*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
4hạc Phong cảm thấy chuyện không chỉ đơn giản như vậy, dựa theo tình trạng hiện tại của Tiết Phương Hoa, cô ta sẽ không bao giờ dại dột ra tay lần thứ hai ngay sau khi bị Lục Minh cảnh cáo. Cuộc điều tra cho tới bây giờ vẫn chưa ra kết quả.
Nhưng sau khi Cảnh Y Nhân chuyển viện, anh ta nghe nói các bệnh viện lớn đều thiếu giác mạc, anh ta liền dùng rất nhiều tiền đến chợ đen thu mua.
Anh ta ra giá rất cao thu hút tên trùm Quỷ gia ở nơi đó ra mặt, không ngờ gã chính là kẻ thù cũ của anh ta ở nước T, làm gì có chuyện gã chịu bán cho anh ta, không những thế hai bên còn gây gổ đánh nhau.
Nhạc Phong yêu không địch được mạnh, chấp nhận thua thiệt. Anh ta thật sự2cùng đường, không còn cách nào khác mới tìm đến bệnh viện để hiến giác mạc của chính mình. Nếu thật sự không được thì anh ta có thể chờ khi nào về nước T sẽ phẫu thuật hồi phục thị lực lần nữa, dù sao chế độ của nước T cũng khác với nước Z, con người không đáng giá đến thế. Những cảnh Y Nhân thì không đợi được nữa, anh ta không thể chần chừ, buộc phải lựa chọn như vậy. Hiến giác mạc cho một người phụ nữ không yêu mình, thậm chí chán ghét mình, Nhạc Phong thật sự cảm thấy hành động của mình hơi ngu ngốc. Nhưng anh ta lại không hối hận.
Từ lần trước nghe Cảnh Y Nhân kể chuyện về Khâu vương, anh ta đã rất xúc động.
Thậm chí anh ta còn ảo tưởng, kiếp trước của Lục Minh là6hoàng đế nước Lộc Nguyên, thể còn anh ta? Phải chăng chính là vị Khâu vương ấy?
Ảo tưởng chỉ là ảo tưởng, tất cả đều không có chứng cứ thực tế. Khi anh ta nằm trên bàn phẫu thuật, nhìn cô bé nằm yên bên cạnh, anh ta vẫn kiên định với sự lựa chọn của mình.
Anh ta cởi giá chữ thập đã đeo trên cổ từ nhỏ đến giờ ra, đặt vào lòng bàn tay cô rồi lấy tay mình bao bên ngoài, cầu xin thần linh hãy phù hộ cho cô được thuận lợi bình an.
Nhạc Phong nằm bên cạnh Cảnh Y Nhân, hai chiếc giường song song kê sát vào nhau, giống như kiếp trước bọn họ thật sự là vợ chồng. Anh ta nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, giống như ngủ chung một giường, Có lẽ Nhạc Phong đã ảo tưởng quá3nhiều, cũng có thể vì thuốc gây mê nên anh ta mơ thấy mình thật sự là Khâu vương.
Một Khúc Vị Ương quen thuộc quanh quẩn bên tai, tiếng đàn ai oán triền miên, mềm mại, rung động thấm sâu vào lòng người. Anh ta cười chiến mã, mặc chiến bào, tay cầm thanh đại đao loan nguyệt, đeo mặt nạ quỷ Dạ Xoa, bị lạc trong rừng đào. Tiếng đàn quanh quẩn bốn phía, không biết từ nơi nào bay tới.
Anh ta lần mò tìm hiểu kĩ mới nhận ra rừng hoa đào này chính là một thế trận bát quái. Muốn phá trận phải hiểu biết về cách bày trận, nếu không, rất có khả năng sẽ bị lạc ở đây cả đời cũng không ra được. Anh ta mất nguyên một ngày, cho đến khi mặt trời sắp khuất núi mới phá được trận đồ. Cũng9may là ngày thường anh ta hay nghiên cứu về trận đồ bát quái, nếu không, chỉ sợ anh ta mãi mãi không thể thoát ra. Anh ta tìm được cửa vào của trận đồ, lập tức giục ngựa chạy về phía tiếng đàn phát ra, nhất định phải chém thủ cấp tên đó đưa cho hoàng đế Lộc Nguyên.
Dám làm phân tán lòng quân của anh ta, chắc chắn không thể tha thứ.
Khi anh ta lao đến rừng hoa đào, từ đằng xa đã nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên mỏm đá gảy đàn, anh ta không chút do dự giờ thanh đao trong tay lên, thúc ngựa bổ tới. Đến khi tới gần, lông mày anh ta càng nhíu chặt hơn, lúc nhìn thấy rõ người trước mặt, anh ta đột nhiên ghìm dây cương lại.
