*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Y Nhân giơ ngón giữa tỏ vẻ khinh bỉ sau lưng ông ta rồi nhỏ giọng nói: “Hẹn cái đầu ông ấy!” Lục Minh vươn tay nắm lấy tay Cảnh Y Nhân, thì thầm bên tai cô. “Vì một người như thế mà làm cử chỉ này là hạ thấp mình đấy, lần sau không được làm vậy nữa.” Cảnh Y Nhân biệt động tác này không văn minh, chỉ là cô muốn bùng phát sự phẫn nộ trong lòng mình thôi. Cảnh Y Nhân cười nhẹ một tiếng, đưa mắt sang nhìn Lục Minh, đúng lúc chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh.
Lục Minh bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Cảnh Y Nhân, nắm cằm cô khẽ nâng lên, hôn lên đôi môi như cánh hoa yêu2kiều mềm mại đang mời gọi anh. Sau lưng Cảnh Y Nhân bị thương khá nặng, Lục Minh sợ mình mất khống chế gây ra hành động thô bạo khiến cô bị đau nên anh nhịn suốt hai ngày mà không dám chạm vào cô. Giờ phút này, hơi thở của anh lại trở nên hỗn loạn. Bàn tay to lớn của Lục Minh gắt gao ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của cô, anh không dám làm gì khác nữa, sợ rằng chỉ khẽ cử động thôi cũng làm cô bị thương. Cảnh Y Nhân đáp lại nụ hôn của anh, cô cảm nhận được sau thắt lưng mình có một thứ gì đó vừa cứng vừa nóng đang chọc vào người khiến cô hơi đau, thân mình cô cứng ngắc lại,5không dám cử động. Lục Minh nhẹ nhàng cạy mở hàm răng của cô ra, khiến nụ hôn này thêm sâu hơn. Khuôn mặt của Cảnh Y Nhân đã ửng hồng, cô hổn hển thở gấp. Lục Minh càng hôn càng sâu, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức. Hai cánh tay anh ôm cô chặt hơn như thể muốn hòa cô xương máu của mình. Cảnh Y Nhân theo bản năng vươn hai tay ôm lấy bả vai Lục Minh.
Cơ thể cô mềm mại như nước, tựa như nếu không bám vào anh thì sợ rằng cô sẽ trôi tuột đi.
Lục Minh ôm cơ thể cô nằm xuống. Đầu ngón tay anh không kìm được di chuyển khắp người cô, vuốt ve mỗi một tấc da thịt trên6cơ thể mỏng manh của cô. Tình cảm dạt dào tràn ra từ đôi mắt thâm sâu của Lục Minh.
Dưới sự mơn trớn đầy dịu dàng của anh, Cảnh Y Nhân dần dần rơi vào trầm luân, không còn là chính mình nữa, cô đã trở thành con rối dưới bàn tay anh...
Lục Minh sợ ảnh hưởng đến vết thương của cô nên động tác của anh cực kỳ nhẹ nhàng. Anh tự nhủ phải làm việc một cách chăm chỉ để tạo ra kết tinh tình yêu của bọn họ...
Giám đốc bệnh viện lúc trở lại phòng bệnh của Tiết Phương Hoa vẫn còn tức đến mức giơ chân, một tay đút trong túi quần, một tay chỉ vào Tiết Phương Hoa mắng. “Con nói rõ ràng cho cha biết? Rốt cuộc là5tại sao con rơi xuống sông hả?” “Cha, không phải nói con đã nói rồi sao? Xe lăn trượt xuống.” Tiết Phương Hoa hờ hững cầm bánh pudding trong tay, đưa một miếng vào trong miệng. “Chân con bị gãy à? Hay là quên mang não ra ngoài? Con không biết nhảy xuống hay sao?” Giám đốc bệnh viện giận dữ đến mức dùng những lời khi nãy Cảnh Y Nhấn hỏi ông ta để mắng lại Tiết Phương Hoa.
“Tốc độ quá nhanh, không phản ứng kịp.”
Tiết Phương Hoa lười nhác nói, tỏ vẻ không có gì quan trọng.
Sao cô có thể nói với người khác rằng bản thân cô không sợ chết, cô làm như vậy vì muốn bức Lục Minh xem anh còn để ý đến cô nữa không được.
Và thế là3cô thành công, trong lòng Lục Minh vẫn có cô, anh sẽ không vô tình trơ mắt nhìn cô chết đâu.
Chỉ cần cô giả bộ đáng thương, chắc chắn Lục Minh sẽ không bỏ mặc cô. “...” Giám đốc bệnh viện tức giận trừng mắt nhìn Tiết Phương Hoa: “Con bị đần độn à? Con ít C** mơ mộng hão huyền cho cha nhờ, đừng nghĩ vớ vẩn nữa.”
“Con không nhận ra là Lục Minh đã không còn thích con nữa hay sao? Nếu cậu ta vẫn đối xử tốt với con như trước thì liệu cha có nói con như vậy không? Con bỏ cuộc đi! Ngày mai xuất viện đi xem mặt rồi mau mau lấy chồng!”
