nói xin bảo hiểm của đế vương, thay để vương bước vào ngọn lửa chiến tranh, dùng để tượng trưng cho lòng trung thành đối với đế vương!”
Nói xong, Cảnh Y Nhân lại đọc hai câu tiếp theo: “Tá quân tam lai niên, phồn hoa vạn lí hảo...” Đọc đến đây, Cảnh Y Nhân bỗng nhiên dừng lại một chút, một cảm giác quen thuộc bất3chợt dâng lên. Hình như cô đã từng nghe những lời này ở đâu rồi, mấy câu nói này đặc biệt quan trọng. Những mảnh ghép ký ức chắp nối lại trong đầu Cảnh Y Nhân Nghĩ tới nghĩ lui, nụ cười trên gương mặt cô dần dần thu lại, trông có vẻ hơi cứng nhắc.
Rồi cô “A” lên một tiếng bừng tỉnh, giống như vừa hiểu ra điều gì đó.
“...” Lục Minh suy nghĩ một chút.
“Vị vương gia được phong đất ở đây, không phải đều là đất phong vương sao! Chắc là vương đó!”
Anh tiếp tục nói: “Cách đây rất lâu, khi quân địch xâm chiếm, vị vương này biết chắc là thất bại nhưng vẫn kiên quyết liều chết giữ thành, luôn canh giữ từ tường rào Hoàng thành đến Bách Hoa Sơn.” “Cuối cùng tất cả binh lính đều chết hết, một mình hắn lấy một chọi trăm, chết dưới loạn đạo trên đỉnh núi Bách Hoa Sơn.” “Trước khi chết hắn cầu xin quân địch đừng làm hại bất kỳ bách tính nào, đừng phá hủy bất kỳ công trình, lầu các nào, nếu không hắn sợ nàng tiên nữ kia không tìm được đường về!“. “Quân địch coi2thường lời nói của hắn, không những giết hại bách tính mà còn đốt hết nhà cửa, kết quả chọc giận đến thần tiên, người giáng xuống một hòn đá, hòn đá ấy đã đè chết rất nhiều người!” “Sau cái chết đột ngột của vị vương kia, nơi tảng đá rơi xuống phải khắc mấy chữ rồi mới chịu yên. Vùng đất có máu của nhiều người thấm xuống đã mọc lên hoa tứ quý. Mọi người đều thờ cúng vị vương này!” Nghe đến đây, Cảnh Y Nhân có vẻ đặc biệt hưng phấn.
Cô kéo Lục Minh bước nhanh chân đi lên: “Chúng ta đi xem thử là chữ gì?”
Lục Minh cười khẽ nhìn cô hưng phấn như đứa trẻ.
“Văn tự cổ đại! Em xem không hiểu đâu!”
“Xem không hiểu cũng phải5xem thử! Giáo sư Phó nghiên cứu lịch sử mà, gửi ảnh cho anh ta xem chẳng phải sẽ biết sao.” Nói xong, bước chân của Cảnh Y Nhân càng lúc càng nhanh. “Chữ khắc ban đầu đã sớm không còn rồi, sau này người ta khắc lại lần nữa để khai thác du lịch, chỉ là truyền thuyết thôi không thể coi là thật được.” Cảnh Y Nhân mặc kệ thật giả, cô vẫn muốn đi lên xem thử.
Cô lại cùng Lục Minh leo thêm khoảng một tiếng đồng hồ, cả người mướt mải mồ hôi mới lên tới đỉnh núi.
Phong cảnh trên đỉnh núi và phong cảnh dưới chân núi như thể hai nơi khác nhau, đẹp đến mức ngắm mãi mà không chán, cứ như đã bước một chân vào tiên6cảnh vậy.
Mây mù vờn quanh, trăm hoa đua nở.
Từ nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ cổ thành xa xa. Những nếp nhà xếp thành hàng ngay ngắn, chỉnh tề theo trật tự được bao bọc bên trong hàng tường rào của hoàng thành.
Trên núi, khắp nơi đều nở đầy hoa xung quanh tảng đá lớn này. Đẹp vô cùng! Cảnh Y Nhân kéo tay Lục Minh, chạy đến trước tảng đá lớn. Cô đặc biệt hưng phấn ngước mắt nhìn mấy hàng chữ lớn sơn đỏ được khắc lõm xuống trên mặt đá. “Chữ này em biết, hai chữ này viết sai rồi!” Đây chính là chữ mô phỏng theo chữ của nước Lộc Nguyên bạn có mà, chữ viết của người cổ đại ở thế giới này giống chữ viết ở5thế giới bọn cô. Cảnh Y Nhân vừa nói vừa giơ bàn tay nhỏ bé chỉ chữ phía trên, vừa nhìn vừa đọc từng chữ cho Lục Minh nghe.
“Thỉnh, quân, tam, xích, kiếm, phong, chữ “phong” này viết sai rồi!”
Cảnh Y Nhân tiếp tục đọc phần sau: “Hỏa, thành, thủ, lịch, can, đảm.” “Thỉnh quân Tam Xích Kiếm, phong hóa thành thủ lịch can đảm! Ý chính là nói xin bảo hiểm của đế vương, thay để vương bước vào ngọn lửa chiến tranh, dùng để tượng trưng cho lòng trung thành đối với đế vương!”
Nói xong, Cảnh Y Nhân lại đọc hai câu tiếp theo: “Tá quân tam lai niên, phồn hoa vạn lí hảo...” Đọc đến đây, Cảnh Y Nhân bỗng nhiên dừng lại một chút, một cảm giác quen thuộc bất3chợt dâng lên. Hình như cô đã từng nghe những lời này ở đâu rồi, mấy câu nói này đặc biệt quan trọng. Những mảnh ghép ký ức chắp nối lại trong đầu Cảnh Y Nhân Nghĩ tới nghĩ lui, nụ cười trên gương mặt cô dần dần thu lại, trông có vẻ hơi cứng nhắc.
Rồi cô “A” lên một tiếng bừng tỉnh, giống như vừa hiểu ra điều gì đó.
/1497
|