Cô chuyển mắt, bình tĩnh nhìn Lục Minh, nhấn mạnh từng chữ hỏi: “Là do anh thiết kế và nghĩ ra đúng không?”
Câu hỏi này vốn dĩ Cảnh Y Nhân không biết, nhưng với câu nói”Ở đây ngoại trừ cô và tôi ra thì làm gì còn ai có thể trả lời được?”của Lục Minh, câu nói tràn đầy sự tin tưởng này để lộ ra rằng hai người bọn họ hết sức quen thuộc với quá trình thiết kế và khái niệm này.. Chỉ có người tham gia vào mới có thể quen thuộc và hiểu rõ như vậy, không phải sao?
Cuối cùng, là Lục Minh hay là Lý Đồng, giữa hai người bọn họ, Cảnh Y Nhân vẫn phải đoán. Thế nên, lời Cảnh Y Nhân nói ra là câu hỏi, chứ không phải câu khẳng định, cô hơi nhướn mày, nhìn Lục Minh chằm chằm rồi nhắc lại một lần nữa: “Là do anh thiết kế và nghĩ ra đúng không?” “...” Lục Minh bình tĩnh nhìn cảnh Y Nhân, con người càng sâu hơn, anh gật đầu một cái. Lượt này, Cảnh Y Nhân trả lời đúng, Lý Đồng thua rồi.
Lục Minh liếc mắt nhìn Lý Đồng, lạnh nhạt nói: “Cô đã thua rồi, còn muốn thi nữa sao?”
“...” Lý Đồng phát cáu rồi, vào thời điểm mấu chốt này sao cô có thể chịu thua, nên cao ngạo nói: “Còn chưa thi xong, anh Lục Minh sao có thể nói em thua được.” Thế nên tới Cảnh Y Nhân ra câu hỏi. Khóe miệng xinh xắn của Cảnh Y Nhân hơi cong lên, sau đó cô giơ ngón trỏ lên trước mặt: “Đây là cái gì?” “...” Lý Đồng bị câu hỏi ấu trĩ này chọc tức đến muốn bùng nổ, Cảnh Y Nhân đùa giỡn ra câu hỏi như thế này là thật sự coi cô là đồ ngốc, đồ điên sao?
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cảnh Y Nhân, cô đừng có quá đáng.”
“Cô vẫn chưa trả lời đâu đấy. Nhanh lên nào!”
Lý Đồng lườm cô một cái, hậm hực phun ra một chữ: “Một.”
Lông mày Cảnh Y Nhân nhướn lên, sau đó nở nụ cười trào phúng: “Đồ ngốc! Đây là ngón trỏ của tôi.” “Cảnh Y Nhân, cô...” Không chờ Lý Đồng giải đáp, Cảnh Y Nhân đã cướp lời giải thích trước một bước: “Tôi hỏi “Đây là cái gì?” chứ không hỏi “Mấy đây?”, cô không chỉ có vấn đề về năng lực biểu đạt, mà năng lực phân tích cũng có vấn đề. Đồ ngốc!”
“...” Những người có mặt tiếp tục ồ lên cười to. “Có thể dễ dàng thấy được, rốt cuộc ai mới là đồ điện, đồ ngốc. Cô còn muốn thi không?”
Lý Đồng bị mất mặt, mặt mũi quăng tuốt tới nhà bà ngoại rồi. Cảnh Y Nhân đã trả lời đúng ba câu, mà Lý Đồng vừa mới bắt đầu đã thua rồi. Triệt để bị thua bởi một người ngốc, cô ta mà ở lại thì tiếp chỉ có rước thêm nhục. Lý Đồng căm giận nhìn về phía Phương Trân Tích, đúng là đồ đồng đội ngũ như heo, cô ta không mở miệng thì cô đã không phải đấu với Cảnh Y Nhân rồi.
Lý Đồng tức giận xoay người đi tìm phu nhân thủ trưởng để mách.
Dám làm Lý Đồng cô mất mặt thì cô sẽ để thủ trưởng đến đối phó với Cảnh Y Nhân, xem thủ trưởng có dùng gia pháp đánh chết cái đồ để tiện hạ đẳng này không. Phương Trần Tích bị mất mặt, không dám làm cản trước mặt Lục Minh mà chỉ có thể bất mãn rời đi.
Lục Minh bị những hành động vừa rồi của Cảnh Y Nhân chọc cười. Cảnh Y Nhân nhìn lướt qua phía Lục Minh, thế mà cậu vẫn còn đang cười. Nếu không phải cậu lạnh lùng với cô thì Lý Đông sao dám bắt nạt cô như thế chứ?
Cô còn tưởng rằng Lục Minh đứng về phía Lý Đồng. Cô không vui, cái miệng nhỏ phụng phịu. Dáng vẻ trông vô cùng đáng yêu. Ngô Tú Quyên thay quần áo xong đi xuống thì thấy Lý Đồng bị chọc tức mà rời đi nên nổi giận nói: “Cảnh Y Nhân! Cô xem cô đã làm ra chuyện gì chưa? Có phải có trách tôi sống quá tốt nên muốn làm tôi tức chết đấy phải không.” “...” Biểu cảm trên mặt Cảnh Y Nhân thu lại, không ngờ chuyện này lại làm cho mẹ của cậu tức giận rồi. Xem ra địa vị của Lý Đồng ở đây không thấp. Rõ ràng bọn họ bắt nạt người khác trước, bà già này sao lại mắng cô trước chứ. cảnh Y Nhân không phục, nói: “Bản cung...” Lục Minh ôm lấy eo Cảnh Y Nhân, nắm chặt, ngắt lời cô. “Mẹ! Mẹ hà tất phải nghiêm trọng như thế. Tiệc mừng thọ năm nay là để vui vẻ mà.”