4hạc Phong cảm thấy chuyện không chỉ đơn giản như vậy, dựa theo tình trạng hiện tại của Tiết Phương Hoa, cô ta sẽ không bao giờ dại dột ra tay lần thứ hai ngay sau khi bị Lục Minh cảnh cáo. Cuộc điều tra cho tới bây giờ vẫn chưa ra kết quả.
Nhưng sau khi Cảnh Y Nhân chuyển viện, anh ta nghe nói các bệnh viện lớn đều thiếu giác mạc, anh ta liền dùng rất nhiều tiền đến chợ đen thu mua.
Anh ta ra giá rất cao thu hút tên trùm Quỷ gia ở nơi đó ra mặt, không ngờ gã chính là kẻ thù cũ của anh ta ở nước T, làm gì có chuyện gã chịu bán cho anh ta, không những thế hai bên còn gây gổ đánh nhau.
Nhạc Phong yêu không địch được mạnh, chấp nhận thua thiệt. Anh ta thật sự2cùng đường, không còn cách nào khác mới tìm đến bệnh viện để hiến giác mạc của chính mình. Nếu thật sự không được thì anh ta có thể chờ khi nào về nước T sẽ phẫu thuật hồi phục thị lực lần nữa, dù sao chế độ của nước T cũng khác với nước Z, con người không đáng giá đến thế. Những cảnh Y Nhân thì không đợi được nữa, anh ta không thể chần chừ, buộc phải lựa chọn như vậy. Hiến giác mạc cho một người phụ nữ không yêu mình, thậm chí chán ghét mình, Nhạc Phong thật sự cảm thấy hành động của mình hơi ngu ngốc. Nhưng anh ta lại không hối hận.
Từ lần trước nghe Cảnh Y Nhân kể chuyện về Khâu vương, anh ta đã rất xúc động.
Thậm chí anh ta còn ảo tưởng, kiếp trước của Lục Minh là6hoàng đế nước Lộc Nguyên, thể còn anh ta? Phải chăng chính là vị Khâu vương ấy?
Ảo tưởng chỉ là ảo tưởng, tất cả đều không có chứng cứ thực tế. Khi anh ta nằm trên bàn phẫu thuật, nhìn cô bé nằm yên bên cạnh, anh ta vẫn kiên định với sự lựa chọn của mình.
Anh ta cởi giá chữ thập đã đeo trên cổ từ nhỏ đến giờ ra, đặt vào lòng bàn tay cô rồi lấy tay mình bao bên ngoài, cầu xin thần linh hãy phù hộ cho cô được thuận lợi bình an.
Nhạc Phong nằm bên cạnh Cảnh Y Nhân, hai chiếc giường song song kê sát vào nhau, giống như kiếp trước bọn họ thật sự là vợ chồng. Anh ta nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, giống như ngủ chung một giường, Có lẽ Nhạc Phong đã ảo tưởng quá3nhiều, cũng có thể vì thuốc gây mê nên anh ta mơ thấy mình thật sự là Khâu vương.
Một Khúc Vị Ương quen thuộc quanh quẩn bên tai, tiếng đàn ai oán triền miên, mềm mại, rung động thấm sâu vào lòng người. Anh ta cười chiến mã, mặc chiến bào, tay cầm thanh đại đao loan nguyệt, đeo mặt nạ quỷ Dạ Xoa, bị lạc trong rừng đào. Tiếng đàn quanh quẩn bốn phía, không biết từ nơi nào bay tới.
Anh ta lần mò tìm hiểu kĩ mới nhận ra rừng hoa đào này chính là một thế trận bát quái. Muốn phá trận phải hiểu biết về cách bày trận, nếu không, rất có khả năng sẽ bị lạc ở đây cả đời cũng không ra được. Anh ta mất nguyên một ngày, cho đến khi mặt trời sắp khuất núi mới phá được trận đồ. Cũng9may là ngày thường anh ta hay nghiên cứu về trận đồ bát quái, nếu không, chỉ sợ anh ta mãi mãi không thể thoát ra. Anh ta tìm được cửa vào của trận đồ, lập tức giục ngựa chạy về phía tiếng đàn phát ra, nhất định phải chém thủ cấp tên đó đưa cho hoàng đế Lộc Nguyên.
Dám làm phân tán lòng quân của anh ta, chắc chắn không thể tha thứ.
Khi anh ta lao đến rừng hoa đào, từ đằng xa đã nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên mỏm đá gảy đàn, anh ta không chút do dự giờ thanh đao trong tay lên, thúc ngựa bổ tới. Đến khi tới gần, lông mày anh ta càng nhíu chặt hơn, lúc nhìn thấy rõ người trước mặt, anh ta đột nhiên ghìm dây cương lại.
/1497
|