Truyện đang hot
Cảnh Y Nhân giơ ngón giữa tỏ vẻ khinh bỉ sau lưng ông ta rồi nhỏ giọng nói: “Hẹn cái đầu ông ấy!” Lục Minh vươn tay nắm lấy tay Cảnh Y Nhân, thì thầm bên tai cô. “Vì một người như thế mà làm cử chỉ này là hạ thấp mình đấy, lần sau không được làm vậy nữa.” Cảnh Y Nhân biệt động tác này không văn minh, chỉ là cô muốn bùng phát sự phẫn nộ trong lòng mình thôi. Cảnh Y Nhân cười nhẹ một tiếng, đưa mắt sang nhìn Lục Minh, đúng lúc chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh.
Lục Minh bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Cảnh Y Nhân, nắm cằm cô khẽ nâng lên, hôn lên đôi môi như cánh hoa yêu2kiều mềm mại đang mời gọi anh. Sau lưng Cảnh Y Nhân bị thương khá nặng, Lục Minh sợ mình mất khống chế gây ra hành động thô bạo khiến cô bị đau nên anh nhịn suốt hai ngày mà không dám chạm vào cô. Giờ phút này, hơi thở của anh lại trở nên hỗn loạn. Bàn tay to lớn của Lục Minh gắt gao ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của cô, anh không dám làm gì khác nữa, sợ rằng chỉ khẽ cử động thôi cũng làm cô bị thương. Cảnh Y Nhân đáp lại nụ hôn của anh, cô cảm nhận được sau thắt lưng mình có một thứ gì đó vừa cứng vừa nóng đang chọc vào người khiến cô hơi đau, thân mình cô cứng ngắc lại,5không dám cử động. Lục Minh nhẹ nhàng cạy mở hàm răng của cô ra, khiến nụ hôn này thêm sâu hơn. Khuôn mặt của Cảnh Y Nhân đã ửng hồng, cô hổn hển thở gấp. Lục Minh càng hôn càng sâu, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức. Hai cánh tay anh ôm cô chặt hơn như thể muốn hòa cô xương máu của mình. Cảnh Y Nhân theo bản năng vươn hai tay ôm lấy bả vai Lục Minh.
Cơ thể cô mềm mại như nước, tựa như nếu không bám vào anh thì sợ rằng cô sẽ trôi tuột đi.
Lục Minh ôm cơ thể cô nằm xuống. Đầu ngón tay anh không kìm được di chuyển khắp người cô, vuốt ve mỗi một tấc da thịt trên6cơ thể mỏng manh của cô. Tình cảm dạt dào tràn ra từ đôi mắt thâm sâu của Lục Minh.
Dưới sự mơn trớn đầy dịu dàng của anh, Cảnh Y Nhân dần dần rơi vào trầm luân, không còn là chính mình nữa, cô đã trở thành con rối dưới bàn tay anh...
Lục Minh sợ ảnh hưởng đến vết thương của cô nên động tác của anh cực kỳ nhẹ nhàng. Anh tự nhủ phải làm việc một cách chăm chỉ để tạo ra kết tinh tình yêu của bọn họ...
Giám đốc bệnh viện lúc trở lại phòng bệnh của Tiết Phương Hoa vẫn còn tức đến mức giơ chân, một tay đút trong túi quần, một tay chỉ vào Tiết Phương Hoa mắng. “Con nói rõ ràng cho cha biết? Rốt cuộc là5tại sao con rơi xuống sông hả?” “Cha, không phải nói con đã nói rồi sao? Xe lăn trượt xuống.” Tiết Phương Hoa hờ hững cầm bánh pudding trong tay, đưa một miếng vào trong miệng. “Chân con bị gãy à? Hay là quên mang não ra ngoài? Con không biết nhảy xuống hay sao?” Giám đốc bệnh viện giận dữ đến mức dùng những lời khi nãy Cảnh Y Nhấn hỏi ông ta để mắng lại Tiết Phương Hoa.
“Tốc độ quá nhanh, không phản ứng kịp.”
Tiết Phương Hoa lười nhác nói, tỏ vẻ không có gì quan trọng.
Sao cô có thể nói với người khác rằng bản thân cô không sợ chết, cô làm như vậy vì muốn bức Lục Minh xem anh còn để ý đến cô nữa không được.
Và thế là3cô thành công, trong lòng Lục Minh vẫn có cô, anh sẽ không vô tình trơ mắt nhìn cô chết đâu.
Chỉ cần cô giả bộ đáng thương, chắc chắn Lục Minh sẽ không bỏ mặc cô. “...” Giám đốc bệnh viện tức giận trừng mắt nhìn Tiết Phương Hoa: “Con bị đần độn à? Con ít C** mơ mộng hão huyền cho cha nhờ, đừng nghĩ vớ vẩn nữa.”
“Con không nhận ra là Lục Minh đã không còn thích con nữa hay sao? Nếu cậu ta vẫn đối xử tốt với con như trước thì liệu cha có nói con như vậy không? Con bỏ cuộc đi! Ngày mai xuất viện đi xem mặt rồi mau mau lấy chồng!”
Truyện đang hot
/1497
|