*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5ục Minh đã tưởng tượng tới một trăm cảnh tượng khi bọn họ gặp lại nhau, thậm chí còn tưởng tượng Cảnh Y Nhân sẽ tát cho anh hai cái, nhưng anh không thể nghĩ rằng mình sẽ bị làm lơ như vậy. “...” Bỗng dưng Lục Minh lấy lại tinh thần, giơ tay lên mở cửa phòng để đi vào. Nhìn thấy cảnh Y Nhân đang đứng trước tủ quần áo, lấy quần áo ra.
“Y...”
“Có chuyện thì nói, có rắm mau thả! Hôm nay tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút!” Lục Minh vừa mở miệng đã bị Cảnh Y Nhân ngắt lời. Cô lấy một bộ quần áo ngủ trong tủ ra, vắt trên khuỷu tay rồi đóng cửa tủ quần2áo lại.
Cô nhướng mày, nhìn Lục Minh, chờ lời anh nói.
“...” Bị Cảnh Y Nhân hỏi như vậy, Lục Minh không nói được câu nào.
Căn bản anh không hề làm gì sai. Năm ngoái anh bị người ta hãm hại nên mới ngủ chung với Trịnh Bội Bội, cũng may chưa làm gì cả. Anh chưa kịp giải thích đã bị cưỡng chế đưa đến nước F để chịu khổ rồi, đã thế còn đi cả một năm. Về lý mà nói, Lục Minh phải chịu khổ sở và oan ức lớn hơn Cảnh Y Nhân nhiều.
Lúc này, ở trước mặt Cảnh Y Nhân, anh lại giống như một con sói nhỏ, khí thế thì mạnh mẽ lắm, nhưng lại không có sức mạnh thật8sự.
Một hồi lâu Lục Minh mới mở miệng: “Năm ngoái, chuyện kia anh bị người khác hãm hại.”
“Tôi biết!” Cảnh Y Nhân hờ hững nhìn Lục Minh, giống như không hề coi đó là chuyện lớn.
“Sau đó... vì lệnh của tổng thống nên phải đi nước ngoài.”
“Có nghe nói đại khái!” Cảnh Y Nhân vẫn hờ hững như trước. Lúc Ngô Tú Quyên lừa cô cũng đã nói như thế. “...” Cô biết, cô hiểu, vậy anh không còn gì cần phải giải thích nữa. Cảnh Y Nhân càng hờ hững như vậy càng làm cho tim Lục Minh như muốn phát điên. Sau đó, dường như Lục Minh nghĩ tới chuyện gì, anh lấy một tờ giấy ố vàng có nhiều nếp nhăn từ6trong ngực ra.
Anh mở tờ giấy ra, cho Cảnh Y Nhân xem.
Đây là minh chứng duy nhất mà anh giữ lại.
“Trên này có ngày tháng, còn có con dấu của bệnh viện.” Lục Minh chỉ vào tờ giấy khám bệnh, trên đó có vài chữ viết rõ ràng “Chưa từng trải qua hoạt động tình dục.”
cảnh Y Nhân liếc mắt một cái, ngày tháng trên tờ giấy khám bệnh chính là cái đêm năm ngoái phát sinh chuyện kia.
“ỜI” Cảnh Y Nhân bình thản trả lời.
Bị dày vò cả một năm trời, chờ đợi suốt một năm trời, Cảnh Y Nhân đã mất đi toàn bộ hy vọng, cô đã sớm nản lòng.
Trước kia cô và Lục Minh thật sự quá ân ái, hai người3ân ái tới mức, ngoại trừ hạnh phúc thì vẫn là hạnh phúc. Hai người chưa từng trải qua một lần cãi vã hay bất hòa giữa hai vợ chồng nào.
Một khi bọn họ gặp phải chuyện như thế này, trong chớp mắt, mọi thứ dường như bùng nổ. Bởi vì quá yêu, nên không thể tha thứ cho đối phương đi mà không chào hỏi. Bởi vì quá yêu, nên không thể tha thứ cho đối phương không có lấy một lời giải thích đã bỏ mặc cô ở lại đây một mình.
