*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
4��...” Cảnh Y Nhân vỗ vào tay Lục Minh một cái, nhỏ giọng trách cử: “Anh sẽ làm bé tỉnh dậy đấy!”
Lục Minh mặc kệ, ôm Cảnh Y Nhân mà khiêu khích khắp nơi trên người cô, muốn khơi dậy sự nhiệt tình của cô. Nhưng chỉ cần Cảnh Y Nhân thoáng quay người lại là Cầu Cầu lập tức ôm lấy cổ cô, “hừ hừ hai tiếng, cực kỳ không cảm thấy an toàn mà tới gần cô. Cảnh Y Nhân giật mình hoảng sợ, một cử động nhỏ cũng không dám, cảm nhận được hơi thở, thân mình cứng ngắc cùng với thứ cứng như sắt dưới thân Lục Minh sau lưng.
“...” Đêm nay, Lục Minh lại phải thất vọng rồi. Anh phải chịu đựng đến sau nửa đêm mới ngủ được. Trời đã sáng, đồng hồ sinh học2khiến Lục Minh tỉnh lại.
Từ từ mở mắt ra, anh đã nhìn thấy cái gáy “vô tình” của người phụ nữ trong lòng, lại còn đưa lưng về phía anh nữa. Bỗng anh cảm nhận được có điều gì đó bất thường, sao đồ ngủ của anh lại ướt như thế?
Lục Minh dường như nghĩ đến điều gì, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, thấy ga giường dưới thân mình, mà không chỉ có mình anh mà còn cả phía Cảnh Y Nhân cũng ướt một vùng lớn. Lục Minh ngồi dậy quá mạnh khiến cảnh Y Nhân tỉnh lại.
Mắt Cảnh Y Nhân nhập nhèm, cô xoa nhẹ hai mắt rồi quay đầu lại nhìn Lục Minh một cái, ngay lúc đầu óc tỉnh táo lại thì lập tức cảm nhận được điều bất thường.
Cũng như giống Lục Minh, cô6đột nhiên ngồi dậy, xốc chăn lên, thấy cậu nhóc đang ngủ thơm ngào ngạt bên cạnh vẫn mút ngón tay, áo bị kéo lên tận lưng, lộ ra cái mông nhỏ và cả “chú chim nhỏ” đằng trước. Nó tè trên giường làm ướt một mảng lớn, còn mình thì rất biết tìm chỗ khô để ngủ.
Lục Minh phát điện, không nên được lửa giận, hung hăng vỗ cái mông của Cầu Cầu một cái. “Cậu nhóc xấu xí này! Giường của ông đây là chỗ nhóc có thể tè à?” Lục Minh vỗ một cái khiến Cầu Cầu tỉnh giấc, vẻ mặt vừa tủi thân vừa ngỡ ngàng nhìn Lục Minh, lại nhìn Cảnh Y Nhân. Lục Minh giận dữ mắng: “Thảo nào lại có người đánh nhóc, một đứa trẻ thế này thì ai thấy cũng muốn đánh!”3cảnh Y Nhân cũng hiểu được Cầu Cầu không đúng, hỏi: “Cầu Cầu, cháu tè dầm đấy, cháu biết không?”
“...” Cầu Cầu cúi đầu, đôi mắt tròn vo nhìn chỗ ẩm ướt trên giường, tủi thân bĩu cái miệng nhỏ nhắn lại: “Không có tã, nên tè dầm ra giường.” “...” Lục Minh và Cảnh Y Nhân lúc này mới chợt hiểu ra, nhìn nhau một cái.
Bọn họ không cho Cầu Cầu dùng tã đã đổ trách nhiệm lên người Cầu Cầu rồi. Chuyện này cũng không thể trách Lục Minh và Cảnh Y Nhân được, bọn họ chưa bao giờ chăm sóc đứa trẻ nào cả, càng không nghĩ nhiều như vậy. Họ chỉ coi đứa trẻ như thú cưng, đói bụng thì cho bé ăn, lạnh thì cho bé mặc quần áo. Dù là thế, tâm tình của Lục9Minh vốn đã không tốt, vọt dậy đi tắm rửa. Cảnh Y Nhân cũng đã nhận ra Lục Minh đang cảm thấy rất bực bội, dù sao Lục Minh bình thường đã có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng rồi. Ngoài cô ra, hầu như anh chưa bao giờ để người khác chạm đến mình chút nào.
