*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
6rong giây phút ấy, viền mắt cô đỏ bừng lên, âm thanh nhẹn lại trong cổ họng không thốt ra được một chữ. “...” Hồi lâu sau, Cảnh Y Nhân mới bình thản mở miệng, nói ra sự thật: “Cữu cữu? Người đã chết rồi! Tất cả những thứ này đều là giả, chỉ là mơ thôi! Tỉnh dậy rồi tất cả sẽ biến mất, nếu Y Nhân ở lại đây thì cả đời sẽ không tỉnh dậy được nữa!”
“Cữu cữu! Y Nhân biết người thích Y Nhân, người chết đi còn mang theo sự nuối tiếc, người đã bảo vệ Y Nhân ba nghìn năm. Tất cả những thứ này Y Nhân đều biết.”
Lời nói ra miệng khiến suy nghĩ của Cảnh Y Nhân càng lúc càng rõ ràng.
Lúc trước khi ở tẩm cung của hoàng đế cữu cữu, khi hắn rời đi thì2cô đã ngủ.
Cô không chỉ mơ thấy người đàn ông tên Lục Minh kia cùng cô rơi xuống khỏi máy bay, mà bên tai cô vẫn văng vẳng tiếng thì thầm của một giọng nói êm ái quen thuộc:
“Ngày 12 tháng 4, trời quang mây tạnh, Hôm nay, hành động của Cảnh Y Nhân vô cùng kỳ quái, cô không giống bị điện, mà giống như đứa trẻ không biết gì...
Ngày 13 tháng 4,
Cô đạp vào ti vi rồi bị thương, không chịu đi bệnh viện...
Ngày 14 tháng 4, “Dì cả” của Cảnh Y Nhân đến mà cô tưởng là mình sắp chết, hoảng sợ la hét thất thanh...
Ngày 15 tháng 4,
Cô đổ cà phê vào quần mình rồi dùng tay sờ lung tung trên đó, thế mà mình lại có phản ứng. Cô còn muốn cởi quần mình ra để kiểm tra. Mình nổi6giận rồi hôn cô. Đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau... Giọng nói kia đang đọc tới đoạn cô mang thai. Bọn họ đã kết hôn. Rồi giọng nói bình thản đó chậm dần, trở nên khàn khàn, cuối cùng lại chuyển thành nức nở. Cô nghe được mà trái tim đau đến gần như tan vỡ.
Sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên cảnh Y Nhân làm là điên cuồng chạy đi tìm hoàng đế cữu cữu, thế nên mới gặp phải chuyện vừa rồi.
Nghe Cảnh Y Nhân nói, hoàng để sửng sốt ngẩng đầu lên khỏi hõm vai cô rồi nhìn cô chăm chú. Cảnh Y Nhân nở một nụ cười bình thản với hoàng đế. “Mỗi khoảng thời gian cô độc của một người trên thế gian này đều là vì đang chờ đợi và tìm kiếm một ai đó. Cữu7cữu, người đã trở thành người quen cũ, mà Y Nhân cũng đã bước ra khỏi bóng tối của quá khứ rồi... Kiếp sau Y Nhân đã trở thành thế tử của người!” Dường như hoàng để hiểu rất rõ, hắn cười với cô, viền mắt đỏ ngầu. Bàn tay hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve: “Cho dù là ở kiếp nào, là ở hiện thực hay trong giấc mơ, trẫm vẫn luôn bảo vệ người đời đời kiếp kiếp!” “...” Cảnh Y Nhân hơi mờ mịt, không hiểu ý của hắn. Hoàng để cười nhẹ: “Đứa ngốc này! Giấc mơ này là do người tự tạo nên, nếu như trong lòng ngươi không có khúc mắc thì sẽ không mơ thấy trẫm, hiểu chưa?” “Đừng vì cái chết của trẫm mà cảm thấy hổ thẹn, nếu thời4gian quay trở lại, trẫm vẫn sẽ lựa chọn như vậy!” Nói xong, không hiểu sao trên tay hoàng đế lại có thêm một chén rượu. Cảnh Y Nhân vừa nhìn đã nhận ra đó chính là chén rượu độc cô từng uống năm nào. “Hoàng cữu cữu, không được!” Cảnh Y Nhân đứng bật dậy, muốn ngăn lại nhưng không kịp.