Câu hỏi này vốn dĩ Cảnh Y Nhân không biết, nhưng với câu nói”Ở đây ngoại trừ cô và tôi ra thì làm gì còn ai có thể trả lời được?”của Lục Minh, câu nói tràn đầy sự tin tưởng này để lộ ra rằng hai người bọn họ hết sức quen thuộc với quá trình thiết kế và khái niệm này.. Chỉ có người tham gia vào mới có thể quen thuộc và hiểu rõ như vậy, không phải sao?
Cuối cùng, là Lục Minh hay là Lý Đồng, giữa hai người bọn họ, Cảnh Y Nhân vẫn phải đoán. Thế nên, lời Cảnh Y Nhân nói ra là câu hỏi, chứ không phải câu khẳng định, cô hơi nhướn mày, nhìn Lục Minh chằm chằm rồi nhắc lại một lần nữa: “Là do anh thiết kế và nghĩ ra đúng không?” “...” Lục Minh bình tĩnh nhìn cảnh Y Nhân, con người càng sâu hơn, anh gật đầu một cái. Lượt này, Cảnh Y Nhân trả lời đúng, Lý Đồng thua rồi.
Lục Minh liếc mắt nhìn Lý Đồng, lạnh nhạt nói: “Cô đã thua rồi, còn muốn thi nữa sao?”
“...” Lý Đồng phát cáu rồi, vào thời điểm mấu chốt này sao cô có thể chịu thua, nên cao ngạo nói: “Còn chưa thi xong, anh Lục Minh sao có thể nói em thua được.” Thế nên tới Cảnh Y Nhân ra câu hỏi. Khóe miệng xinh xắn của Cảnh Y Nhân hơi cong lên, sau đó cô giơ ngón trỏ lên trước mặt: “Đây là cái gì?” “...” Lý Đồng bị câu hỏi ấu trĩ này chọc tức đến muốn bùng nổ, Cảnh Y Nhân đùa giỡn ra câu hỏi như thế này là thật sự coi cô là đồ ngốc, đồ điên sao?
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cảnh Y Nhân, cô đừng có quá đáng.”
“Cô vẫn chưa trả lời đâu đấy. Nhanh lên nào!”
Lý Đồng lườm cô một cái, hậm hực phun ra một chữ: “Một.”
Lông mày Cảnh Y Nhân nhướn lên, sau đó nở nụ cười trào phúng: “Đồ ngốc! Đây là ngón trỏ của tôi.” “Cảnh Y Nhân, cô...” Không chờ Lý Đồng giải đáp, Cảnh Y Nhân đã cướp lời giải thích trước một bước: “Tôi hỏi “Đây là cái gì?” chứ không hỏi “Mấy đây?”, cô không chỉ có vấn đề về năng lực biểu đạt, mà năng lực phân tích cũng có vấn đề. Đồ ngốc!”
“...” Những người có mặt tiếp tục ồ lên cười to. “Có thể dễ dàng thấy được, rốt cuộc ai mới là đồ điện, đồ ngốc. Cô còn muốn thi không?”
Lý Đồng bị mất mặt, mặt mũi quăng tuốt tới nhà bà ngoại rồi. Cảnh Y Nhân đã trả lời đúng ba câu, mà Lý Đồng vừa mới bắt đầu đã thua rồi. Triệt để bị thua bởi một người ngốc, cô ta mà ở lại thì tiếp chỉ có rước thêm nhục. Lý Đồng căm giận nhìn về phía Phương Trân Tích, đúng là đồ đồng đội ngũ như heo, cô ta không mở miệng thì cô đã không phải đấu với Cảnh Y Nhân rồi.
Lý Đồng tức giận xoay người đi tìm phu nhân thủ trưởng để mách.
Dám làm Lý Đồng cô mất mặt thì cô sẽ để thủ trưởng đến đối phó với Cảnh Y Nhân, xem thủ trưởng có dùng gia pháp đánh chết cái đồ để tiện hạ đẳng này không. Phương Trần Tích bị mất mặt, không dám làm cản trước mặt Lục Minh mà chỉ có thể bất mãn rời đi.
Lục Minh bị những hành động vừa rồi của Cảnh Y Nhân chọc cười. Cảnh Y Nhân nhìn lướt qua phía Lục Minh, thế mà cậu vẫn còn đang cười. Nếu không phải cậu lạnh lùng với cô thì Lý Đông sao dám bắt nạt cô như thế chứ?
Cô còn tưởng rằng Lục Minh đứng về phía Lý Đồng. Cô không vui, cái miệng nhỏ phụng phịu. Dáng vẻ trông vô cùng đáng yêu. Ngô Tú Quyên thay quần áo xong đi xuống thì thấy Lý Đồng bị chọc tức mà rời đi nên nổi giận nói: “Cảnh Y Nhân! Cô xem cô đã làm ra chuyện gì chưa? Có phải có trách tôi sống quá tốt nên muốn làm tôi tức chết đấy phải không.” “...” Biểu cảm trên mặt Cảnh Y Nhân thu lại, không ngờ chuyện này lại làm cho mẹ của cậu tức giận rồi. Xem ra địa vị của Lý Đồng ở đây không thấp. Rõ ràng bọn họ bắt nạt người khác trước, bà già này sao lại mắng cô trước chứ. cảnh Y Nhân không phục, nói: “Bản cung...” Lục Minh ôm lấy eo Cảnh Y Nhân, nắm chặt, ngắt lời cô. “Mẹ! Mẹ hà tất phải nghiêm trọng như thế. Tiệc mừng thọ năm nay là để vui vẻ mà.”
/1497
|