*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
0ục Minh với khí thế lạnh lùng, tự tin, rảo bước vào nhà.
Anh thản nhiên nhấc tay lên một cái, tất cả quân nhân lùi ra ngoài cửa chính.
Lục Minh đi tới đứng trước mặt Cảnh Y Nhân, ôm cái eo tròn vo của cô. Anh sợ cô sẽ lo lắng, suy nghĩ lung tung nên không định nói cho cô biết chuyện Tiết Phương Hoa đã vượt ngục. “Em sắp sinh rồi, anh không muốn trước lúc đó lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” “Tuy còn hơn nửa tháng nữa mới đến ngày dự sinh, nhưng có thể sẽ có hiện tượng sinh sớm hơn hoặc muộn hơn, thế nên phải chuẩn bị tốt các khả năng có thể xảy ra!” “Ngoan ngoãn nghe lời đi, nửa tháng này đừng đi đâu cả. Anh sẽ ở nhà với em.”
Chuyện Lục Minh để ý tới mọi thứ2làm cho Cảnh Y Nhân không có cách nào nói ra một chữ “Không.”
Vừa nhớ tới chuyện đứa nhỏ sinh ra có thể sẽ có vấn đề trong lòng Cảnh Y Nhân liền lo lắng. Hiện giờ cô vẫn chưa làm tốt chuẩn bị, cô ngước mắt lên hỏi Lục Minh: “Nếu đứa nhỏ không tốt thì phải làm sao bây giờ?”
Con người Lục Minh co rụt lại, tim đập thình thịch, anh bình tĩnh nhìn cảnh Y Nhân, hồi lâu cũng không trả lời. Một lúc sau, Lục Minh dò hỏi: “Sao có thể không tốt chứ?” “...” Cảnh Y Nhận biết chuyện lần trước làm phẫu thuật, Lục Minh đã phải gánh áp lực nặng nề như thế nào mới quyết định muốn cô sinh đứa bé ra. Vào giờ phút mấu chốt này sao cô có thể tăng thêm áp lực cho Lục Minh chứ?
Cô bĩu7môi: “Em nói là nếu mà! Không phải trong ti vi vẫn nói, không phải tất cả những đứa trẻ được sinh ra đều hoàn hảo sao. Có đứa trẻ có các triệu chứng bẩm sinh, cho dù không ảnh hưởng tới việc trưởng thành nhưng sẽ ảnh hưởng tới sinh hoạt đó.”
Lục Minh nhẹ nhàng kéo Cảnh Y Nhân vào lòng an ủi, vỗ về đầu cô. Chuyện này cũng là điều làm Lục Minh lo lắng nhất. “Sẽ không đâu! Con chúng ta sẽ vô cùng khỏe mạnh!”
Đúng như Lục Minh nói, Cảnh Y Nhân sẽ sinh sớm.
Ngày đó thời tiết rất tốt, nhiệt độ cũng cao hơn ngày thường rất nhiều.
Cảnh Y Nhân mặc một bộ áo váy mỏng nằm trên ghế ở ban công để phơi nắng. Ở bên cạnh cô là một chiếc bàn tròn kim loại mặt thủy tinh, bên trên đặt một1bình hồng trà và một phần bánh quy. Cảnh Y Nhân được ánh mặt trời ấm áp chiếu vào nên vô cùng thoải mái, một tay gác trên trán, một tay vỗ về cái bụng, cô có hơi buồn ngủ. Cô đưa mắt ra xa khỏi ban công, ngoài sân, ngoài cửa đều là quân nhân đang đứng. Gần như cách mấy mét lại có một người đứng, bao vây toàn bộ biệt thự lại. Cảnh Y Nhân lại nhớ tới hôm đó Lục Minh nói với cô. Lục Minh nói không muốn xảy ra chuyện gì nên mới để những người này tới bảo vệ cô. Nếu cô sắp sinh thật thì những quân nhân này có thể giúp cô đỡ đẻ được sao? Hơn nữa gần đây cô đều ở nhà, không đi ngoài thì có thể xảy ra chuyện gì được? Cảnh Y Nhân luôn cảm7thấy chuyện không đơn giản như vậy, nhưng giờ phút này không có nhiều tâm trạng để đoán.
Đại khái bởi vì đã sắp sinh nên cô càng ngày càng mệt. Nằm một lúc cũng không muốn cử động. Lúc này bụng dưới bị căng phồng, trĩu xuống rất khó chịu.
Cô giúp việc kéo ghế ra, ngồi ở bên cạnh để chăm sóc, bảo vệ Cảnh Y Nhân.
