*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
4ảnh Y Nhân mặc áo cưới kiểu cổ điển màu đỏ, đi giày cùng bộ, bước từng bước đầy tao nhã trên chiếc thảm được rải đầy hoa tường vi. Nhà diễn tấu âm nhạc cấp quốc gia đang biểu diễn hành khúc kết hôn. Hai bên là những phù dâu nhí trong bộ lễ phục bằng lụa trắng trông rất xinh xắn, liên tục tung những cánh hoa từ chiếc giỏ tre tinh xảo lên mỗi khi cô dâu bước đi.
Xung quanh vang lên những tiếng cảm thán, ai nấy đều xuýt xoa vì cảnh tượng đẹp đẽ này. Cảnh Y Nhân cầm bó hoa cưới trong tay, đôi môi nhỏ mím chặt lại vì hồi hộp, khóe miệng hiện lên một nụ cười. Cảnh Đức Chính đi bên cạnh dắt tay cô, đưa cô bước từng bước đến trước mặt Lục Minh.
Cảnh Y Nhân còn chưa đi đến nơi,2Lục Minh đã cúi người vươn cánh tay ra chờ cô tới gần. Đến khi bàn tay mềm mại kia đặt lên lòng bàn tay lớn của anh, Lục Minh mới dịu dàng nắm chặt lại, như thể nắm trong tay bảo bối của cả một đời.
Anh đã mất ba ngàn năm mới đợi được thời khắc ngày hôm nay... Lục Minh nắm chặt lấy bàn tay cô, tay kia vòng ra sau eo cô. Trong ánh mắt dịu dàng của anh chỉ có cô gái trước mặt, không có gì khác nữa.
Động tác ôm eo của Lục Minh làm dây tua rua màu vàng hai bên phượng quan của Cảnh Y Nhân khẽ lay động, khiến khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của cô càng thêm diễm lệ, xinh đẹp vô cùng.
Cánh tay Lục Minh dần ôm chặt hơn, kéo cổ lại gần. Hai thân mình gần như dán sát6vào nhau, trong mắt họ chỉ còn đối phương.
Lục Minh không giấu được nụ cười rạng rỡ mê người trên khóe miệng, anh nói nhỏ đến mức chỉ hai người họ mới có thể nghe thấy. “Cuối cùng anh cũng cưới được em rồi.”
“...” Cảnh Y Nhân e thẹn mím môi cười.
Ngắm nhìn gương mặt được trang điểm xinh đẹp của cô, Lục Minh không kìm lòng được mà cúi đầu định hôn lên đôi môi kiều diễm xinh đẹp kia. “E hèm!” Âm nhạc ngừng lại, có vẻ như thật sự không chờ nổi bọn họ cứ yêu thương quyến luyến mất thì giờ như thế, linh mục liền họ nhẹ hai tiếng chen ngang, nhắc nhở bọn họ nên tuyên thệ.
Lục Minh và Cảnh Y Nhân lúc này mới hơi tách nhau ra đứng sóng vai. “Ngài Lục Minh...” “Tôi đồng ý!” Linh mục còn chưa bắt đầu đọc3lời thề, Lục Minh đã cắt lời ông ta, vội vã nói “Tôi đồng ý”, cứ như sợ cô dâu chạy mất vậy.
Khách khứa ở đó nghe được cùng cười ồ lên.
Bọn họ không cười hành động bất ngờ của Lục Minh mà cười vì anh yêu vợ đến mức nóng vội đến thế.
4ảnh Y Nhân mặc áo cưới kiểu cổ điển màu đỏ, đi giày cùng bộ, bước từng bước đầy tao nhã trên chiếc thảm được rải đầy hoa tường vi. Nhà diễn tấu âm nhạc cấp quốc gia đang biểu diễn hành khúc kết hôn. Hai bên là những phù dâu nhí trong bộ lễ phục bằng lụa trắng trông rất xinh xắn, liên tục tung những cánh hoa từ chiếc giỏ tre tinh xảo lên mỗi khi cô dâu bước đi.
Xung quanh vang lên những tiếng cảm thán, ai nấy đều xuýt xoa vì cảnh tượng đẹp đẽ này. Cảnh Y Nhân cầm bó hoa cưới trong tay, đôi môi nhỏ mím chặt lại vì hồi hộp, khóe miệng hiện lên một nụ cười. Cảnh Đức Chính đi bên cạnh dắt tay cô, đưa cô bước từng bước đến trước mặt Lục Minh.
Cảnh Y Nhân còn chưa đi đến nơi,2Lục Minh đã cúi người vươn cánh tay ra chờ cô tới gần. Đến khi bàn tay mềm mại kia đặt lên lòng bàn tay lớn của anh, Lục Minh mới dịu dàng nắm chặt lại, như thể nắm trong tay bảo bối của cả một đời.
Anh đã mất ba ngàn năm mới đợi được thời khắc ngày hôm nay... Lục Minh nắm chặt lấy bàn tay cô, tay kia vòng ra sau eo cô. Trong ánh mắt dịu dàng của anh chỉ có cô gái trước mặt, không có gì khác nữa.
Động tác ôm eo của Lục Minh làm dây tua rua màu vàng hai bên phượng quan của Cảnh Y Nhân khẽ lay động, khiến khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của cô càng thêm diễm lệ, xinh đẹp vô cùng.
Cánh tay Lục Minh dần ôm chặt hơn, kéo cổ lại gần. Hai thân mình gần như dán sát6vào nhau, trong mắt họ chỉ còn đối phương.
Lục Minh không giấu được nụ cười rạng rỡ mê người trên khóe miệng, anh nói nhỏ đến mức chỉ hai người họ mới có thể nghe thấy. “Cuối cùng anh cũng cưới được em rồi.”
“...” Cảnh Y Nhân e thẹn mím môi cười.
Ngắm nhìn gương mặt được trang điểm xinh đẹp của cô, Lục Minh không kìm lòng được mà cúi đầu định hôn lên đôi môi kiều diễm xinh đẹp kia. “E hèm!” Âm nhạc ngừng lại, có vẻ như thật sự không chờ nổi bọn họ cứ yêu thương quyến luyến mất thì giờ như thế, linh mục liền họ nhẹ hai tiếng chen ngang, nhắc nhở bọn họ nên tuyên thệ.
Lục Minh và Cảnh Y Nhân lúc này mới hơi tách nhau ra đứng sóng vai. “Ngài Lục Minh...” “Tôi đồng ý!” Linh mục còn chưa bắt đầu đọc3lời thề, Lục Minh đã cắt lời ông ta, vội vã nói “Tôi đồng ý”, cứ như sợ cô dâu chạy mất vậy.
Khách khứa ở đó nghe được cùng cười ồ lên.
Bọn họ không cười hành động bất ngờ của Lục Minh mà cười vì anh yêu vợ đến mức nóng vội đến thế.
/1497
|