5ục Minh đã tưởng tượng tới một trăm cảnh tượng khi bọn họ gặp lại nhau, thậm chí còn tưởng tượng Cảnh Y Nhân sẽ tát cho anh hai cái, nhưng anh không thể nghĩ rằng mình sẽ bị làm lơ như vậy. “...” Bỗng dưng Lục Minh lấy lại tinh thần, giơ tay lên mở cửa phòng để đi vào. Nhìn thấy cảnh Y Nhân đang đứng trước tủ quần áo, lấy quần áo ra.
“Y...”
“Có chuyện thì nói, có rắm mau thả! Hôm nay tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút!” Lục Minh vừa mở miệng đã bị Cảnh Y Nhân ngắt lời. Cô lấy một bộ quần áo ngủ trong tủ ra, vắt trên khuỷu tay rồi đóng cửa tủ quần2áo lại.
Cô nhướng mày, nhìn Lục Minh, chờ lời anh nói.
“...” Bị Cảnh Y Nhân hỏi như vậy, Lục Minh không nói được câu nào.
Căn bản anh không hề làm gì sai. Năm ngoái anh bị người ta hãm hại nên mới ngủ chung với Trịnh Bội Bội, cũng may chưa làm gì cả. Anh chưa kịp giải thích đã bị cưỡng chế đưa đến nước F để chịu khổ rồi, đã thế còn đi cả một năm. Về lý mà nói, Lục Minh phải chịu khổ sở và oan ức lớn hơn Cảnh Y Nhân nhiều.
Lúc này, ở trước mặt Cảnh Y Nhân, anh lại giống như một con sói nhỏ, khí thế thì mạnh mẽ lắm, nhưng lại không có sức mạnh thật8sự.
Một hồi lâu Lục Minh mới mở miệng: “Năm ngoái, chuyện kia anh bị người khác hãm hại.”
“Tôi biết!” Cảnh Y Nhân hờ hững nhìn Lục Minh, giống như không hề coi đó là chuyện lớn.
“Sau đó... vì lệnh của tổng thống nên phải đi nước ngoài.”
“Có nghe nói đại khái!” Cảnh Y Nhân vẫn hờ hững như trước. Lúc Ngô Tú Quyên lừa cô cũng đã nói như thế. “...” Cô biết, cô hiểu, vậy anh không còn gì cần phải giải thích nữa. Cảnh Y Nhân càng hờ hững như vậy càng làm cho tim Lục Minh như muốn phát điên. Sau đó, dường như Lục Minh nghĩ tới chuyện gì, anh lấy một tờ giấy ố vàng có nhiều nếp nhăn từ6trong ngực ra.
Anh mở tờ giấy ra, cho Cảnh Y Nhân xem.
Đây là minh chứng duy nhất mà anh giữ lại.
“Trên này có ngày tháng, còn có con dấu của bệnh viện.” Lục Minh chỉ vào tờ giấy khám bệnh, trên đó có vài chữ viết rõ ràng “Chưa từng trải qua hoạt động tình dục.”
cảnh Y Nhân liếc mắt một cái, ngày tháng trên tờ giấy khám bệnh chính là cái đêm năm ngoái phát sinh chuyện kia.
“ỜI” Cảnh Y Nhân bình thản trả lời.
Bị dày vò cả một năm trời, chờ đợi suốt một năm trời, Cảnh Y Nhân đã mất đi toàn bộ hy vọng, cô đã sớm nản lòng.
Trước kia cô và Lục Minh thật sự quá ân ái, hai người3ân ái tới mức, ngoại trừ hạnh phúc thì vẫn là hạnh phúc. Hai người chưa từng trải qua một lần cãi vã hay bất hòa giữa hai vợ chồng nào.
Một khi bọn họ gặp phải chuyện như thế này, trong chớp mắt, mọi thứ dường như bùng nổ. Bởi vì quá yêu, nên không thể tha thứ cho đối phương đi mà không chào hỏi. Bởi vì quá yêu, nên không thể tha thứ cho đối phương không có lấy một lời giải thích đã bỏ mặc cô ở lại đây một mình.
/1497
|