*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
9hấy thế, đôi mắt cảnh Y Nhân sâu thẳm, không biết nên xử lý như thế nào, cô nhìn thoáng qua Lục Minh, dù sao Tiết Phương Hoa xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng là vì anh.
Cô ta cũng thật đáng thương, bây giờ đầu dễ tìm được người tốt. Cảnh Y Nhân rút khăn tay ra đưa cho Tiết Phương Hoa. “Cô đừng buồn, vẫn có thể thử cách khác mà.” Tiết Phương Hoa nhận lấy khăn tay, hơi nức nở mà lắc đầu.
“Không sao đâu, anh Lục Minh nói đúng, chỉ là bản thân tôi không thể chấp nhận được sự thật, vẫn một lòng muốn tìm người đối xử tốt với tôi thôi.”
“Y Nhân, thật xin lỗi nhé, chỉ vì tôi mà làm2mọi người mất vui. Tôi đi về trước, ngày mai tôi lại đến thăm cô nhé!”
Nói xong, Tiết Phương Hoa lại khó nhọc quay xe lăn lại. Lục Minh đi vòng sang bên kia giường, giúp Tiết Phương Hoa đẩy xe lăn đi, đồng thời quay đầu lại dặn Cảnh Y Nhân: “Em nằm xuống ngủ đi, anh tiễn cô ấy một đoạn.”
Cảnh Y Nhân ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Minh đẩy Tiết Phương Hoa ra khỏi phòng bệnh, đi trên hành lang nhỏ im lặng.
Tiết Phương Hoa cầm khăn tay trong tay thầm lau nước mắt, mũi sụt sịt. Lục Minh lạnh nhạt đẩy xe lăn, một câu cũng không nói. Đến trước cửa thang máy, Lục Minh buông xe lăn ra, đứng thẳng người lên, lạnh6nhạt nói với Tiết Phương Hoa: “Nếu cô thật sự muốn tìm một người đàn ông tốt, tôi có thể giúp cô, nhưng tôi hy vọng điều cô nói là thật.”
Giọng nói của Lục Minh không lớn, nhưng lại lộ ra sự cảnh cáo rất rõ, giống như đang nói cho Tiết Phương Hoa rằng nếu cô ta mà lợi dụng chuyện này để giở thủ đoạn gì thì Lục Minh sẽ xử lý cô ta vậy. Bỏ lại một câu, Lục Minh xoay người trở về phòng bệnh. “...” Tiết Phương Hoa nắm chặt khăn tay, vẻ mặt cô ta kinh ngạc, ngây ra nhìn bóng dáng Lục Minh biến mất trên hành lang.
Lục Minh đã phát hiện ra cô ta không nói thật?
Nghĩ vậy, Tiết0Phương Hoa híp mắt lại, không nghĩ tới Lục Minh lại đề phòng cô ta như thế...
Lục Minh trở lại phòng, nhìn thấy cảnh Y Nhân còn ngồi trên giường bệnh, anh bước lên đỡ cô nằm xuống nghỉ ngơi.
“Không phải anh đã bảo em phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi sao? Bây giờ em là hai người đấy, không phải một mình nữa đâu, không thể làm mình quá mệt nhọc, hiểu không?” Trong giọng nói trách cứ của Lục Minh lộ ra sự yêu chiều.
“...” Cảnh Y Nhân bĩu môi, cô mới mang thai thôi mà, có cần khẩn trương như vậy không?
“Anh không định giúp Tiết Phương Hoa à?” Cảnh Y Nhân nằm ở trên giường, nhìn Lục Minh bên cạnh mà bình tĩnh hỏi.
“...”5Lục Minh xoa xoa cái đầu nhỏ của Cảnh Y Nhân.
Cảnh Y Nhân vẫn rất đơn thuần, Tiết Phương Hoa chỉ đơn giản nói mấy câu mà cô đã tin tưởng Tiết Phương Hoa thật sự từ bỏ vị trí bà Lục, không còn tơ tưởng gì đến anh nữa.
