*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhạc Phong định mặc kệ, nhưng khi anh ta vừa bỏ đi liền phát hiện ra công phu của nữ sinh bị đánh vậy mà khá tốt, nhìn bóng dáng còn thấy quen mắt. Nhạc Phong lập tức lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc, đồng thời đi về phía bên này. “Dẫn người đến trường học! Ngay lập tức!”
“Đánh nhau chứ làm gì!”
Nhạc Phong lạnh lùng cúp máy, vọt tới bãi đất trống trong rừng.
Anh chạy bằng bằng, thái độ căng thẳng, cỏ dưới chân đều bị anh ta giẫm lún xuống. Nhạc Phong nổi giận gầm lên: “Các người làm gì vậy?” Đột nhiên nhìn thấy thầy huấn luyện xuất hiện, Lỵ Lỵ, sợ hết hồn. Lần2trước được chứng kiến quyền cước của thầy huấn luyện, Lỵ Lỵ lo sợ anh ta sẽ giúp Cảnh Y Nhân. Một tên lưu manh trong số đó chĩa gậy bóng chày về phía Nhạc Phong, phách lối nghiêng đầu đe dọa. “C** bớt lo chuyện bao đồng đi! Bằng không tao đánh luôn cả mày...”
Tên lưu manh còn chưa nói hết, Nhạc Phong đã bất thình lình nhảy lên, đá một cước vừa tàn nhẫn vừa độc ác, không thương tiếc vào mặt tên lưu manh.
Tên lưu manh bất ngờ bị đá văng ra ngoài, gãy cả hai cái răng, chảy máu be bét. Hắn nằm trên đất ôm mặt, con người hoảng sợ nhìn Nhạc Phong, thân thể không5ngừng bò trườn về phía sau.
Anh em bị đánh, mọi sự chú ý của bọn lưu manh đều dồn lên người Nhạc Phong, từng người từng người vận động thân thể, khiêu khích, ánh mắt tức giận của bọn chúng trợn trừng nhìn Nhạc Phong, hận không thể giết chết anh ta.
Nhạc Phong khinh thường, hơi chuyển động bước chân, không hề sợ hãi đến gần đám lưu manh. “Đánh hội đồng thì phải là cả đám đánh nhau, cô lại lấy một địch mười, bộ không hiểu quy tắc sao?” Ánh mắt sâu thẳm của Nhạc Phong bình tĩnh ngắm nhìn Cảnh Y Nhân xinh đẹp trong bộ váy dài đã nhăn nhúm, gầm nhẹ một tiếng.
Cảnh Y Nhân đứng6thẳng người lên, giơ tay lau vết máu ở khóe miệng, liếc mắt lạnh lùng nhìn anh ta. Trong tình cảnh này mà còn thoải mái tán gẫu với cô nữa. “Cùng nhau chơi đi!” Khóe miệng Nhạc Phong cong lên, anh nâng cánh tay, bước chân lười biếng chậm rãi chuyển động trên mặt cỏ. “Thằng ranh thối tha! Tao thấy là mày tự tìm đường chết rồi!” Một tên lưu manh trong số đó giơ gậy bóng chày lên bổ nhào về phía Nhạc Phong.
Nhạc Phong né tránh dễ như trở bàn tay, thân thể vọt một cái liền chạy ra sau lưng tên lưu manh, đến bên cạnh Cảnh Y Nhân, lưng áp lưng với cô: “Cô phụ5trách mấy tên trước mặt! Tôi phụ trách đám mập này!”
“Phí lời!” Cảnh Y Nhân tức giận đáp lại anh ta một câu.
Một cô gái yếu đuối như cô làm sao đối phó với mấy tên mập mạp kia được? Ngay lúc Cảnh Y Nhân và Nhạc Phong chuẩn bị ra tay, đột nhiên lại truyền đến một âm thanh quen thuộc. “Đánh nhau mà không gọi thầy! Không biết cái gì gọi là tôn sư trọng đạo à?” “...” Cảnh Y Nhân im lặng nhìn Phó Minh Tuấn đi tới từ trong rừng. Anh ta đến xem náo nhiệt gì chứ, lát nữa bị đánh rồi ai chịu trách nhiệm? Lỵ Lỵ nhìn thấy giáo sư địa ngục xuất hiện,3bả vai kinh hãi run lên. Sau đó cô ta đánh liều hét lên: “Thầy! Thầy đánh nhau sẽ bị đuổi việc đấy!”
“Tôi đánh nhau ấy à, con mắt nào của cô nhìn thấy tôi đánh nhau?” Trong lúc đấu võ mồm Phó Minh Tuấn đã đi tới trước mặt Lỵ Lỵ.
