Nhạc Nhu ngồi trên sô pha đối diện thấy thế liền cười nhẹ một tiếng, đặt chén trà trong tay xuống rồi giải thích.
“Em đang mang thai, bị phù chân là bình thường, em may mắn đẩy, bị sưng lúc này là hơi muộn, lúc chị mang thai đến tháng thứ 6, chân đã sưng lên rồi,2đi lại rất khó khăn.” Nhắc tới đứa bé, Nhạc Nhu nhớ đến con trai mình, một tia cổ đơn hiện lên nơi đáy mắt, năm mới mà cô lại không thể ở bên con trai.
Đã bao nhiêu năm rồi cô không được ở bên Cẩu Cầu...
Nghe vậy, trong lòng Lục Minh lộp bộp một cái, hình6như còn sốt ruột hơn cả cảnh Y Nhân. “Vậy bao giờ sẽ lành lại?”
“Sau khi sinh con vài ngày sẽ lành lại thôi.”
“Chờ đứa bé chào đời à? Còn mất thêm vài ngày nữa, lâu đến thế sao?” Lục Minh nhíu mày.
“Cậu tưởng rằng sinh con dễ như đẻ trứng à? Phụ nữ mang thai mười7tháng vất vả lắm. Cảnh Y Nhân may mắn có thể chất tốt, không có triệu chứng nôn nghén. Có người còn nghiêm trọng đến mức ngày nào cũng ở nhà nôn ọe, cả người mệt mỏi chỉ muốn đi ngủ, tình trạng đó diễn ra liên tục suốt mười tháng.”
Lời nói của Nhạc Nhu mang giọng4điệu của người từng trải, cô khinh thường liếc Lục Minh một cái. “...” Lục Minh biết phụ nữ mang thai rất vất vả, nhưng không ngờ lại vất vả đến thế. Anh vươn bàn tay lớn giúp Cảnh Y Nhân xoa bóp đôi chân chân sưng phồng. Nhưng vừa xoa bóp, Lục Minh lại hoảng sợ,6anh chỉ thoáng bóp mạnh một chút là mu bàn chân của Cảnh Y Nhân đã hơi lõm xuống, giống như ấn vào miếng bọt biển, không trở lại bình thường được. “Cậu đừng xoa bóp linh tinh, cô ấy bị phù chân, càng bóp càng khó chịu. Cậu đặt chân cô ấy cao lên một chút, buổi tối ngủ nên lót gối dưới chân, sẽ thoải mái hơn rất nhiều.” Cảnh Y Nhân bĩu môi, cô thật sự sắp biến thành lợn sề có chân voi à? Cảnh Y Nhân muốn thả chân xuống nhưng lại bị Lục Minh ôm lấy.
“Phải nâng chân lên mới thoải mái.”
“...” Tư thế này không thoải mái chút nào có được không.
“Nâng lên thì em đi lại bằng cách nào?”
“Không đi nữa, ông xã sẽ bế em.” Nói xong, Lục Minh xoa nhẹ chân cho Cảnh Y Nhân.
“...” Cảnh Y Nhân hết chỗ nói rồi.
Ngô Tú Quyên ở bên cạnh bật cười: “Y Nhân, không sao đâu. Vì con sắp sinh nên mới vậy, lát nữa mẹ sẽ lấy thuốc đông y cho con về ngâm chân, thúc đẩy tuần hoàn máu, chân sẽ đỡ hơn rất nhiều.” “Nghe mẹ nói này, bây giờ còn khoảng một tháng nữa thôi là sinh rồi, trong khoảng thời gian này, bụng con sẽ phình to lên...”
Nói đến sinh con, Ngô Tú Quyên lại thao thao bất tuyệt không dừng lại được, đang từ Cảnh Y Nhân lại nói đến mình năm đó, nếu không phải quốc gia không cho phép thì chắc chắn bà sẽ sinh cho Lục Minh một đứa em gái...
Đúng lúc này, quản gia đi đến cung kính nói với Ngô Tú Quyên: “Phu nhân, có một vị khách lạ dẫn theo một đứa bé đến nhà, nói là đến thăm hỏi bà.”
Ngô Tú Quyên ngỡ ngàng: “Người đó có giới thiệu mình là ai không?” Quản gia lấy một quyển hộ chiếu có bìa cứng ra đưa tới trước mặt Ngô Tú Quyên. “Anh ta bảo tôi đưa thứ này cho bà xem là bà sẽ biết.”
Ngô Tú Quyên mở hộ chiếu ra xem, người đàn ông trên hộ chiếu tuần dật phi phàm, bên cạnh là những dòng chữ viết bằng ngôn ngữ nước F, Ngô Tú Quyên nhận ra rõ ràng đó là ai. Bà vội vã đứng lên, đưa hộ chiếu cho quản gia.
“Mau mời vào!” “..” Mọi người ngỡ ngàng, là nhân vật lớn nào khiến Ngô Tú Quyên nghiêm túc như vậy? Chỉ một lát sau, mọi người nhìn thấy một người xuất hiện ở cửa, ngoài Ngô Tú Quyên ra, ai cũng sầm mặt lại. Hắc Long mặc quốc phục của nước F, đeo nơ cà vạt, cài khuy măng-sét, trang phục điển hình của hoàng gia, quý tộc, anh ta ngẩng cao đầu, mang khí chất ngạo nghễ. Sau lưng anh ta là Cầu Cầu cũng mặc trang phục giống anh ta.
Còn có hai người đi theo bọn họ, thuận lợi đi vào phủ tổng thống. Vào trong phòng, Ngô Tú Quyên cực kỳ khách khí với anh ta. Nhìn thấy Nhạc Nhu trong phòng, Hắc Long nhếch khóe miệng lên.
