*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
9hân viên lễ tân lập tức chỉ về phía thang máy: “Ở trên tầng 26 ạ, đó là tầng chuyên dụng dành cho giám đốc điều hành làm việc, văn phòng ở bên trong cùng, phải đi qua...”
Nhạc Phong lười nghe nhân viên lễ tân nói mấy câu dư thừa, nên đỡ Cảnh Triệt đi về phía thang máy...
Trong văn phòng giám đốc điều hành. Nhạc Phong đẩy cửa của gian phòng nghỉ nhỏ bên trong ra, đỡ Cảnh Triệt vào, sau đó một tay vứt anh ta lên giường. Nhạc Phong không nhận ra quần áo mình vẫn bị Cảnh Triệt túm chặt lấy, sau khi vứt Cảnh Triệt xuống giường, Nhạc Phong lại đột ngột đứng lên, nhưng vì bị túm áo nên theo quán tính2lại lập tức bị kéo trở về, khiến anh ta suýt ngã. Nhạc Phong nhanh chóng chống hai tay xuống giường mới không bị ngã vào người Cảnh Triệt. Nhạc Phong kinh ngạc, trừng to mắt nhìn khuôn mặt tuấn dật của Cảnh Triệt, mặt anh ta đỏ hồng vì sốt, liên tục thở hổn hển, quần áo xộc xệch lộ ra yết hầu đang trượt lên xuống vô cùng gợi cảm. Mắt phượng của Nhạc Phong sâu thẳm lại, sau đó mặt sầm xuống, bực bội hất mạnh bàn tay Cảnh Triệt đang túm lấy áo mình ra rồi lập tức đứng lên, bước chân không hề chần chừ, xoay người bước đi.
Mới đi hai bước, Nhạc Phong lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn thoáng6qua Cảnh Triệt đang ướt sũng cả người, sắc mặt đỏ hồng, hơi thở khó nhọc, anh ta do dự vài giây, sau đó lấy di động ra gọi điện thoại cho bác sĩ cá nhân... Nhạc Phong vứt Cảnh Triệt lên giường rồi không để ý đến nữa. Anh ta đi đến bàn nước trong phòng để nấu một cốc cà phê bằng viên nén. Anh ta bưng cà phê lên, lười nhác tựa vào số pha đợi bác sĩ đến. Khi bác sĩ cá nhân chạy tới nơi, hầu hết nhân viên của cảnh thị đều đã tan làm về nhà. Ông ta nói rõ mục đích đến đây, thư ký lập tức dẫn ông ta vào.
Vừa vào phòng nghỉ, ông bác sĩ trung niên đã0nhìn thấy cảnh Triệt ướt sũng nằm trên giường, không hề nhúc nhích. Ông ta xấu hổ đẩy gọng kính mắt lên, bước đến giúp Cảnh Triệt cởi quần áo ướt ra, vừa làm vừa mở miệng khuyên:
“Ngài Nhạc, bạn của ngài hiện giờ đang bị sốt, ngài nên cởi quần áo cho anh ta trước đã, bằng không sẽ càng ngày càng nghiêm trọng đấy.”
Nói xong, bác sĩ nhanh chóng cởi sạch quần áo của Cảnh Triệt ra, sau đó cố gắng đỡ anh ta dậy, di chuyển anh ta đến chỗ sạch sẽ trên giường, sau đó đắp chăn lên cho anh ta. Nghe bác sĩ nói, Nhạc Phong không đáp lại mà lười nhác mở miệng chuyển đề tài.
“Anh ta thế nào? Có chết người5không?”
Khóe miệng bác sĩ hơi run rẩy: “Không có vấn đề gì lớn, chỉ là bị cảm lạnh thôi. Tiêm một mũi hạ sốt, kê một ít thuốc, đại khái qua hai ngày là khỏe lại.”
“Mấy ngày nay tuy rằng trời mưa, nhưng không lạnh mà? Sao lại bị cảm lạnh được nhỉ?” Bác sĩ lẩm bẩm.
“Đàn ông gì mà yếu đuối giống hệt phụ nữ.” Nhạc Phong bực bội nói. Anh ta đặt cà phê xuống rồi đứng lên, sau đó lấy ví da trong túi quần ra, rút một tập tiền mặt để trên bàn.” “Anh ta không sao thì tôi đi trước. Ông khám bệnh xong thì lấy tiền rồi về là được.”
Bỏ lại một câu, Nhạc Phong nhanh chóng đi khỏi.
