Trong nhà hàng đồ ăn Quảng Đông xa hoa có chế độ thành viên ở trung tâm thành phố, Cảnh Y Nhân, Cảnh Triệt cùng Nhạc Phong ở trong một căn phòng VIP xa hoa. Dưới ngọn đèn màu nồng ấm, căn phòng cũng trở nên ấm áp.
Lúc vừa vào phòng, Nhạc Phong có vẻ ngạc nhiên khi thấy Cảnh Triệt cũng ở đây. Anh ta vốn tưởng Cảnh Y Nhân hẹn2riêng mình nên mới đến.
Từ lần Cảnh Triệt để thay anh ta một phát súng, ngày nào Cảnh Triệt cũng nhắn tin hoặc gọi điện thoại cho anh ta, dù rằng anh ta không nhắn lại cũng không nghe điện thoại.
Anh ta cảm thấy Cảnh Triệt ki lạ, hơi nghi ngờ không biết có phải Cảnh Triệt thuộc giới tính thứ ba hay không, cho nên vẫn né tránh Cảnh Triệt. Nhạc6Phong lạnh nhạt mở miệng nói với Cảnh Y Nhân, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Hiếm khi em mời anh đi ăn cơm, em có việc gì à?”
“...” Nghe vậy, trong lòng Cảnh Y Nhân lộp bộp một cái, hơi xấu hổ.
Ngẫm thấy cũng phải, cô chưa bao giờ tỏ ra hoà nhã với Nhạc Phong cả, càng đừng nói đến chuyện mời anh ta đi ăn cơm.
Chẳng trách Nhạc7Phong mở miệng đã nói rằng cô có việc tìm anh ta. Cảnh Y Nhân có chút ngượng ngùng đáp lại. “Không có gì, em chỉ muốn mời anh ăn cơm để cám ơn thôi.”
Cảnh Y Nhân vừa dứt lời, vẻ mặt Nhạc Phong trở nên ngưng trọng, anh ta bình tĩnh nhìn cô, nghi ngờ Cảnh Y Nhân đã biết chuyện ấy rồi.
Cảnh Y Nhân phát hiện ra mình lỡ lời,4tuy cô đã biết chuyện ấy nhưng Nhạc Phong và Lục Minh đều cố ý giấu cô. Cô cũng nên giả vờ như không biết. Cảnh Y Nhân biết Nhạc Phong thích cô, cũng có tình cảm khó nói với cô. Trong tình huống này, cô chỉ có thể giả vờ không biết. Một khi đâm thủng cửa sổ giấy này, quan hệ giữa hai bên sẽ chỉ càng thêm phức tạp6mà thôi. Nghĩ đến đây, Cảnh Y Nhân thản nhiên bổ sung: “Cám ơn anh đã cứu em và Lục Minh, lúc em nằm viện còn dành thời gian đến thăm em nữa.”
Nghe vậy, Nhạc Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Đừng khách khí, chỉ là lúc ấy anh trùng hợp nhìn thấy thôi, đâu thể thấy chết mà không cứu được.”
Anh ta luôn nói bâng quơ nhẹ nhàng về những chuyện quan trọng như thế, tựa như không đáng để nhắc tới.
Trên thế giới này đâu có chuyện trùng hợp như vậy, cô suýt nữa mất mạng, anh ta từ nước T trùng hợp tới nước Z cứu cô, anh ta đâu phải siêu nhân.
Khóe miệng Cảnh Y Nhân khẽ nhếch lên, cô đẩy thực đơn đến trước mặt anh ta.
“Anh muốn ăn gì cứ gọi nhé, hôm nay Cảnh Triệt mời em ăn cơm, em cũng nhận tiện cảm ơn anh.”
Nghe vậy, một nụ cười mỉm không dễ nhận thấy hiện lên trên khóe miệng Nhạc Phong. Vẻ mặt anh ta vẫn lãnh đạm, nhưng trong lòng lại cuộn trào mãnh liệt, vui mừng như điên, đây là lần đầu tiên cảnh Y Nhân mời anh ta ăn cơm.
Anh ta vừa xem thực đơn vừa thản nhiên liếc nhìn cô.