“Em đang mang thai, bị phù chân là bình thường, em may mắn đẩy, bị sưng lúc này là hơi muộn, lúc chị mang thai đến tháng thứ 6, chân đã sưng lên rồi,2đi lại rất khó khăn.” Nhắc tới đứa bé, Nhạc Nhu nhớ đến con trai mình, một tia cổ đơn hiện lên nơi đáy mắt, năm mới mà cô lại không thể ở bên con trai.
Đã bao nhiêu năm rồi cô không được ở bên Cẩu Cầu...
Nghe vậy, trong lòng Lục Minh lộp bộp một cái, hình6như còn sốt ruột hơn cả cảnh Y Nhân. “Vậy bao giờ sẽ lành lại?”
“Sau khi sinh con vài ngày sẽ lành lại thôi.”
“Chờ đứa bé chào đời à? Còn mất thêm vài ngày nữa, lâu đến thế sao?” Lục Minh nhíu mày.
“Cậu tưởng rằng sinh con dễ như đẻ trứng à? Phụ nữ mang thai mười7tháng vất vả lắm. Cảnh Y Nhân may mắn có thể chất tốt, không có triệu chứng nôn nghén. Có người còn nghiêm trọng đến mức ngày nào cũng ở nhà nôn ọe, cả người mệt mỏi chỉ muốn đi ngủ, tình trạng đó diễn ra liên tục suốt mười tháng.”
Lời nói của Nhạc Nhu mang giọng4điệu của người từng trải, cô khinh thường liếc Lục Minh một cái. “...” Lục Minh biết phụ nữ mang thai rất vất vả, nhưng không ngờ lại vất vả đến thế. Anh vươn bàn tay lớn giúp Cảnh Y Nhân xoa bóp đôi chân chân sưng phồng. Nhưng vừa xoa bóp, Lục Minh lại hoảng sợ,6anh chỉ thoáng bóp mạnh một chút là mu bàn chân của Cảnh Y Nhân đã hơi lõm xuống, giống như ấn vào miếng bọt biển, không trở lại bình thường được. “Cậu đừng xoa bóp linh tinh, cô ấy bị phù chân, càng bóp càng khó chịu. Cậu đặt chân cô ấy cao lên một chút, buổi tối ngủ nên lót gối dưới chân, sẽ thoải mái hơn rất nhiều.” Cảnh Y Nhân bĩu môi, cô thật sự sắp biến thành lợn sề có chân voi à? Cảnh Y Nhân muốn thả chân xuống nhưng lại bị Lục Minh ôm lấy.
“Phải nâng chân lên mới thoải mái.”
“...” Tư thế này không thoải mái chút nào có được không.
“Nâng lên thì em đi lại bằng cách nào?”
“Không đi nữa, ông xã sẽ bế em.” Nói xong, Lục Minh xoa nhẹ chân cho Cảnh Y Nhân.
“...” Cảnh Y Nhân hết chỗ nói rồi.
Ngô Tú Quyên ở bên cạnh bật cười: “Y Nhân, không sao đâu. Vì con sắp sinh nên mới vậy, lát nữa mẹ sẽ lấy thuốc đông y cho con về ngâm chân, thúc đẩy tuần hoàn máu, chân sẽ đỡ hơn rất nhiều.” “Nghe mẹ nói này, bây giờ còn khoảng một tháng nữa thôi là sinh rồi, trong khoảng thời gian này, bụng con sẽ phình to lên...”
Nói đến sinh con, Ngô Tú Quyên lại thao thao bất tuyệt không dừng lại được, đang từ Cảnh Y Nhân lại nói đến mình năm đó, nếu không phải quốc gia không cho phép thì chắc chắn bà sẽ sinh cho Lục Minh một đứa em gái...
Đúng lúc này, quản gia đi đến cung kính nói với Ngô Tú Quyên: “Phu nhân, có một vị khách lạ dẫn theo một đứa bé đến nhà, nói là đến thăm hỏi bà.”
Ngô Tú Quyên ngỡ ngàng: “Người đó có giới thiệu mình là ai không?” Quản gia lấy một quyển hộ chiếu có bìa cứng ra đưa tới trước mặt Ngô Tú Quyên. “Anh ta bảo tôi đưa thứ này cho bà xem là bà sẽ biết.”
Ngô Tú Quyên mở hộ chiếu ra xem, người đàn ông trên hộ chiếu tuần dật phi phàm, bên cạnh là những dòng chữ viết bằng ngôn ngữ nước F, Ngô Tú Quyên nhận ra rõ ràng đó là ai. Bà vội vã đứng lên, đưa hộ chiếu cho quản gia.
“Mau mời vào!” “..” Mọi người ngỡ ngàng, là nhân vật lớn nào khiến Ngô Tú Quyên nghiêm túc như vậy? Chỉ một lát sau, mọi người nhìn thấy một người xuất hiện ở cửa, ngoài Ngô Tú Quyên ra, ai cũng sầm mặt lại. Hắc Long mặc quốc phục của nước F, đeo nơ cà vạt, cài khuy măng-sét, trang phục điển hình của hoàng gia, quý tộc, anh ta ngẩng cao đầu, mang khí chất ngạo nghễ. Sau lưng anh ta là Cầu Cầu cũng mặc trang phục giống anh ta.
Còn có hai người đi theo bọn họ, thuận lợi đi vào phủ tổng thống. Vào trong phòng, Ngô Tú Quyên cực kỳ khách khí với anh ta. Nhìn thấy Nhạc Nhu trong phòng, Hắc Long nhếch khóe miệng lên.
/1497
|