0ục Minh với khí thế lạnh lùng, tự tin, rảo bước vào nhà.
Anh thản nhiên nhấc tay lên một cái, tất cả quân nhân lùi ra ngoài cửa chính.
Lục Minh đi tới đứng trước mặt Cảnh Y Nhân, ôm cái eo tròn vo của cô. Anh sợ cô sẽ lo lắng, suy nghĩ lung tung nên không định nói cho cô biết chuyện Tiết Phương Hoa đã vượt ngục. “Em sắp sinh rồi, anh không muốn trước lúc đó lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” “Tuy còn hơn nửa tháng nữa mới đến ngày dự sinh, nhưng có thể sẽ có hiện tượng sinh sớm hơn hoặc muộn hơn, thế nên phải chuẩn bị tốt các khả năng có thể xảy ra!” “Ngoan ngoãn nghe lời đi, nửa tháng này đừng đi đâu cả. Anh sẽ ở nhà với em.”
Chuyện Lục Minh để ý tới mọi thứ2làm cho Cảnh Y Nhân không có cách nào nói ra một chữ “Không.”
Vừa nhớ tới chuyện đứa nhỏ sinh ra có thể sẽ có vấn đề trong lòng Cảnh Y Nhân liền lo lắng. Hiện giờ cô vẫn chưa làm tốt chuẩn bị, cô ngước mắt lên hỏi Lục Minh: “Nếu đứa nhỏ không tốt thì phải làm sao bây giờ?”
Con người Lục Minh co rụt lại, tim đập thình thịch, anh bình tĩnh nhìn cảnh Y Nhân, hồi lâu cũng không trả lời. Một lúc sau, Lục Minh dò hỏi: “Sao có thể không tốt chứ?” “...” Cảnh Y Nhận biết chuyện lần trước làm phẫu thuật, Lục Minh đã phải gánh áp lực nặng nề như thế nào mới quyết định muốn cô sinh đứa bé ra. Vào giờ phút mấu chốt này sao cô có thể tăng thêm áp lực cho Lục Minh chứ?
Cô bĩu7môi: “Em nói là nếu mà! Không phải trong ti vi vẫn nói, không phải tất cả những đứa trẻ được sinh ra đều hoàn hảo sao. Có đứa trẻ có các triệu chứng bẩm sinh, cho dù không ảnh hưởng tới việc trưởng thành nhưng sẽ ảnh hưởng tới sinh hoạt đó.”
Lục Minh nhẹ nhàng kéo Cảnh Y Nhân vào lòng an ủi, vỗ về đầu cô. Chuyện này cũng là điều làm Lục Minh lo lắng nhất. “Sẽ không đâu! Con chúng ta sẽ vô cùng khỏe mạnh!”
Đúng như Lục Minh nói, Cảnh Y Nhân sẽ sinh sớm.
Ngày đó thời tiết rất tốt, nhiệt độ cũng cao hơn ngày thường rất nhiều.
Cảnh Y Nhân mặc một bộ áo váy mỏng nằm trên ghế ở ban công để phơi nắng. Ở bên cạnh cô là một chiếc bàn tròn kim loại mặt thủy tinh, bên trên đặt một1bình hồng trà và một phần bánh quy. Cảnh Y Nhân được ánh mặt trời ấm áp chiếu vào nên vô cùng thoải mái, một tay gác trên trán, một tay vỗ về cái bụng, cô có hơi buồn ngủ. Cô đưa mắt ra xa khỏi ban công, ngoài sân, ngoài cửa đều là quân nhân đang đứng. Gần như cách mấy mét lại có một người đứng, bao vây toàn bộ biệt thự lại. Cảnh Y Nhân lại nhớ tới hôm đó Lục Minh nói với cô. Lục Minh nói không muốn xảy ra chuyện gì nên mới để những người này tới bảo vệ cô. Nếu cô sắp sinh thật thì những quân nhân này có thể giúp cô đỡ đẻ được sao? Hơn nữa gần đây cô đều ở nhà, không đi ngoài thì có thể xảy ra chuyện gì được? Cảnh Y Nhân luôn cảm7thấy chuyện không đơn giản như vậy, nhưng giờ phút này không có nhiều tâm trạng để đoán.
Đại khái bởi vì đã sắp sinh nên cô càng ngày càng mệt. Nằm một lúc cũng không muốn cử động. Lúc này bụng dưới bị căng phồng, trĩu xuống rất khó chịu.
Cô giúp việc kéo ghế ra, ngồi ở bên cạnh để chăm sóc, bảo vệ Cảnh Y Nhân.
/1497
|