*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhân viên tiếp tân nghe thấy bọn họ là người ở phòng 2012 thì lập tức cung kính tiếp đón bọn họ, đưa tới phòng riêng. Hành lang của quán karaoke được chiếu đèn neon vốn dĩ vô cùng náo nhiệt nhưng lúc này lại rất yên tĩnh.
Có lẽ vì quá yên tĩnh nên quán karaoke đã bật loại nhạc du dương, trữ tình của kèn saxophone.
Nhân viên tiếp tân đứng ở trước của một phòng riêng, gõ nhẹ cửa phòng rồi đẩy cửa ra. Sau đó hơi cúi người, mời Cảnh Y Nhân và Lý Lộ vào.
Cửa phòng riêng đẩy ra một cái là có thể thấy căn phòng rộng rãi vô cùng xa hoa và đẹp đẽ. Vách tường khắc2hoa văn lóng lánh, đèn làm bằng pha lê, còn chia là sảnh trong và sảnh ngoài nữa. Bên ngoài có thể ca hát giải trí, bên trong có thể đánh bài, dùng bữa.
Trong căn phòng rộng rãi hiện giờ chỉ có hơn mười người. Có người đang hát, có người đang trò chuyện, ăn đồ ăn. Dáng vẻ bọn họ khác nhau, ăn mặc cũng có phong cách khác nhau. Thậm chí còn có người mặc đồ dân tộc, vừa nhìn đã biết là người ở vùng khác đến. Cảnh Y Nhân vừa xuất hiện, tất cả mọi người ở đây đều yên tĩnh lại, ngơ ngác nhìn cô, sau đó vô thức nhìn xuống bụng cô.
Một sinh viên đại học7năm hai đã mang thai đúng là có hơi sớm. Người khác giật mình cũng không có gì là lạ, Cảnh Y Nhân cũng không để ý.
Một tay cô kéo Lý Lộ, một tay khoác túi xách, lững thững đi vào.
“Cô là Cảnh Y Nhân sao?”
Đột nhiên, một cô gái trông cao gầy, hơi đen nhưng không hề mất đi vẻ xinh đẹp đang ngồi trên ghế sa lông đứng dậy. Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi và quần jeans bị giặt tới bạc phếch, tóc tết hai bên, bộ quần áo rất mộc mạc, hai mắt mở to, để lộ ra sự hồn nhiên của cô gái nông thôn. Cô ấy đi từng bước về phía Cảnh Y Nhân.
“..”1Cảnh Y Nhân không quen cô gái này. Cô gái nở nụ cười với Cảnh Y Nhân, để lộ ra hàm răng trắng tinh rất đẹp.
“Tôi là Bạch Vân, cô không nhớ tôi sao? Khi còn bé nhà cô ở dãy trước, cô vẫn luôn gọi tôi là Hắc Đản đây!”
“...” Thái dương Cảnh Y Nhân giật giật. Cô đã đặt loại tên thấp kém như thế này cho người ta sao? Bạch Vân có hơi ngại ngùng: “Hôm nay Lý Na hẹn tôi đến, cô ấy nói cô cũng đến nên tôi liền đến. Chúng ta đã nhiều năm không gặp nên tôi muốn gặp lại cô.” Nói rồi Bạch Vân đan tay vào nhau, bộ quần áo mộc mạc của7cô ấy có chút không phù hợp với nơi này. Khi nhìn thấy cảnh Y Nhân cô ấy có hơi kích động nhưng cũng không dám đến gần quá mức.
Cảnh Y Nhân cũng nhận ra, có lẽ sau khi cô ấy đến, phát hiện mình không phù hợp với nơi này nên mới ngại ngùng như vậy. Đơn giản cô ấy chỉ muốn tới gặp Cảnh Y Nhân nhưng lại thành ngại ngùng như thế. cảnh Y Nhân tiến lên, nắm lấy bàn tay đang căng thẳng của Bạch Vân rồi cười với cô ấy. “Đương nhiên tôi nhớ cô rồi! Chúng ta đã lớn lên cùng nhau, sao tôi có thể quên cô được!” Nói rồi, Cảnh Y Nhân kéo tay0Bạch Vân đi vào bên trong, tìm chỗ rồi ngồi xuống.
Hôm nay Lý Lộ đến đây đơn giản chỉ là để làm vệ sĩ, chăm sóc cho Cảnh Y Nhân thôi nên cô bèn ngồi xuống ghế trống bên cạnh Cảnh Y Nhân, rồi tự mình rót một cốc đồ uống cho mình và cho cả Cảnh Y Nhân.
Cảnh Y Nhân vừa mới ngồi xuống thì Lý Na, người chủ trì buổi họp lớp lần này đang mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen đi tới trong sự bao quanh của mấy người bạn học. Dáng vẻ của Lý Na cũng được coi là xinh đẹp, những khung xương của cô ta lại hơi to, nên cho dù không mập nhưng dáng người cũng không nhỏ nhắn lắm.