Cô cầm ấm nước rót cho mình một chén trà, sau đó rót cho anh ta một chén rồi đặt xuống trước mặt anh ta.
Cảnh Y Nhân không những lần đầu tiên mời Nhạc Phong ăn cơm mà còn tự mình rót nước cho anh ta nữa.
Nhạc Phong vốn luôn tĩnh tâm như nước, tự buộc mình không được phép ảo tưởng, vậy mà bây giờ trong lòng anh ta lại nổi lên từng đợt gợn sóng. Không hiểu sao, anh ta lại có chút ngượng ngùng. Trên khuôn mặt tuấn dật phi phàm của anh ta, dưới đôi mắt phượng tuyệt đẹp, sâu thẳm là hai gò má trắng nõn có chút phiếm hồng đến tận mang tai. Anh ta giả vờ bình tĩnh gọi món ăn, lại không biết dáng vẻ tuấn dật này của mình hấp dẫn đến thế nào.
cảnh Y Nhân vừa rót trà cho Nhạc Phong xong liền xoay người rót trà cho Cảnh Triệt đang ngồi bên trái mình.
Cảnh Triệt đờ đẫn cả người, hai mắt sáng ngời nhìn Nhạc Phong.
“...” Khóe miệng Cảnh Y Nhân giật giật, cô đưa mắt nhìn Nhạc Phong, lúc này mới chú ý đến khuôn mặt hơi phiếm hồng của anh ta. Thì ra hai người họ đang nhìn trộm nhau, thầm lặng đưa tình?
Cả người Cảnh Y Nhân lập tức nổi da gà, cô vốn nghi ngờ không biết vì sao Cảnh Triệt cứ bắt cô phải gọi cả Nhạc Phong đến, hóa ra Cảnh Triệt là gay à? Cảnh Y Nhân họ nhẹ một tiếng, Cảnh Triệt mới định thần lại. Nhận ra cô chú ý tới hành động của mình, anh ta ngượng ngùng nâng chén trà lên nhấp một ngụm để che giấu, nhưng lại không biết trà Cảnh Y Nhân vừa mới rót vẫn còn nóng, khiến Cảnh Triệt đột ngột nhảy bật dậy khỏi ghế, phun hết nước trà ra, dính đầy lên người.
Lúc vừa vào phòng, Nhạc Phong có vẻ ngạc nhiên khi thấy Cảnh Triệt cũng ở đây. Anh ta vốn tưởng Cảnh Y Nhân hẹn2riêng mình nên mới đến.
Từ lần Cảnh Triệt để thay anh ta một phát súng, ngày nào Cảnh Triệt cũng nhắn tin hoặc gọi điện thoại cho anh ta, dù rằng anh ta không nhắn lại cũng không nghe điện thoại.
Anh ta cảm thấy Cảnh Triệt ki lạ, hơi nghi ngờ không biết có phải Cảnh Triệt thuộc giới tính thứ ba hay không, cho nên vẫn né tránh Cảnh Triệt. Nhạc6Phong lạnh nhạt mở miệng nói với Cảnh Y Nhân, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Hiếm khi em mời anh đi ăn cơm, em có việc gì à?”
“...” Nghe vậy, trong lòng Cảnh Y Nhân lộp bộp một cái, hơi xấu hổ.
Ngẫm thấy cũng phải, cô chưa bao giờ tỏ ra hoà nhã với Nhạc Phong cả, càng đừng nói đến chuyện mời anh ta đi ăn cơm.
Chẳng trách Nhạc7Phong mở miệng đã nói rằng cô có việc tìm anh ta. Cảnh Y Nhân có chút ngượng ngùng đáp lại. “Không có gì, em chỉ muốn mời anh ăn cơm để cám ơn thôi.”
Cảnh Y Nhân vừa dứt lời, vẻ mặt Nhạc Phong trở nên ngưng trọng, anh ta bình tĩnh nhìn cô, nghi ngờ Cảnh Y Nhân đã biết chuyện ấy rồi.