6rong giây phút ấy, viền mắt cô đỏ bừng lên, âm thanh nhẹn lại trong cổ họng không thốt ra được một chữ. “...” Hồi lâu sau, Cảnh Y Nhân mới bình thản mở miệng, nói ra sự thật: “Cữu cữu? Người đã chết rồi! Tất cả những thứ này đều là giả, chỉ là mơ thôi! Tỉnh dậy rồi tất cả sẽ biến mất, nếu Y Nhân ở lại đây thì cả đời sẽ không tỉnh dậy được nữa!”
“Cữu cữu! Y Nhân biết người thích Y Nhân, người chết đi còn mang theo sự nuối tiếc, người đã bảo vệ Y Nhân ba nghìn năm. Tất cả những thứ này Y Nhân đều biết.”
Lời nói ra miệng khiến suy nghĩ của Cảnh Y Nhân càng lúc càng rõ ràng.
Lúc trước khi ở tẩm cung của hoàng đế cữu cữu, khi hắn rời đi thì2cô đã ngủ.
Cô không chỉ mơ thấy người đàn ông tên Lục Minh kia cùng cô rơi xuống khỏi máy bay, mà bên tai cô vẫn văng vẳng tiếng thì thầm của một giọng nói êm ái quen thuộc:
“Ngày 12 tháng 4, trời quang mây tạnh, Hôm nay, hành động của Cảnh Y Nhân vô cùng kỳ quái, cô không giống bị điện, mà giống như đứa trẻ không biết gì...
Ngày 13 tháng 4,
Cô đạp vào ti vi rồi bị thương, không chịu đi bệnh viện...
Ngày 14 tháng 4, “Dì cả” của Cảnh Y Nhân đến mà cô tưởng là mình sắp chết, hoảng sợ la hét thất thanh...
Ngày 15 tháng 4,
Cô đổ cà phê vào quần mình rồi dùng tay sờ lung tung trên đó, thế mà mình lại có phản ứng. Cô còn muốn cởi quần mình ra để kiểm tra. Mình nổi6giận rồi hôn cô. Đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau... Giọng nói kia đang đọc tới đoạn cô mang thai. Bọn họ đã kết hôn. Rồi giọng nói bình thản đó chậm dần, trở nên khàn khàn, cuối cùng lại chuyển thành nức nở. Cô nghe được mà trái tim đau đến gần như tan vỡ.
Sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên cảnh Y Nhân làm là điên cuồng chạy đi tìm hoàng đế cữu cữu, thế nên mới gặp phải chuyện vừa rồi.
Nghe Cảnh Y Nhân nói, hoàng để sửng sốt ngẩng đầu lên khỏi hõm vai cô rồi nhìn cô chăm chú. Cảnh Y Nhân nở một nụ cười bình thản với hoàng đế. “Mỗi khoảng thời gian cô độc của một người trên thế gian này đều là vì đang chờ đợi và tìm kiếm một ai đó. Cữu7cữu, người đã trở thành người quen cũ, mà Y Nhân cũng đã bước ra khỏi bóng tối của quá khứ rồi... Kiếp sau Y Nhân đã trở thành thế tử của người!” Dường như hoàng để hiểu rất rõ, hắn cười với cô, viền mắt đỏ ngầu. Bàn tay hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve: “Cho dù là ở kiếp nào, là ở hiện thực hay trong giấc mơ, trẫm vẫn luôn bảo vệ người đời đời kiếp kiếp!” “...” Cảnh Y Nhân hơi mờ mịt, không hiểu ý của hắn. Hoàng để cười nhẹ: “Đứa ngốc này! Giấc mơ này là do người tự tạo nên, nếu như trong lòng ngươi không có khúc mắc thì sẽ không mơ thấy trẫm, hiểu chưa?” “Đừng vì cái chết của trẫm mà cảm thấy hổ thẹn, nếu thời4gian quay trở lại, trẫm vẫn sẽ lựa chọn như vậy!” Nói xong, không hiểu sao trên tay hoàng đế lại có thêm một chén rượu. Cảnh Y Nhân vừa nhìn đã nhận ra đó chính là chén rượu độc cô từng uống năm nào. “Hoàng cữu cữu, không được!” Cảnh Y Nhân đứng bật dậy, muốn ngăn lại nhưng không kịp.
/1497
|