Trong chớp mắt, chỉ huy Lý tự dưng trở thành người thừa, chỉ có thể ngây người đứng tại chỗ. Đôi mắt sâu thẳm, đen như mực của Hắc Long lóe lên tia sáng, anh ta nhướn mày, vô cùng hài lòng vì Lục Minh đã đi thẳng vào vấn đề:
“Lục tổng, những người nhanh nhẹn đúng là thoải mái!”
“Nhưng món đồ đó chính là báu vật gia truyền của vị hôn thê của tôi. Tôi không có lý do gì để đưa đồ trong nhà cho anh cả!”
“...” Nghe vậy, Lục Minh nhíu mày. “Có lẽ Lục tổng2chưa biết Nhạc Nhu hiện giờ đã là vị hôn thê của tôi. Anh đã sớm biết cô ấy là mẹ của Cầu Cầu, hẳn cũng đã suy nghĩ tới điều này. Chẳng qua tôi chỉ lấy lại món đồ thuộc về nhà mình mà thôi.”
Lục Minh lười phải nghe những quan hệ nguyên nhân – kết quả của anh ta. Tóm lại, chỉ một câu, đó là Hắc Long không muốn giao đồ ra. “Nói như vậy chính là ngài Hắc Long đây không chịu giao đồ ra rồi!“.
“..” Chỉ huy Lý ngẩn ra nhìn Hắc Long, rồi6lại nhìn Lục Minh, không biết bọn họ đang nói cái gì. Vừa rồi ông ta còn bàn bạc việc hợp tác giao dịch giữa hai nước cùng Hắc Long mà? Sao đột nhiên lại bị Lục Minh cắt ngang rồi nhắc tới chuyện này chứ. Hắc Long khẽ cười, đưa mắt nhìn về phía chỉ huy Lý. “Không phải tôi không muốn giao đồ ra, mà chỉ huy Lý đã đồng ý dùng vật này làm tiền đặt cọc đổi lấy giao dịch dầu mỏ giữa nước F và nước Z. Vả lại, nó đã là đồ của7tôi rồi, sao tôi phải trả lại cho Lục tổng chứ!” Nghe vậy, vẻ mặt Lục Minh cứng lại, anh đánh mắt sang trừng chỉ huy Lý rồi dùng giọng nói lạnh lùng cảnh cáo ông ta: “Đây là đồ vật cá nhân, vậy mà chỉ huy Lý lại dùng đồ của người khác để bàn chuyện giao dịch giữa các nước hay sao?”
Chỉ huy Lý bị khí thế ác liệt của Lục Minh làm sửng sốt, ông ta lắp bắp giải thích: “Đồ... đồ vật này, sau khi ông Nhạc... chết, tất cả tài sản của nhà họ4Nhạc đều được sung công. Sao lại không thể đem ra làm giao dịch của quốc gia được? Vả lại, giữ lại thứ này có tác dụng gì? Nếu ngài Hắc Long thích thì cứ lấy thôi!”
“Rầm!” Lục Minh tức giận đập bàn một cái thật mạnh. Chỉ huy Lý đã từng gặp qua rất nhiều chuyện nhưng vẫn không thể che giấu được cơ thể đang hoảng hốt mà run lên. “Vì muốn giao dịch thành công mà ông đã không tiếc tay dùng đồ của người khác để làm tiền đặt cọc. Hành vi của chỉ huy6Lý chính là làm trái pháp luật. Ông không sợ bị cách chức sao?” Lục Minh đứng dậy, gầm lên cảnh cáo.
“...” Chỉ huy Lý đương nhiên là sợ rồi, có quỷ mới biết chuyện này lại dính dáng tới Lục Minh.
Chỉ huy Lý lớn gan cãi chày cãi cối đáp trả: “Lục Minh! Cháu đừng quá đáng. Là cha của cháu bảo chú tới đây đàm phán. Đương nhiên ông ấy sẽ không để ý tới chút tiền đặt cọc nhỏ bé này!”
Nghe vậy, Lục Minh cười vì một tiếng.
“Cha tôi bảo chú đến?”
“... Đương nhiên!” Chỉ huy Lý chột dạ trả lời. “Nước F là một nước nhỏ theo chế độ độc tài lạc hậu, vương tử bọn họ đến nước Z không tự mình tới thăm tổng thống nước ta mà tổng thống lại hạ mình bảo chú chủ động tới gặp vị vương tử độc tài, ngang tàng này hả?” Lục Minh nổi giận gầm lên, anh sỉ nhục Hắc Long và nước F như thể bọn họ không đáng giá một đồng! Anh vừa nói xong, Hắc Long liền tức giận đập bàn, mặt đen như đít nồi, cảnh cáo: “Lục tổng, anh nói chuyện cẩn thận một chút! Họa từ miệng mà ra đấy!”
Hắc Long nổi giận, vệ sĩ khắp phòng lập tức rút súng ra chĩa vào Lục Minh. Toàn bộ đội đặc chủng theo chỉ huy Lý đến đây cũng chẳng phải để ngồi không. Khi thấy có người dám chống lại con trai của tổng thống, cũng là vị thiếu tướng mà bọn họ từng đi theo, bọn họ lập tức rút súng ra chĩa vào Hắc Long. Trong nháy mắt, bầu không khí trong sảnh lớn của biệt thự trở nên ngột ngạt tới mức không thể thở nổi, dường như chỉ cần có ai khẽ cử động là lập tức sẽ trở thành một màn gió tanh mưa máu. Chỉ huy Lý hoảng sợ, sống lưng ông ta toát mồ hôi lạnh.