9hấy thế, đôi mắt cảnh Y Nhân sâu thẳm, không biết nên xử lý như thế nào, cô nhìn thoáng qua Lục Minh, dù sao Tiết Phương Hoa xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng là vì anh.
Cô ta cũng thật đáng thương, bây giờ đầu dễ tìm được người tốt. Cảnh Y Nhân rút khăn tay ra đưa cho Tiết Phương Hoa. “Cô đừng buồn, vẫn có thể thử cách khác mà.” Tiết Phương Hoa nhận lấy khăn tay, hơi nức nở mà lắc đầu.
“Không sao đâu, anh Lục Minh nói đúng, chỉ là bản thân tôi không thể chấp nhận được sự thật, vẫn một lòng muốn tìm người đối xử tốt với tôi thôi.”
“Y Nhân, thật xin lỗi nhé, chỉ vì tôi mà làm2mọi người mất vui. Tôi đi về trước, ngày mai tôi lại đến thăm cô nhé!”
Nói xong, Tiết Phương Hoa lại khó nhọc quay xe lăn lại. Lục Minh đi vòng sang bên kia giường, giúp Tiết Phương Hoa đẩy xe lăn đi, đồng thời quay đầu lại dặn Cảnh Y Nhân: “Em nằm xuống ngủ đi, anh tiễn cô ấy một đoạn.”
Cảnh Y Nhân ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Minh đẩy Tiết Phương Hoa ra khỏi phòng bệnh, đi trên hành lang nhỏ im lặng.
Tiết Phương Hoa cầm khăn tay trong tay thầm lau nước mắt, mũi sụt sịt. Lục Minh lạnh nhạt đẩy xe lăn, một câu cũng không nói. Đến trước cửa thang máy, Lục Minh buông xe lăn ra, đứng thẳng người lên, lạnh6nhạt nói với Tiết Phương Hoa: “Nếu cô thật sự muốn tìm một người đàn ông tốt, tôi có thể giúp cô, nhưng tôi hy vọng điều cô nói là thật.”
Giọng nói của Lục Minh không lớn, nhưng lại lộ ra sự cảnh cáo rất rõ, giống như đang nói cho Tiết Phương Hoa rằng nếu cô ta mà lợi dụng chuyện này để giở thủ đoạn gì thì Lục Minh sẽ xử lý cô ta vậy. Bỏ lại một câu, Lục Minh xoay người trở về phòng bệnh. “...” Tiết Phương Hoa nắm chặt khăn tay, vẻ mặt cô ta kinh ngạc, ngây ra nhìn bóng dáng Lục Minh biến mất trên hành lang.
Lục Minh đã phát hiện ra cô ta không nói thật?
Nghĩ vậy, Tiết0Phương Hoa híp mắt lại, không nghĩ tới Lục Minh lại đề phòng cô ta như thế...
Lục Minh trở lại phòng, nhìn thấy cảnh Y Nhân còn ngồi trên giường bệnh, anh bước lên đỡ cô nằm xuống nghỉ ngơi.
“Không phải anh đã bảo em phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi sao? Bây giờ em là hai người đấy, không phải một mình nữa đâu, không thể làm mình quá mệt nhọc, hiểu không?” Trong giọng nói trách cứ của Lục Minh lộ ra sự yêu chiều.
“...” Cảnh Y Nhân bĩu môi, cô mới mang thai thôi mà, có cần khẩn trương như vậy không?
“Anh không định giúp Tiết Phương Hoa à?” Cảnh Y Nhân nằm ở trên giường, nhìn Lục Minh bên cạnh mà bình tĩnh hỏi.
“...”5Lục Minh xoa xoa cái đầu nhỏ của Cảnh Y Nhân.
Cảnh Y Nhân vẫn rất đơn thuần, Tiết Phương Hoa chỉ đơn giản nói mấy câu mà cô đã tin tưởng Tiết Phương Hoa thật sự từ bỏ vị trí bà Lục, không còn tơ tưởng gì đến anh nữa.
/1497
|