*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
4gười đàn ông nhìn qua rồi ngửi thử một chút:
“Đây là nước ô-zôn nồng độ cao nên mới thối thế này, cũng may không rơi vào mắt, nếu không nhất định sẽ không nhìn thấy gì nhiều ngày liền!”
Cảnh Y Nhân sững sờ đứng tại chỗ nhìn bọn họ.
Nghe cuộc đối thoại của bọn họ, tim cô đập thịch một cái, theo bản năng ngước mắt nhìn lên tầng trên, chỉ thấy có một căn phòng đang mở cửa sổ, ngoài ra không thấy gì nữa. Cảnh Y Nhân mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. Cô thu tầm mắt lại, tiếp tục đi về phía trước. Bên ngoài trung tâm thương mại có rất nhiều người qua lại. Cảnh Y Nhân mới đi được vài bước thì thấy một người thanh niên mặc đồng phục bảo vệ sẫm màu2ngay phía trước tiến lại gần. Trên đầu cậu ta đội mũ, một tay đút trong túi quần, một tay khác đỡ lấy bình nhựa màu xanh lam đựng nước tinh khiết đang vác trên vai. Cậu ta lững thững đi từng bước về phía trước. Người đi lại quanh trung tâm thương mại vô cùng nhiều, Cảnh Y Nhân xách túi chậm rãi đi về phía trước, cũng không chú ý tới những người xung quanh. Lúc Cảnh Y Nhân và cậu ta đi ngang qua nhau, cô không rõ là cô đụng vào người thanh niên này hay là bị vai của cậu ta huých phải, ngay lập tức, bình nước trượt xuống khỏi vai cậu ta, nặng nề rơi xuống chân cảnh Y Nhân. Cảnh Y Nhân bị đau đến sầm mặt lại, theo bản năng rụt chân về6phía sau một bước. Có lẽ do bình nước quá nặng nên vừa rụt chân lại, Cảnh Y Nhân liền mất trọng tâm, ngã ngồi xuống đất.
Bình nước đổ về phía cô, nắp bình rơi ra, nước văng hết lên người khiến cô ướt sũng. Ngay sau đó cô ngửi thấy mùi nước khử trùng nồng đậm, liền nhắm chặt hai mắt lại theo bản năng, vậy mà vẫn chậm một bước, đã có không ít nước bắn vào mắt cô rồi.
Cô đột nhiên cảm nhận được một cơn đau dữ dội trong mắt. Cảnh Y Nhân nhíu chặt mày lại, không kêu một tiếng, hai tay theo bản năng đưa lên che mắt.
Người thanh niên bên cạnh há miệng mắng: “Cô đi đường kiểu gì vậy? Đi không nhìn đường à? Đụng vào tôi làm bình nước của tôi bị đổ3rồi!” Nghe vậy, Cảnh Y Nhân quát một tiếng: “Nước của cậu là nước gì?”
Người thanh niên bị khí thế của Cảnh Y Nhân dọa nên thành thật trả lời: “Nước khoáng.”
“Nước khoáng em gái cậu!” Cảnh Y Nhân thầm mắng: “Gọi xe cứu thương đi!”
“...” Nghe vậy, người thanh niên lập tức giận dữ. “Cái gì? Gọi xe cứu thương? Cô có bệnh à? Lừa người cũng không lừa như thế, có ai làm trò giả vờ va chạm như cô không? Bình nước khoáng này còn chưa chạm tới cô...”
Người thanh niên ở trước mặt còn chưa nói hết câu thì thấy dưới bàn tay đang che mắt của cô có dòng chất lỏng màu đỏ từ từ chảy ra. Cậu ta hoảng hốt, lạnh cả sống lưng: “Tôi không làm gì cả! Cô đừng có dọa... dọa người lung9tung...” Người thanh niên nhìn thấy mắt Cảnh Y Nhân chảy máu thì nơm nớp lo sợ.