Nhân viên tiếp tân nghe thấy bọn họ là người ở phòng 2012 thì lập tức cung kính tiếp đón bọn họ, đưa tới phòng riêng. Hành lang của quán karaoke được chiếu đèn neon vốn dĩ vô cùng náo nhiệt nhưng lúc này lại rất yên tĩnh.
Có lẽ vì quá yên tĩnh nên quán karaoke đã bật loại nhạc du dương, trữ tình của kèn saxophone.
Nhân viên tiếp tân đứng ở trước của một phòng riêng, gõ nhẹ cửa phòng rồi đẩy cửa ra. Sau đó hơi cúi người, mời Cảnh Y Nhân và Lý Lộ vào.
Cửa phòng riêng đẩy ra một cái là có thể thấy căn phòng rộng rãi vô cùng xa hoa và đẹp đẽ. Vách tường khắc2hoa văn lóng lánh, đèn làm bằng pha lê, còn chia là sảnh trong và sảnh ngoài nữa. Bên ngoài có thể ca hát giải trí, bên trong có thể đánh bài, dùng bữa.
Trong căn phòng rộng rãi hiện giờ chỉ có hơn mười người. Có người đang hát, có người đang trò chuyện, ăn đồ ăn. Dáng vẻ bọn họ khác nhau, ăn mặc cũng có phong cách khác nhau. Thậm chí còn có người mặc đồ dân tộc, vừa nhìn đã biết là người ở vùng khác đến. Cảnh Y Nhân vừa xuất hiện, tất cả mọi người ở đây đều yên tĩnh lại, ngơ ngác nhìn cô, sau đó vô thức nhìn xuống bụng cô.
Một sinh viên đại học7năm hai đã mang thai đúng là có hơi sớm. Người khác giật mình cũng không có gì là lạ, Cảnh Y Nhân cũng không để ý.
Một tay cô kéo Lý Lộ, một tay khoác túi xách, lững thững đi vào.
“Cô là Cảnh Y Nhân sao?”
Đột nhiên, một cô gái trông cao gầy, hơi đen nhưng không hề mất đi vẻ xinh đẹp đang ngồi trên ghế sa lông đứng dậy. Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi và quần jeans bị giặt tới bạc phếch, tóc tết hai bên, bộ quần áo rất mộc mạc, hai mắt mở to, để lộ ra sự hồn nhiên của cô gái nông thôn. Cô ấy đi từng bước về phía Cảnh Y Nhân.
“..”1Cảnh Y Nhân không quen cô gái này. Cô gái nở nụ cười với Cảnh Y Nhân, để lộ ra hàm răng trắng tinh rất đẹp.
“Tôi là Bạch Vân, cô không nhớ tôi sao? Khi còn bé nhà cô ở dãy trước, cô vẫn luôn gọi tôi là Hắc Đản đây!”
“...” Thái dương Cảnh Y Nhân giật giật. Cô đã đặt loại tên thấp kém như thế này cho người ta sao? Bạch Vân có hơi ngại ngùng: “Hôm nay Lý Na hẹn tôi đến, cô ấy nói cô cũng đến nên tôi liền đến. Chúng ta đã nhiều năm không gặp nên tôi muốn gặp lại cô.” Nói rồi Bạch Vân đan tay vào nhau, bộ quần áo mộc mạc của7cô ấy có chút không phù hợp với nơi này. Khi nhìn thấy cảnh Y Nhân cô ấy có hơi kích động nhưng cũng không dám đến gần quá mức.
Cảnh Y Nhân cũng nhận ra, có lẽ sau khi cô ấy đến, phát hiện mình không phù hợp với nơi này nên mới ngại ngùng như vậy. Đơn giản cô ấy chỉ muốn tới gặp Cảnh Y Nhân nhưng lại thành ngại ngùng như thế. cảnh Y Nhân tiến lên, nắm lấy bàn tay đang căng thẳng của Bạch Vân rồi cười với cô ấy. “Đương nhiên tôi nhớ cô rồi! Chúng ta đã lớn lên cùng nhau, sao tôi có thể quên cô được!” Nói rồi, Cảnh Y Nhân kéo tay0Bạch Vân đi vào bên trong, tìm chỗ rồi ngồi xuống.
Hôm nay Lý Lộ đến đây đơn giản chỉ là để làm vệ sĩ, chăm sóc cho Cảnh Y Nhân thôi nên cô bèn ngồi xuống ghế trống bên cạnh Cảnh Y Nhân, rồi tự mình rót một cốc đồ uống cho mình và cho cả Cảnh Y Nhân.
Cảnh Y Nhân vừa mới ngồi xuống thì Lý Na, người chủ trì buổi họp lớp lần này đang mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen đi tới trong sự bao quanh của mấy người bạn học. Dáng vẻ của Lý Na cũng được coi là xinh đẹp, những khung xương của cô ta lại hơi to, nên cho dù không mập nhưng dáng người cũng không nhỏ nhắn lắm.
/1497
|