Ông dùng chất giọng hùng hậu, thản nhiên “Ừ” một tiếng, rồi bàn tay đang gắp cờ vây phất phất, ý bảo
quản gia lui xuống. Ông nâng mắt lên nhìn Lý Đồng một cái: “Cháu cũng đi ra ngoài đi.” Lý Đồng mỉm cười, gật đầu: “Vâng ạ! Bác Lục!”, khi đi qua Cảnh Y Nhân thì trừng mắt nhìn cô một cái, rồi mới rời đi.
Cảnh Y Nhân không hề để ý mà nhìn thủ trưởng tiếp tục suy nghĩ nước tiếp theo nên đặt ở đâu. ông quan sát bàn cờ hồi lâu, mắt sáng lên khi nhìn thấy một điểm, chuẩn bị hạ cờ.
“Ngài mà hạ xuống điểm đó thì chắc chắn sẽ chết.” Cảnh Y Nhân vẫn đang đứng bỗng nhiên mở miệng.
Ông lão mặc âu phục trừng mắt lên nhìn cảnh Y Nhân, bực tức nhắc cô: “Ranh con đừng có mở miệng linh tinh, ảnh hưởng đến chiến thuật của thủ trưởng.”
“Cháu nói thật mà.” Cảnh Y Nhân phản bác, rồi cô tiến lên, bàn tay bé nhỏ khua khua trên bàn cờ: “Ván cờ này sắp kết thúc rồi, còn cần chiến thuật gì nữa ạ.”
“Bề ngoài nhìn vào thì giống như là thủ trưởng thẳng rồi, nhưng chỗ này của bác...”, Cảnh Y Nhân chỉ vào chỗ vừa rồi thủ trưởng muốn đặt cờ. “Đi vào chỗ này thì sẽ rơi vào mười tám tầng địa ngục. Gọi là rơi vào mười tám tầng địa ngục là bởi vì phải mất mười tám nước mới có thể nhìn ra nước cờ này. Người bình thường khi nhìn thế cờ, nhiều nhất là đến nước thứ mười sẽ nhìn ra thế cuộc, thế nên nước cờ này rất khó phát hiện, một khi đã rơi vào rồi thì nhất định sẽ thua cả ván cờ.”
Nói rồi cảnh Y Nhân nhìn ông lão ở bên cạnh: “Bác đây có thể bày ra thế cục này cũng là cao thủ.”
Ông lão giật mình nhìn cảnh Y Nhân, ông dùng chiêu này từ trước tới giờ chưa từng có người nào phá được, thế mà lại bị đứa nhỏ này xem một hồi đã nhìn ra điểm mấu chốt rồi.
Nghe vậy, trong lòng thủ trưởng tính toán thử mười tám nước cờ sau đó, bỗng nhiên mắt sáng lên, đúng là giống như đứa nhỏ này nói, suýt nữa đã bị lừa mà thua rồi.
“Con nhóc lừa đảo này, vậy cô nói xem nước tiếp theo tôi nên đi chỗ nào?”
“Thiên nguyên! Nước này mà đặt xuống rồi thì dù bác có đi về hướng nào, phía bên kia đều sẽ đi tới nước chết. Củng cố ở phía trước nhưng lại không củng cố được phía sau, gia cố phía sau thì không chắn được phía trước, sau đó thủ trưởng chắc chắn sẽ ăn được rồi kết thúc ván cờ.”
Ông nhìn bàn cờ, đúng thực là như vậy, thế mà cả nửa ngày trời ông không nhìn ra. Ông lão mặc âu phục đứng lên nhìn cảnh Y Nhân: “Con nhóc này cũng là cao thủ chơi cờ đây.”
Cảnh Y Nhân vô cùng lễ phép hành lễ một cái: “Bác đã chê cười rồi.”