4gười đàn ông nhìn qua rồi ngửi thử một chút:
“Đây là nước ô-zôn nồng độ cao nên mới thối thế này, cũng may không rơi vào mắt, nếu không nhất định sẽ không nhìn thấy gì nhiều ngày liền!”
Cảnh Y Nhân sững sờ đứng tại chỗ nhìn bọn họ.
Nghe cuộc đối thoại của bọn họ, tim cô đập thịch một cái, theo bản năng ngước mắt nhìn lên tầng trên, chỉ thấy có một căn phòng đang mở cửa sổ, ngoài ra không thấy gì nữa. Cảnh Y Nhân mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. Cô thu tầm mắt lại, tiếp tục đi về phía trước. Bên ngoài trung tâm thương mại có rất nhiều người qua lại. Cảnh Y Nhân mới đi được vài bước thì thấy một người thanh niên mặc đồng phục bảo vệ sẫm màu2ngay phía trước tiến lại gần. Trên đầu cậu ta đội mũ, một tay đút trong túi quần, một tay khác đỡ lấy bình nhựa màu xanh lam đựng nước tinh khiết đang vác trên vai. Cậu ta lững thững đi từng bước về phía trước. Người đi lại quanh trung tâm thương mại vô cùng nhiều, Cảnh Y Nhân xách túi chậm rãi đi về phía trước, cũng không chú ý tới những người xung quanh. Lúc Cảnh Y Nhân và cậu ta đi ngang qua nhau, cô không rõ là cô đụng vào người thanh niên này hay là bị vai của cậu ta huých phải, ngay lập tức, bình nước trượt xuống khỏi vai cậu ta, nặng nề rơi xuống chân cảnh Y Nhân. Cảnh Y Nhân bị đau đến sầm mặt lại, theo bản năng rụt chân về6phía sau một bước. Có lẽ do bình nước quá nặng nên vừa rụt chân lại, Cảnh Y Nhân liền mất trọng tâm, ngã ngồi xuống đất.
Bình nước đổ về phía cô, nắp bình rơi ra, nước văng hết lên người khiến cô ướt sũng. Ngay sau đó cô ngửi thấy mùi nước khử trùng nồng đậm, liền nhắm chặt hai mắt lại theo bản năng, vậy mà vẫn chậm một bước, đã có không ít nước bắn vào mắt cô rồi.
Cô đột nhiên cảm nhận được một cơn đau dữ dội trong mắt. Cảnh Y Nhân nhíu chặt mày lại, không kêu một tiếng, hai tay theo bản năng đưa lên che mắt.
Người thanh niên bên cạnh há miệng mắng: “Cô đi đường kiểu gì vậy? Đi không nhìn đường à? Đụng vào tôi làm bình nước của tôi bị đổ3rồi!” Nghe vậy, Cảnh Y Nhân quát một tiếng: “Nước của cậu là nước gì?”
Người thanh niên bị khí thế của Cảnh Y Nhân dọa nên thành thật trả lời: “Nước khoáng.”
“Nước khoáng em gái cậu!” Cảnh Y Nhân thầm mắng: “Gọi xe cứu thương đi!”
“...” Nghe vậy, người thanh niên lập tức giận dữ. “Cái gì? Gọi xe cứu thương? Cô có bệnh à? Lừa người cũng không lừa như thế, có ai làm trò giả vờ va chạm như cô không? Bình nước khoáng này còn chưa chạm tới cô...”
Người thanh niên ở trước mặt còn chưa nói hết câu thì thấy dưới bàn tay đang che mắt của cô có dòng chất lỏng màu đỏ từ từ chảy ra. Cậu ta hoảng hốt, lạnh cả sống lưng: “Tôi không làm gì cả! Cô đừng có dọa... dọa người lung9tung...” Người thanh niên nhìn thấy mắt Cảnh Y Nhân chảy máu thì nơm nớp lo sợ.
/1497
|