*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không có quan hệ máu mủ thì làm sao? Con gái chú là người mà cháu muốn cưới là cưới được à?” Trong chớp mắt, vẻ mặt của Lục Minh trở nên vô cùng u ám, anh dùng giọng điệu âm trầm chậm rãi lên tiếng, tựa như ma quỷ đến từ địa ngục để uy hiếp, đe dọa một đứa trẻ con. Trong chớp mắt, Cầu Cầu trở nên vô cùng nhỏ bé. Xung quanh bao trùm bầu không khí đáng sợ, bé đành đưa mắt về phía “ông già” nhà mình để cầu cứu. Kết quả, cha bé đáp lại bằng dáng vẻ “Con không biết ngại hay sao mà mở miệng nhờ ông già giúp cưới vợ hả? Không2có chút tiền đồ nào.” Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh mở ra. Nhạc Phong đã đến rồi.
Hôm nay Nhạc Phong đến một mình, trước đó Nhạc Phong vẫn không chịu mở mắt, thế nên mọi hoạt động của anh ta đều có Nhạc Nhu chăm sóc. Sau khi gặp Cảnh Y Nhân một mình hôm qua, Nhạc Phong liền tháo kính râm xuống, thế nên hôm nay anh ta không cần Nhạc Nhu đi cùng. Hắc Long đợi nửa ngày mà chỉ thấy một mình Nhạc Phong nên tỏ ra rất thất vọng. Anh ta bỗng dưng đứng lên, đi tới cửa chính nhìn ngó, nhưng phía sau chẳng có ai theo tới cả. Theo bản năng Hắc Long mở miệng6hỏi Nhạc Phong:
“Chỉ có một mình anh tới đây à?” Nhạc Phong lạnh lùng liếc nhìn Hắc Long không thèm trả lời, dường như không hề vừa mắt cái tên đại vương tử nước F đã quen thói độc tài này. Nước F không dân chủ như nước Z, hoàng đế của nước F cũng giống như hoàng để ở ngôi cửu ngũ của nước Z thời cổ đại, mà vương tử đương nhiên giống như thái tử gia. Bất cứ chuyện gì đều không cần để ý tới cái nhìn của người khác, cứ thế áp chế độc tài, muốn thế nào thì được thế ấy, quốc gia không phát triển, mà tính cách thì ngang ngược, coi trời bằng vung.
Nếu7không phải vì Nhạc Phong thấy anh ta là cha của Cầu Cầu, thì chỉ với những nỗi ấm ức mà em gái anh ta phải chịu mấy năm nay, anh ta đã sớm ra tay kết liễu Hắc Long rồi.
Nhạc Phong không để ý tới Hắc Long, đi từng bước về phía giường bệnh của Cảnh Y Nhân, đặt bình giữ nhiệt trong tay lên tủ đầu giường.
“Đây là canh dưỡng sinh mà Nhu Nhu làm, em mới tỉnh nên uống nhiều một chút, tốt cho đứa bé!”
Cảnh Y Nhân bình tĩnh nhìn Nhạc Phong, anh ta không quan tâm tới những chuyện kia, càng không đề cập đến. Anh ta thản nhiên như giữa bọn họ chưa từng xảy ra4chuyện gì, thái độ nói chuyện không quá thân thiết nhưng cũng không quá lạnh nhạt, duy trì khoảng cách cơ bản, như thể bọn họ chỉ quen biết, là bạn bè bình thường mà thôi. Tựa như những gì mà anh ta đã hy sinh, những ân tình mà Cảnh Y Nhân đã nợ anh ta đều chưa từng có. Một chút đó đã làm cảnh Y Nhân đỏ bừng cả viền mắt.
Cô khách sáo nói một câu: “Cảm ơn!”
“Không cần khách sáo! Tôi không làm thế vì em, Cầu Cầu vẫn nói muốn lấy con gái em làm vợ, đương nhiên phải cho em ăn ngon một chút thì mới có thể sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh được!”6Nhạc Phong nói vô cùng nhẹ nhàng. Anh ta làm như vậy vì không muốn Cảnh Y Nhận thấy thương hại anh ta, tất cả những gì anh ta làm đều không để lộ ra. Rõ ràng anh ta tự nấu canh lại phải nói là em gái nấu.
Anh ta phải duy trì khoảng cách nhất định với cô thì mới không phá hỏng hạnh phúc hiện tại mà cô đang có.
Cảnh Y Nhân nhìn Nhạc Phong khẽ nở nụ cười, cô không biết phải dùng lời nào để đáp lại anh ta...