“...” Ông lão có vẻ hơi ngạc nhiên, lần đầu tiên có người hành lễ nửa quỳ này với ông. Thủ trưởng Lục Chính Hoa có vẻ hơi bất ngờ, ông nhìn cảnh Y Nhân: “Nhóc con, cô tới chơi ván tiếp theo với tôi.”
Ông lão mặc âu phục nhường chỗ, ở một bên quan sát. Cảnh Y Nhân ngồi trên chiếc ghế gỗ gụ dày dặn, dưới mông còn được lót một tấm đệm mềm, ngồi êm ái vô cùng.
Cảnh Y Nhân bắt đầu thu dọn bàn cờ, không hề khách khí nói: “Thủ trưởng! Con sẽ không coi người là thủ trưởng, hay là thấy tuổi ngài lớn rồi thì nhường ngài đâu đó.”
Nghe vậy, Lục Chính Hoa cười ha hả: “Khẩu khí lớn nhỉ, thắng thua còn chưa chắc chắn đâu. Người ta vẫn nói người ngoài cuộc thì hiểu rõ, vừa rồi cô nhìn ra được điểm huyền cơ cũng không có nghĩa là cô sẽ chơi giỏi.” “Được ạ! Con là con gái, con đi trước!” Cảnh Y Nhân không hề khách khí, cầm bát cờ đen trước mặt thủ trưởng về phía mình. Sau đó đấy bát cờ trắng của mình qua.
Ông lão ở bên cạnh giật mình nhắc nhở: “Con nhóc này...”, lời còn chưa kịp nói hết đã có bàn tay đưa lên ngăn cản.
“...” ông lão toát cả mồ hôi. Cờ đen thủ trưởng thường xuyên dùng, thủ trưởng trước giờ chưa từng cho người khác dùng qua đầu.
Cảnh Y Nhân không hề khách khí hạ cờ. Lục Chính Hoa cũng tiếp tục chơi. Nước cờ của Cảnh Y Nhân ổn mà không loạn, Lục Chính Hoa cũng theo như vậy, không vội vàng, không hấp tấp, nhưng cũng có bước ông sẽ ngừng lại suy nghĩ vài giây.
quản gia lui xuống. Ông nâng mắt lên nhìn Lý Đồng một cái: “Cháu cũng đi ra ngoài đi.” Lý Đồng mỉm cười, gật đầu: “Vâng ạ! Bác Lục!”, khi đi qua Cảnh Y Nhân thì trừng mắt nhìn cô một cái, rồi mới rời đi.
Cảnh Y Nhân không hề để ý mà nhìn thủ trưởng tiếp tục suy nghĩ nước tiếp theo nên đặt ở đâu. ông quan sát bàn cờ hồi lâu, mắt sáng lên khi nhìn thấy một điểm, chuẩn bị hạ cờ.
“Ngài mà hạ xuống điểm đó thì chắc chắn sẽ chết.” Cảnh Y Nhân vẫn đang đứng bỗng nhiên mở miệng.
Ông lão mặc âu phục trừng mắt lên nhìn cảnh Y Nhân, bực tức nhắc cô: “Ranh con đừng có mở miệng linh tinh, ảnh hưởng đến chiến thuật của thủ trưởng.”
“Cháu nói thật mà.” Cảnh Y Nhân phản bác, rồi cô tiến lên, bàn tay bé nhỏ khua khua trên bàn cờ: “Ván cờ này sắp kết thúc rồi, còn cần chiến thuật gì nữa ạ.”
“Bề ngoài nhìn vào thì giống như là thủ trưởng thẳng rồi, nhưng chỗ này của bác...”, Cảnh Y Nhân chỉ vào chỗ vừa rồi thủ trưởng muốn đặt cờ. “Đi vào chỗ này thì sẽ rơi vào mười tám tầng địa ngục. Gọi là rơi vào mười tám tầng địa ngục là bởi vì phải mất mười tám nước mới có thể nhìn ra nước cờ này. Người bình thường khi nhìn thế cờ, nhiều nhất là đến nước thứ mười sẽ nhìn ra thế cuộc, thế nên nước cờ này rất khó phát hiện, một khi đã rơi vào rồi thì nhất định sẽ thua cả ván cờ.”