Cảnh Y Nhân phát hiện ra mình lỡ lời,4tuy cô đã biết chuyện ấy nhưng Nhạc Phong và Lục Minh đều cố ý giấu cô. Cô cũng nên giả vờ như không biết. Cảnh Y Nhân biết Nhạc Phong thích cô, cũng có tình cảm khó nói với cô. Trong tình huống này, cô chỉ có thể giả vờ không biết. Một khi đâm thủng cửa sổ giấy này, quan hệ giữa hai bên sẽ chỉ càng thêm phức tạp6mà thôi. Nghĩ đến đây, Cảnh Y Nhân thản nhiên bổ sung: “Cám ơn anh đã cứu em và Lục Minh, lúc em nằm viện còn dành thời gian đến thăm em nữa.”
Nghe vậy, Nhạc Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Đừng khách khí, chỉ là lúc ấy anh trùng hợp nhìn thấy thôi, đâu thể thấy chết mà không cứu được.”
Anh ta luôn nói bâng quơ nhẹ nhàng về những chuyện quan trọng như thế, tựa như không đáng để nhắc tới.
Trên thế giới này đâu có chuyện trùng hợp như vậy, cô suýt nữa mất mạng, anh ta từ nước T trùng hợp tới nước Z cứu cô, anh ta đâu phải siêu nhân.
Khóe miệng Cảnh Y Nhân khẽ nhếch lên, cô đẩy thực đơn đến trước mặt anh ta.
“Anh muốn ăn gì cứ gọi nhé, hôm nay Cảnh Triệt mời em ăn cơm, em cũng nhận tiện cảm ơn anh.”
Nghe vậy, một nụ cười mỉm không dễ nhận thấy hiện lên trên khóe miệng Nhạc Phong. Vẻ mặt anh ta vẫn lãnh đạm, nhưng trong lòng lại cuộn trào mãnh liệt, vui mừng như điên, đây là lần đầu tiên cảnh Y Nhân mời anh ta ăn cơm.
Anh ta vừa xem thực đơn vừa thản nhiên liếc nhìn cô.
Cô cầm ấm nước rót cho mình một chén trà, sau đó rót cho anh ta một chén rồi đặt xuống trước mặt anh ta.
Cảnh Y Nhân không những lần đầu tiên mời Nhạc Phong ăn cơm mà còn tự mình rót nước cho anh ta nữa.
Nhạc Phong vốn luôn tĩnh tâm như nước, tự buộc mình không được phép ảo tưởng, vậy mà bây giờ trong lòng anh ta lại nổi lên từng đợt gợn sóng. Không hiểu sao, anh ta lại có chút ngượng ngùng. Trên khuôn mặt tuấn dật phi phàm của anh ta, dưới đôi mắt phượng tuyệt đẹp, sâu thẳm là hai gò má trắng nõn có chút phiếm hồng đến tận mang tai. Anh ta giả vờ bình tĩnh gọi món ăn, lại không biết dáng vẻ tuấn dật này của mình hấp dẫn đến thế nào.
cảnh Y Nhân vừa rót trà cho Nhạc Phong xong liền xoay người rót trà cho Cảnh Triệt đang ngồi bên trái mình.
Cảnh Triệt đờ đẫn cả người, hai mắt sáng ngời nhìn Nhạc Phong.
“...” Khóe miệng Cảnh Y Nhân giật giật, cô đưa mắt nhìn Nhạc Phong, lúc này mới chú ý đến khuôn mặt hơi phiếm hồng của anh ta. Thì ra hai người họ đang nhìn trộm nhau, thầm lặng đưa tình?
Cả người Cảnh Y Nhân lập tức nổi da gà, cô vốn nghi ngờ không biết vì sao Cảnh Triệt cứ bắt cô phải gọi cả Nhạc Phong đến, hóa ra Cảnh Triệt là gay à? Cảnh Y Nhân họ nhẹ một tiếng, Cảnh Triệt mới định thần lại. Nhận ra cô chú ý tới hành động của mình, anh ta ngượng ngùng nâng chén trà lên nhấp một ngụm để che giấu, nhưng lại không biết trà Cảnh Y Nhân vừa mới rót vẫn còn nóng, khiến Cảnh Triệt đột ngột nhảy bật dậy khỏi ghế, phun hết nước trà ra, dính đầy lên người.
/1497
|