9hân viên lễ tân lập tức chỉ về phía thang máy: “Ở trên tầng 26 ạ, đó là tầng chuyên dụng dành cho giám đốc điều hành làm việc, văn phòng ở bên trong cùng, phải đi qua...”
Nhạc Phong lười nghe nhân viên lễ tân nói mấy câu dư thừa, nên đỡ Cảnh Triệt đi về phía thang máy...
Trong văn phòng giám đốc điều hành. Nhạc Phong đẩy cửa của gian phòng nghỉ nhỏ bên trong ra, đỡ Cảnh Triệt vào, sau đó một tay vứt anh ta lên giường. Nhạc Phong không nhận ra quần áo mình vẫn bị Cảnh Triệt túm chặt lấy, sau khi vứt Cảnh Triệt xuống giường, Nhạc Phong lại đột ngột đứng lên, nhưng vì bị túm áo nên theo quán tính2lại lập tức bị kéo trở về, khiến anh ta suýt ngã. Nhạc Phong nhanh chóng chống hai tay xuống giường mới không bị ngã vào người Cảnh Triệt. Nhạc Phong kinh ngạc, trừng to mắt nhìn khuôn mặt tuấn dật của Cảnh Triệt, mặt anh ta đỏ hồng vì sốt, liên tục thở hổn hển, quần áo xộc xệch lộ ra yết hầu đang trượt lên xuống vô cùng gợi cảm. Mắt phượng của Nhạc Phong sâu thẳm lại, sau đó mặt sầm xuống, bực bội hất mạnh bàn tay Cảnh Triệt đang túm lấy áo mình ra rồi lập tức đứng lên, bước chân không hề chần chừ, xoay người bước đi.
Mới đi hai bước, Nhạc Phong lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn thoáng6qua Cảnh Triệt đang ướt sũng cả người, sắc mặt đỏ hồng, hơi thở khó nhọc, anh ta do dự vài giây, sau đó lấy di động ra gọi điện thoại cho bác sĩ cá nhân... Nhạc Phong vứt Cảnh Triệt lên giường rồi không để ý đến nữa. Anh ta đi đến bàn nước trong phòng để nấu một cốc cà phê bằng viên nén. Anh ta bưng cà phê lên, lười nhác tựa vào số pha đợi bác sĩ đến. Khi bác sĩ cá nhân chạy tới nơi, hầu hết nhân viên của cảnh thị đều đã tan làm về nhà. Ông ta nói rõ mục đích đến đây, thư ký lập tức dẫn ông ta vào.
Vừa vào phòng nghỉ, ông bác sĩ trung niên đã0nhìn thấy cảnh Triệt ướt sũng nằm trên giường, không hề nhúc nhích. Ông ta xấu hổ đẩy gọng kính mắt lên, bước đến giúp Cảnh Triệt cởi quần áo ướt ra, vừa làm vừa mở miệng khuyên:
“Ngài Nhạc, bạn của ngài hiện giờ đang bị sốt, ngài nên cởi quần áo cho anh ta trước đã, bằng không sẽ càng ngày càng nghiêm trọng đấy.”
Nói xong, bác sĩ nhanh chóng cởi sạch quần áo của Cảnh Triệt ra, sau đó cố gắng đỡ anh ta dậy, di chuyển anh ta đến chỗ sạch sẽ trên giường, sau đó đắp chăn lên cho anh ta. Nghe bác sĩ nói, Nhạc Phong không đáp lại mà lười nhác mở miệng chuyển đề tài.
“Anh ta thế nào? Có chết người5không?”
Khóe miệng bác sĩ hơi run rẩy: “Không có vấn đề gì lớn, chỉ là bị cảm lạnh thôi. Tiêm một mũi hạ sốt, kê một ít thuốc, đại khái qua hai ngày là khỏe lại.”
“Mấy ngày nay tuy rằng trời mưa, nhưng không lạnh mà? Sao lại bị cảm lạnh được nhỉ?” Bác sĩ lẩm bẩm.
“Đàn ông gì mà yếu đuối giống hệt phụ nữ.” Nhạc Phong bực bội nói. Anh ta đặt cà phê xuống rồi đứng lên, sau đó lấy ví da trong túi quần ra, rút một tập tiền mặt để trên bàn.” “Anh ta không sao thì tôi đi trước. Ông khám bệnh xong thì lấy tiền rồi về là được.”
Bỏ lại một câu, Nhạc Phong nhanh chóng đi khỏi.
/1497
|