*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
4ó lẽ vận mệnh đã sắp đặt, đây chính là nguyên nhân mà Nhạc Phong không thể có được công chúa Khuynh Thành.
“...” Mọi người lúc này mới giật mình, thì ra thứ Nhạc Phong muốn có lại là vợ Lục Minh. Mọi người thật không ai dám tin. Đúng là hồng nhan hoạ thủy, không nên chọc phải phụ nữ xinh đẹp làm gì. () Hồng nhan họa thủy: người đẹp thì như nước mang đến tai họa.
Mấy tên quan chức cấp cao đầu toàn có tác lúc trước còn duy trì thái độ tôn trọng Cảnh Y Nhân giờ phút này lập tức thay đổi. “Lục Minh, nếu anh mà phụ bạc cô ấy, thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Nói xong, Nhạc Phong đứng2lên, con chó Akita bên cạnh dường như hiểu được ý của chủ nhân, lập tức nhảy xuống khỏi số pha. “Lục Chính Hoa, tôi cho ông thời gian một năm, nếu ông không thể chứng minh sự trong sạch của mình thì tôi sẽ tự tay lấy mạng của ông.” “Bằng vào tội uy hiếp tổng thống, ông đây đã có thể bắt mày rồi đấy!” Chỉ huy Lý vẫn luôn bị Nhạc Phong lờ đi lại chỉ vào Nhạc Phong mà gầm gào.
Nhạc Phong vẫn là ông ta đi, kéo dây xích trong tay một cái, chú chó Akita lập tức chạy phía trước dẫn đường.
Nhạc Phong vừa rời khỏi phòng tổng thống, các quan chức lớn liền đề nghị: “Tổng thống, ngài phải thừa dịp bây6giờ bắt hắn lại, nếu không thì chẳng phải thả hổ về rừng sao?” “Đúng đấy tổng thống, chính miệng Nhạc Phong đã nói là trở về báo thù. Ngài thân là tổng thống của một quốc gia, vì sự an nguy của quốc gia này, ngài không thể bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy được.” “Nhạc Phong hiện giờ là người vô tội, nhưng hắn đe dọa ngài như vậy cũng đủ để định tội rồi, tuổi còn trẻ mà dám kiêu ngạo như thế.” Đám quan chức đầu toàn có đó mỗi người một câu, khiến tổng thống khựng lại, rồi nổi giận đùng đùng, khuôn mặt trung niên đỏ bừng lên. “Các ông cũng cho rằng chuyện năm đó là do tôi làm sao!?”3Tổng thống quát lớn một tiếng, khiến các quan chức xung quanh sợ tới mức run lên, vẻ mặt ai nấy đều hốt hoảng. “Tôi không làm thì tôi sợ cái gì chứ?” Tổng thống tức giận đến mức gân xanh nổi rõ trên trán, đột nhiên ho khan một trận. Bên cạnh, Ngô Tú Quyên vỗ vỗ sau lưng tổng thống để trấn an. “...” Tổng thống vừa gầm lên là không ai dám trả lời. Ai nấy đều cúi đầu, đứng tại chỗ giống như những đứa trẻ phạm sai lầm vậy.
Bọn họ tuy không rõ chuyện năm đó, nhưng ít nhiều cũng biết sơ sơ. Hơn nữa, trong số những người có thể ngồi trên ghế tổng thống, ai hồi trẻ mà không làm vài chuyện9xấu xa cơ chứ. Cũng không lạ gì khi bọn họ cho rằng là tổng thống làm, dù sao lại không có chứng cứ nào. Giống như bọn họ sớm đã biết Ngô Tú Quyên hiện tại kỳ thật tên là Ngô Tủ Mẫn vậy, mà Ngô Tú Quyên và Ngô Tú Mẫn là hai chị em song sinh.
4ó lẽ vận mệnh đã sắp đặt, đây chính là nguyên nhân mà Nhạc Phong không thể có được công chúa Khuynh Thành.
“...” Mọi người lúc này mới giật mình, thì ra thứ Nhạc Phong muốn có lại là vợ Lục Minh. Mọi người thật không ai dám tin. Đúng là hồng nhan hoạ thủy, không nên chọc phải phụ nữ xinh đẹp làm gì. () Hồng nhan họa thủy: người đẹp thì như nước mang đến tai họa.
Mấy tên quan chức cấp cao đầu toàn có tác lúc trước còn duy trì thái độ tôn trọng Cảnh Y Nhân giờ phút này lập tức thay đổi. “Lục Minh, nếu anh mà phụ bạc cô ấy, thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Nói xong, Nhạc Phong đứng2lên, con chó Akita bên cạnh dường như hiểu được ý của chủ nhân, lập tức nhảy xuống khỏi số pha. “Lục Chính Hoa, tôi cho ông thời gian một năm, nếu ông không thể chứng minh sự trong sạch của mình thì tôi sẽ tự tay lấy mạng của ông.” “Bằng vào tội uy hiếp tổng thống, ông đây đã có thể bắt mày rồi đấy!” Chỉ huy Lý vẫn luôn bị Nhạc Phong lờ đi lại chỉ vào Nhạc Phong mà gầm gào.
Nhạc Phong vẫn là ông ta đi, kéo dây xích trong tay một cái, chú chó Akita lập tức chạy phía trước dẫn đường.
Nhạc Phong vừa rời khỏi phòng tổng thống, các quan chức lớn liền đề nghị: “Tổng thống, ngài phải thừa dịp bây6giờ bắt hắn lại, nếu không thì chẳng phải thả hổ về rừng sao?” “Đúng đấy tổng thống, chính miệng Nhạc Phong đã nói là trở về báo thù. Ngài thân là tổng thống của một quốc gia, vì sự an nguy của quốc gia này, ngài không thể bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy được.” “Nhạc Phong hiện giờ là người vô tội, nhưng hắn đe dọa ngài như vậy cũng đủ để định tội rồi, tuổi còn trẻ mà dám kiêu ngạo như thế.” Đám quan chức đầu toàn có đó mỗi người một câu, khiến tổng thống khựng lại, rồi nổi giận đùng đùng, khuôn mặt trung niên đỏ bừng lên. “Các ông cũng cho rằng chuyện năm đó là do tôi làm sao!?”3Tổng thống quát lớn một tiếng, khiến các quan chức xung quanh sợ tới mức run lên, vẻ mặt ai nấy đều hốt hoảng. “Tôi không làm thì tôi sợ cái gì chứ?” Tổng thống tức giận đến mức gân xanh nổi rõ trên trán, đột nhiên ho khan một trận. Bên cạnh, Ngô Tú Quyên vỗ vỗ sau lưng tổng thống để trấn an. “...” Tổng thống vừa gầm lên là không ai dám trả lời. Ai nấy đều cúi đầu, đứng tại chỗ giống như những đứa trẻ phạm sai lầm vậy.
Bọn họ tuy không rõ chuyện năm đó, nhưng ít nhiều cũng biết sơ sơ. Hơn nữa, trong số những người có thể ngồi trên ghế tổng thống, ai hồi trẻ mà không làm vài chuyện9xấu xa cơ chứ. Cũng không lạ gì khi bọn họ cho rằng là tổng thống làm, dù sao lại không có chứng cứ nào. Giống như bọn họ sớm đã biết Ngô Tú Quyên hiện tại kỳ thật tên là Ngô Tủ Mẫn vậy, mà Ngô Tú Quyên và Ngô Tú Mẫn là hai chị em song sinh.
/1497
|