*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
6��Ừm!“.
“Tốt quá rồi! Sau này ngày nào con cũng được chơi với ma ma!” Cầu Cầu hưng phấn cầm gấu bông trong tay ném lên trời.
“Vậy Cầu Cầu hãy mau đi ngủ, hôm nay ma ma đã mệt rồi, ngày mai con có thể chơi cùng với ma ma!” “Vâng!” Cầu Cầu vui vẻ gật đầu. Hắc Long kéo cửa phòng, tiễn Cầu Cầu ra ngoài. Lúc này, vừa hay vệ sĩ bên ngoài đang định gõ cửa thì cửa đã mở ra. Thấy cậu chủ nhỏ Cầu Cầu chui từ trong phòng ra ngoài rồi đi về phòng, vệ sĩ cung kính mở miệng nói với chủ nhân: “Đại vương tử điện hạ, vừa rồi Lục tổng của Lục thị gọi điện thoại đến bảo ngài trả lại món đồ mà ban ngày ngài2đã lấy trộm, nếu không anh ta sẽ không tha cho ngài!”
“...” Nghe vậy, khóe miệng Hắc Long cong lên. Lục Minh đã phát hiện ra nhanh như vậy sao?
Ban ngày, lúc ở bệnh viện, Nhạc Nhu nói muốn trộm món đồ thuộc về nhà họ Nhạc bọn họ nhưng Nhạc Phong không cho, thể là Hắc Long cho người đi trộm về.
Anh ta vốn định cho Nhạc Nhu một niềm vui bất ngờ, nhưng Nhạc Nhu lại không hiểu được là cô cần phải ngoan ngoãn.
Món quà này sao có thể tặng ngay trước mặt Nhạc Nhu được, vậy nên tạm thời anh ta sẽ không đưa cho cô.
“Không cần để ý tới anh ta!
Vệ sĩ lui ra, Hắc Long đóng cửa lại, đưa mắt nhìn Nhạc Nhu ở trên giường rồi đi vào6nhà vệ sinh. Nhạc Nhu ôm chân ngồi trên giường, trong không khí tràn ngập mùi hoan ái của bọn họ vừa rồi và hơi thở của Hắc Long. Nhạc Nhu ngây ngốc ngồi trên giường suy nghĩ tiếp theo phải làm thế nào. Hắc Long sẽ không thả cô đi, mà đám vệ sĩ ở bên ngoài người nào người nấy đều là cao thủ, không phải cô muốn đường hoàng chính chính chạy đi là có thể chạy đi ngay được.
Nghĩ vậy, Nhạc Nhu ở trên giường tìm ví của mình ở xung quanh.
Đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt, cô mới phát hiện ra ví của mình bị ném sang bên cạnh tủ quần áo. Nhạc Nhu ôm chăn đi đến chỗ cái tủ, cúi người xuống nhặt ví lên, vội vàng7rút điện thoại di động ra xem, liền thấy có hai cuộc gọi nhỡ, đều là Nhạc Phong gọi đến.
Có một tin nhắn cũng do Nhạc Phong gửi.
“Chuyện em đã quyết định anh sẽ không can thiệp, chăm sóc bản thân thật tốt!”
Khóe miệng Nhạc Nhu giật giật. Cô vốn định cầu cứu Nhạc Phong, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn này cô lại không tiện tìm anh trai nữa. Đúng vậy! Từ đầu cô đã tự quyết định, thậm chí cô đã nghĩ tới chuyện Hắc Long sẽ không bỏ qua cho cô. Nhưng cô không ngờ rằng Hắc Long sẽ đè cô lên giường rồi xXx cô. Cô cho rằng Hắc Long sẽ đối phó với tất cả các gián điệp đã bỏ chạy giống như nhau, sẽ đưa họ về, nhốt lại,4rồi tra tấn.
6��Ừm!“.
“Tốt quá rồi! Sau này ngày nào con cũng được chơi với ma ma!” Cầu Cầu hưng phấn cầm gấu bông trong tay ném lên trời.
“Vậy Cầu Cầu hãy mau đi ngủ, hôm nay ma ma đã mệt rồi, ngày mai con có thể chơi cùng với ma ma!” “Vâng!” Cầu Cầu vui vẻ gật đầu. Hắc Long kéo cửa phòng, tiễn Cầu Cầu ra ngoài. Lúc này, vừa hay vệ sĩ bên ngoài đang định gõ cửa thì cửa đã mở ra. Thấy cậu chủ nhỏ Cầu Cầu chui từ trong phòng ra ngoài rồi đi về phòng, vệ sĩ cung kính mở miệng nói với chủ nhân: “Đại vương tử điện hạ, vừa rồi Lục tổng của Lục thị gọi điện thoại đến bảo ngài trả lại món đồ mà ban ngày ngài2đã lấy trộm, nếu không anh ta sẽ không tha cho ngài!”
“...” Nghe vậy, khóe miệng Hắc Long cong lên. Lục Minh đã phát hiện ra nhanh như vậy sao?
Ban ngày, lúc ở bệnh viện, Nhạc Nhu nói muốn trộm món đồ thuộc về nhà họ Nhạc bọn họ nhưng Nhạc Phong không cho, thể là Hắc Long cho người đi trộm về.
Anh ta vốn định cho Nhạc Nhu một niềm vui bất ngờ, nhưng Nhạc Nhu lại không hiểu được là cô cần phải ngoan ngoãn.
Món quà này sao có thể tặng ngay trước mặt Nhạc Nhu được, vậy nên tạm thời anh ta sẽ không đưa cho cô.
“Không cần để ý tới anh ta!
Vệ sĩ lui ra, Hắc Long đóng cửa lại, đưa mắt nhìn Nhạc Nhu ở trên giường rồi đi vào6nhà vệ sinh. Nhạc Nhu ôm chân ngồi trên giường, trong không khí tràn ngập mùi hoan ái của bọn họ vừa rồi và hơi thở của Hắc Long. Nhạc Nhu ngây ngốc ngồi trên giường suy nghĩ tiếp theo phải làm thế nào. Hắc Long sẽ không thả cô đi, mà đám vệ sĩ ở bên ngoài người nào người nấy đều là cao thủ, không phải cô muốn đường hoàng chính chính chạy đi là có thể chạy đi ngay được.
Nghĩ vậy, Nhạc Nhu ở trên giường tìm ví của mình ở xung quanh.
Đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt, cô mới phát hiện ra ví của mình bị ném sang bên cạnh tủ quần áo. Nhạc Nhu ôm chăn đi đến chỗ cái tủ, cúi người xuống nhặt ví lên, vội vàng7rút điện thoại di động ra xem, liền thấy có hai cuộc gọi nhỡ, đều là Nhạc Phong gọi đến.
Có một tin nhắn cũng do Nhạc Phong gửi.
“Chuyện em đã quyết định anh sẽ không can thiệp, chăm sóc bản thân thật tốt!”
Khóe miệng Nhạc Nhu giật giật. Cô vốn định cầu cứu Nhạc Phong, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn này cô lại không tiện tìm anh trai nữa. Đúng vậy! Từ đầu cô đã tự quyết định, thậm chí cô đã nghĩ tới chuyện Hắc Long sẽ không bỏ qua cho cô. Nhưng cô không ngờ rằng Hắc Long sẽ đè cô lên giường rồi xXx cô. Cô cho rằng Hắc Long sẽ đối phó với tất cả các gián điệp đã bỏ chạy giống như nhau, sẽ đưa họ về, nhốt lại,4rồi tra tấn.
/1497
|