“Không có quan hệ máu mủ thì làm sao? Con gái chú là người mà cháu muốn cưới là cưới được à?” Trong chớp mắt, vẻ mặt của Lục Minh trở nên vô cùng u ám, anh dùng giọng điệu âm trầm chậm rãi lên tiếng, tựa như ma quỷ đến từ địa ngục để uy hiếp, đe dọa một đứa trẻ con. Trong chớp mắt, Cầu Cầu trở nên vô cùng nhỏ bé. Xung quanh bao trùm bầu không khí đáng sợ, bé đành đưa mắt về phía “ông già” nhà mình để cầu cứu. Kết quả, cha bé đáp lại bằng dáng vẻ “Con không biết ngại hay sao mà mở miệng nhờ ông già giúp cưới vợ hả? Không2có chút tiền đồ nào.” Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh mở ra. Nhạc Phong đã đến rồi.
Hôm nay Nhạc Phong đến một mình, trước đó Nhạc Phong vẫn không chịu mở mắt, thế nên mọi hoạt động của anh ta đều có Nhạc Nhu chăm sóc. Sau khi gặp Cảnh Y Nhân một mình hôm qua, Nhạc Phong liền tháo kính râm xuống, thế nên hôm nay anh ta không cần Nhạc Nhu đi cùng. Hắc Long đợi nửa ngày mà chỉ thấy một mình Nhạc Phong nên tỏ ra rất thất vọng. Anh ta bỗng dưng đứng lên, đi tới cửa chính nhìn ngó, nhưng phía sau chẳng có ai theo tới cả. Theo bản năng Hắc Long mở miệng6hỏi Nhạc Phong:
“Chỉ có một mình anh tới đây à?” Nhạc Phong lạnh lùng liếc nhìn Hắc Long không thèm trả lời, dường như không hề vừa mắt cái tên đại vương tử nước F đã quen thói độc tài này. Nước F không dân chủ như nước Z, hoàng đế của nước F cũng giống như hoàng để ở ngôi cửu ngũ của nước Z thời cổ đại, mà vương tử đương nhiên giống như thái tử gia. Bất cứ chuyện gì đều không cần để ý tới cái nhìn của người khác, cứ thế áp chế độc tài, muốn thế nào thì được thế ấy, quốc gia không phát triển, mà tính cách thì ngang ngược, coi trời bằng vung.
Nếu7không phải vì Nhạc Phong thấy anh ta là cha của Cầu Cầu, thì chỉ với những nỗi ấm ức mà em gái anh ta phải chịu mấy năm nay, anh ta đã sớm ra tay kết liễu Hắc Long rồi.
Nhạc Phong không để ý tới Hắc Long, đi từng bước về phía giường bệnh của Cảnh Y Nhân, đặt bình giữ nhiệt trong tay lên tủ đầu giường.
“Đây là canh dưỡng sinh mà Nhu Nhu làm, em mới tỉnh nên uống nhiều một chút, tốt cho đứa bé!”
Cảnh Y Nhân bình tĩnh nhìn Nhạc Phong, anh ta không quan tâm tới những chuyện kia, càng không đề cập đến. Anh ta thản nhiên như giữa bọn họ chưa từng xảy ra4chuyện gì, thái độ nói chuyện không quá thân thiết nhưng cũng không quá lạnh nhạt, duy trì khoảng cách cơ bản, như thể bọn họ chỉ quen biết, là bạn bè bình thường mà thôi. Tựa như những gì mà anh ta đã hy sinh, những ân tình mà Cảnh Y Nhân đã nợ anh ta đều chưa từng có. Một chút đó đã làm cảnh Y Nhân đỏ bừng cả viền mắt.
Cô khách sáo nói một câu: “Cảm ơn!”
“Không cần khách sáo! Tôi không làm thế vì em, Cầu Cầu vẫn nói muốn lấy con gái em làm vợ, đương nhiên phải cho em ăn ngon một chút thì mới có thể sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh được!”6Nhạc Phong nói vô cùng nhẹ nhàng. Anh ta làm như vậy vì không muốn Cảnh Y Nhận thấy thương hại anh ta, tất cả những gì anh ta làm đều không để lộ ra. Rõ ràng anh ta tự nấu canh lại phải nói là em gái nấu.
Anh ta phải duy trì khoảng cách nhất định với cô thì mới không phá hỏng hạnh phúc hiện tại mà cô đang có.
Cảnh Y Nhân nhìn Nhạc Phong khẽ nở nụ cười, cô không biết phải dùng lời nào để đáp lại anh ta...
/1497
|