Sau đó “bốc” một tiếng, một cái tát hạ cánh lên mặt Lỵ Lỵ
Nhạc Phong định mặc kệ, nhưng khi anh ta vừa bỏ đi liền phát hiện ra công phu của nữ sinh bị đánh vậy mà khá tốt, nhìn bóng dáng còn thấy quen mắt. Nhạc Phong lập tức lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc, đồng thời đi về phía bên này. “Dẫn người đến trường học! Ngay lập tức!”
“Đánh nhau chứ làm gì!”
Nhạc Phong lạnh lùng cúp máy, vọt tới bãi đất trống trong rừng.
Anh chạy bằng bằng, thái độ căng thẳng, cỏ dưới chân đều bị anh ta giẫm lún xuống. Nhạc Phong nổi giận gầm lên: “Các người làm gì vậy?” Đột nhiên nhìn thấy thầy huấn luyện xuất hiện, Lỵ Lỵ, sợ hết hồn. Lần2trước được chứng kiến quyền cước của thầy huấn luyện, Lỵ Lỵ lo sợ anh ta sẽ giúp Cảnh Y Nhân. Một tên lưu manh trong số đó chĩa gậy bóng chày về phía Nhạc Phong, phách lối nghiêng đầu đe dọa. “C** bớt lo chuyện bao đồng đi! Bằng không tao đánh luôn cả mày...”
Tên lưu manh còn chưa nói hết, Nhạc Phong đã bất thình lình nhảy lên, đá một cước vừa tàn nhẫn vừa độc ác, không thương tiếc vào mặt tên lưu manh.
Tên lưu manh bất ngờ bị đá văng ra ngoài, gãy cả hai cái răng, chảy máu be bét. Hắn nằm trên đất ôm mặt, con người hoảng sợ nhìn Nhạc Phong, thân thể không5ngừng bò trườn về phía sau.
Anh em bị đánh, mọi sự chú ý của bọn lưu manh đều dồn lên người Nhạc Phong, từng người từng người vận động thân thể, khiêu khích, ánh mắt tức giận của bọn chúng trợn trừng nhìn Nhạc Phong, hận không thể giết chết anh ta.
Nhạc Phong khinh thường, hơi chuyển động bước chân, không hề sợ hãi đến gần đám lưu manh. “Đánh hội đồng thì phải là cả đám đánh nhau, cô lại lấy một địch mười, bộ không hiểu quy tắc sao?” Ánh mắt sâu thẳm của Nhạc Phong bình tĩnh ngắm nhìn Cảnh Y Nhân xinh đẹp trong bộ váy dài đã nhăn nhúm, gầm nhẹ một tiếng.
Cảnh Y Nhân đứng6thẳng người lên, giơ tay lau vết máu ở khóe miệng, liếc mắt lạnh lùng nhìn anh ta. Trong tình cảnh này mà còn thoải mái tán gẫu với cô nữa. “Cùng nhau chơi đi!” Khóe miệng Nhạc Phong cong lên, anh nâng cánh tay, bước chân lười biếng chậm rãi chuyển động trên mặt cỏ. “Thằng ranh thối tha! Tao thấy là mày tự tìm đường chết rồi!” Một tên lưu manh trong số đó giơ gậy bóng chày lên bổ nhào về phía Nhạc Phong.
Nhạc Phong né tránh dễ như trở bàn tay, thân thể vọt một cái liền chạy ra sau lưng tên lưu manh, đến bên cạnh Cảnh Y Nhân, lưng áp lưng với cô: “Cô phụ5trách mấy tên trước mặt! Tôi phụ trách đám mập này!”
“Phí lời!” Cảnh Y Nhân tức giận đáp lại anh ta một câu.
Một cô gái yếu đuối như cô làm sao đối phó với mấy tên mập mạp kia được? Ngay lúc Cảnh Y Nhân và Nhạc Phong chuẩn bị ra tay, đột nhiên lại truyền đến một âm thanh quen thuộc. “Đánh nhau mà không gọi thầy! Không biết cái gì gọi là tôn sư trọng đạo à?” “...” Cảnh Y Nhân im lặng nhìn Phó Minh Tuấn đi tới từ trong rừng. Anh ta đến xem náo nhiệt gì chứ, lát nữa bị đánh rồi ai chịu trách nhiệm? Lỵ Lỵ nhìn thấy giáo sư địa ngục xuất hiện,3bả vai kinh hãi run lên. Sau đó cô ta đánh liều hét lên: “Thầy! Thầy đánh nhau sẽ bị đuổi việc đấy!”
“Tôi đánh nhau ấy à, con mắt nào của cô nhìn thấy tôi đánh nhau?” Trong lúc đấu võ mồm Phó Minh Tuấn đã đi tới trước mặt Lỵ Lỵ.
Sau đó “bốc” một tiếng, một cái tát hạ cánh lên mặt Lỵ Lỵ
/1497
|