Nói rồi cảnh Y Nhân nhìn ông lão ở bên cạnh: “Bác đây có thể bày ra thế cục này cũng là cao thủ.”
Ông lão giật mình nhìn cảnh Y Nhân, ông dùng chiêu này từ trước tới giờ chưa từng có người nào phá được, thế mà lại bị đứa nhỏ này xem một hồi đã nhìn ra điểm mấu chốt rồi.
Nghe vậy, trong lòng thủ trưởng tính toán thử mười tám nước cờ sau đó, bỗng nhiên mắt sáng lên, đúng là giống như đứa nhỏ này nói, suýt nữa đã bị lừa mà thua rồi.
“Con nhóc lừa đảo này, vậy cô nói xem nước tiếp theo tôi nên đi chỗ nào?”
“Thiên nguyên! Nước này mà đặt xuống rồi thì dù bác có đi về hướng nào, phía bên kia đều sẽ đi tới nước chết. Củng cố ở phía trước nhưng lại không củng cố được phía sau, gia cố phía sau thì không chắn được phía trước, sau đó thủ trưởng chắc chắn sẽ ăn được rồi kết thúc ván cờ.”
Ông nhìn bàn cờ, đúng thực là như vậy, thế mà cả nửa ngày trời ông không nhìn ra. Ông lão mặc âu phục đứng lên nhìn cảnh Y Nhân: “Con nhóc này cũng là cao thủ chơi cờ đây.”
Cảnh Y Nhân vô cùng lễ phép hành lễ một cái: “Bác đã chê cười rồi.”
“...” Ông lão có vẻ hơi ngạc nhiên, lần đầu tiên có người hành lễ nửa quỳ này với ông. Thủ trưởng Lục Chính Hoa có vẻ hơi bất ngờ, ông nhìn cảnh Y Nhân: “Nhóc con, cô tới chơi ván tiếp theo với tôi.”
Ông lão mặc âu phục nhường chỗ, ở một bên quan sát. Cảnh Y Nhân ngồi trên chiếc ghế gỗ gụ dày dặn, dưới mông còn được lót một tấm đệm mềm, ngồi êm ái vô cùng.
Cảnh Y Nhân bắt đầu thu dọn bàn cờ, không hề khách khí nói: “Thủ trưởng! Con sẽ không coi người là thủ trưởng, hay là thấy tuổi ngài lớn rồi thì nhường ngài đâu đó.”
Nghe vậy, Lục Chính Hoa cười ha hả: “Khẩu khí lớn nhỉ, thắng thua còn chưa chắc chắn đâu. Người ta vẫn nói người ngoài cuộc thì hiểu rõ, vừa rồi cô nhìn ra được điểm huyền cơ cũng không có nghĩa là cô sẽ chơi giỏi.” “Được ạ! Con là con gái, con đi trước!” Cảnh Y Nhân không hề khách khí, cầm bát cờ đen trước mặt thủ trưởng về phía mình. Sau đó đấy bát cờ trắng của mình qua.
Ông lão ở bên cạnh giật mình nhắc nhở: “Con nhóc này...”, lời còn chưa kịp nói hết đã có bàn tay đưa lên ngăn cản.
“...” ông lão toát cả mồ hôi. Cờ đen thủ trưởng thường xuyên dùng, thủ trưởng trước giờ chưa từng cho người khác dùng qua đầu.
Cảnh Y Nhân không hề khách khí hạ cờ. Lục Chính Hoa cũng tiếp tục chơi. Nước cờ của Cảnh Y Nhân ổn mà không loạn, Lục Chính Hoa cũng theo như vậy, không vội vàng, không hấp tấp, nhưng cũng có bước ông sẽ ngừng lại suy nghĩ vài giây.
/1497
|