“Lục tổng, những người nhanh nhẹn đúng là thoải mái!”
“Nhưng món đồ đó chính là báu vật gia truyền của vị hôn thê của tôi. Tôi không có lý do gì để đưa đồ trong nhà cho anh cả!”
“...” Nghe vậy, Lục Minh nhíu mày. “Có lẽ Lục tổng2chưa biết Nhạc Nhu hiện giờ đã là vị hôn thê của tôi. Anh đã sớm biết cô ấy là mẹ của Cầu Cầu, hẳn cũng đã suy nghĩ tới điều này. Chẳng qua tôi chỉ lấy lại món đồ thuộc về nhà mình mà thôi.”
Lục Minh lười phải nghe những quan hệ nguyên nhân – kết quả của anh ta. Tóm lại, chỉ một câu, đó là Hắc Long không muốn giao đồ ra. “Nói như vậy chính là ngài Hắc Long đây không chịu giao đồ ra rồi!“.
“..” Chỉ huy Lý ngẩn ra nhìn Hắc Long, rồi6lại nhìn Lục Minh, không biết bọn họ đang nói cái gì. Vừa rồi ông ta còn bàn bạc việc hợp tác giao dịch giữa hai nước cùng Hắc Long mà? Sao đột nhiên lại bị Lục Minh cắt ngang rồi nhắc tới chuyện này chứ. Hắc Long khẽ cười, đưa mắt nhìn về phía chỉ huy Lý. “Không phải tôi không muốn giao đồ ra, mà chỉ huy Lý đã đồng ý dùng vật này làm tiền đặt cọc đổi lấy giao dịch dầu mỏ giữa nước F và nước Z. Vả lại, nó đã là đồ của7tôi rồi, sao tôi phải trả lại cho Lục tổng chứ!” Nghe vậy, vẻ mặt Lục Minh cứng lại, anh đánh mắt sang trừng chỉ huy Lý rồi dùng giọng nói lạnh lùng cảnh cáo ông ta: “Đây là đồ vật cá nhân, vậy mà chỉ huy Lý lại dùng đồ của người khác để bàn chuyện giao dịch giữa các nước hay sao?”
Chỉ huy Lý bị khí thế ác liệt của Lục Minh làm sửng sốt, ông ta lắp bắp giải thích: “Đồ... đồ vật này, sau khi ông Nhạc... chết, tất cả tài sản của nhà họ4Nhạc đều được sung công. Sao lại không thể đem ra làm giao dịch của quốc gia được? Vả lại, giữ lại thứ này có tác dụng gì? Nếu ngài Hắc Long thích thì cứ lấy thôi!”
“Rầm!” Lục Minh tức giận đập bàn một cái thật mạnh. Chỉ huy Lý đã từng gặp qua rất nhiều chuyện nhưng vẫn không thể che giấu được cơ thể đang hoảng hốt mà run lên. “Vì muốn giao dịch thành công mà ông đã không tiếc tay dùng đồ của người khác để làm tiền đặt cọc. Hành vi của chỉ huy6Lý chính là làm trái pháp luật. Ông không sợ bị cách chức sao?” Lục Minh đứng dậy, gầm lên cảnh cáo.
“...” Chỉ huy Lý đương nhiên là sợ rồi, có quỷ mới biết chuyện này lại dính dáng tới Lục Minh.
Chỉ huy Lý lớn gan cãi chày cãi cối đáp trả: “Lục Minh! Cháu đừng quá đáng. Là cha của cháu bảo chú tới đây đàm phán. Đương nhiên ông ấy sẽ không để ý tới chút tiền đặt cọc nhỏ bé này!”
Nghe vậy, Lục Minh cười vì một tiếng.
“Cha tôi bảo chú đến?”
“... Đương nhiên!” Chỉ huy Lý chột dạ trả lời. “Nước F là một nước nhỏ theo chế độ độc tài lạc hậu, vương tử bọn họ đến nước Z không tự mình tới thăm tổng thống nước ta mà tổng thống lại hạ mình bảo chú chủ động tới gặp vị vương tử độc tài, ngang tàng này hả?” Lục Minh nổi giận gầm lên, anh sỉ nhục Hắc Long và nước F như thể bọn họ không đáng giá một đồng! Anh vừa nói xong, Hắc Long liền tức giận đập bàn, mặt đen như đít nồi, cảnh cáo: “Lục tổng, anh nói chuyện cẩn thận một chút! Họa từ miệng mà ra đấy!”
Hắc Long nổi giận, vệ sĩ khắp phòng lập tức rút súng ra chĩa vào Lục Minh. Toàn bộ đội đặc chủng theo chỉ huy Lý đến đây cũng chẳng phải để ngồi không. Khi thấy có người dám chống lại con trai của tổng thống, cũng là vị thiếu tướng mà bọn họ từng đi theo, bọn họ lập tức rút súng ra chĩa vào Hắc Long. Trong nháy mắt, bầu không khí trong sảnh lớn của biệt thự trở nên ngột ngạt tới mức không thể thở nổi, dường như chỉ cần có ai khẽ cử động là lập tức sẽ trở thành một màn gió tanh mưa máu. Chỉ huy Lý hoảng sợ, sống lưng ông ta toát mồ hôi lạnh.
/1497
|