4��...” Cảnh Y Nhân vỗ vào tay Lục Minh một cái, nhỏ giọng trách cử: “Anh sẽ làm bé tỉnh dậy đấy!”
Lục Minh mặc kệ, ôm Cảnh Y Nhân mà khiêu khích khắp nơi trên người cô, muốn khơi dậy sự nhiệt tình của cô. Nhưng chỉ cần Cảnh Y Nhân thoáng quay người lại là Cầu Cầu lập tức ôm lấy cổ cô, “hừ hừ hai tiếng, cực kỳ không cảm thấy an toàn mà tới gần cô. Cảnh Y Nhân giật mình hoảng sợ, một cử động nhỏ cũng không dám, cảm nhận được hơi thở, thân mình cứng ngắc cùng với thứ cứng như sắt dưới thân Lục Minh sau lưng.
“...” Đêm nay, Lục Minh lại phải thất vọng rồi. Anh phải chịu đựng đến sau nửa đêm mới ngủ được. Trời đã sáng, đồng hồ sinh học2khiến Lục Minh tỉnh lại.
Từ từ mở mắt ra, anh đã nhìn thấy cái gáy “vô tình” của người phụ nữ trong lòng, lại còn đưa lưng về phía anh nữa. Bỗng anh cảm nhận được có điều gì đó bất thường, sao đồ ngủ của anh lại ướt như thế?
Lục Minh dường như nghĩ đến điều gì, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, thấy ga giường dưới thân mình, mà không chỉ có mình anh mà còn cả phía Cảnh Y Nhân cũng ướt một vùng lớn. Lục Minh ngồi dậy quá mạnh khiến cảnh Y Nhân tỉnh lại.
Mắt Cảnh Y Nhân nhập nhèm, cô xoa nhẹ hai mắt rồi quay đầu lại nhìn Lục Minh một cái, ngay lúc đầu óc tỉnh táo lại thì lập tức cảm nhận được điều bất thường.
Cũng như giống Lục Minh, cô6đột nhiên ngồi dậy, xốc chăn lên, thấy cậu nhóc đang ngủ thơm ngào ngạt bên cạnh vẫn mút ngón tay, áo bị kéo lên tận lưng, lộ ra cái mông nhỏ và cả “chú chim nhỏ” đằng trước. Nó tè trên giường làm ướt một mảng lớn, còn mình thì rất biết tìm chỗ khô để ngủ.
Lục Minh phát điện, không nên được lửa giận, hung hăng vỗ cái mông của Cầu Cầu một cái. “Cậu nhóc xấu xí này! Giường của ông đây là chỗ nhóc có thể tè à?” Lục Minh vỗ một cái khiến Cầu Cầu tỉnh giấc, vẻ mặt vừa tủi thân vừa ngỡ ngàng nhìn Lục Minh, lại nhìn Cảnh Y Nhân. Lục Minh giận dữ mắng: “Thảo nào lại có người đánh nhóc, một đứa trẻ thế này thì ai thấy cũng muốn đánh!”3cảnh Y Nhân cũng hiểu được Cầu Cầu không đúng, hỏi: “Cầu Cầu, cháu tè dầm đấy, cháu biết không?”
“...” Cầu Cầu cúi đầu, đôi mắt tròn vo nhìn chỗ ẩm ướt trên giường, tủi thân bĩu cái miệng nhỏ nhắn lại: “Không có tã, nên tè dầm ra giường.” “...” Lục Minh và Cảnh Y Nhân lúc này mới chợt hiểu ra, nhìn nhau một cái.
Bọn họ không cho Cầu Cầu dùng tã đã đổ trách nhiệm lên người Cầu Cầu rồi. Chuyện này cũng không thể trách Lục Minh và Cảnh Y Nhân được, bọn họ chưa bao giờ chăm sóc đứa trẻ nào cả, càng không nghĩ nhiều như vậy. Họ chỉ coi đứa trẻ như thú cưng, đói bụng thì cho bé ăn, lạnh thì cho bé mặc quần áo. Dù là thế, tâm tình của Lục9Minh vốn đã không tốt, vọt dậy đi tắm rửa. Cảnh Y Nhân cũng đã nhận ra Lục Minh đang cảm thấy rất bực bội, dù sao Lục Minh bình thường đã có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng rồi. Ngoài cô ra, hầu như anh chưa bao giờ để người khác chạm đến mình chút nào.
/1497
|