*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này, bảo mẫu cầm hai bình sữa đi vào. Mỗi nhóc ôm một bình, tự mình mút chèm chẹp.
cảnh Y Nhân cười với hai đứa con đáng yêu của mình rồi xoay người đi làm.
Sau khi Cảnh Y Nhân chào tạm biệt con thì nhanh chóng xuống tầng.
Lục Minh đợi Cảnh Y Nhân ở dưới tầng một lúc lâu để chờ cổ xuống ăn sáng. Chỉ là Cảnh Y Nhân không đi về phía bàn ăn, thậm chí cô còn không nhìn Lục Minh lấy một cái. Khi lao xuống khỏi cầu thang, cô đi thẳng tới huyền quan, cứ thế thay giày, trông dáng vẻ như sắp phải đi ngay vậy. Hơn nữa, bộ quần áo giá rẻ mà cô2mặc là do cổ tự mua. Bộ quần áo Lục Minh đặt ở đầu giường buổi sáng cô cũng không mặc. Trên bàn ăn, mặt mũi Lục Minh đen như đáy nồi.
Quản gia Trần đã làm quản gia được 30 năm đương nhiên sẽ biết nhìn sắc mặt chủ nhân.
Ông vội hỏi Cảnh Y Nhân đang ngồi bệt ở tấm ván gỗ ở bậc thang để đổi giày: “Cô Cảnh! Cô vẫn chưa dùng bữa sáng!” Cảnh Y Nhân không quay đầu lại: “Tôi không ăn đâu! Sáng nay tôi còn có việc.” Nói rồi Cảnh Y Nhân thay giày xong chạy luôn ra ngoài. Mới chạy được hai bước, lúc này Cảnh Y Nhân mới phát hiện ra cô không lái8chiếc xe cũ của Cảnh Hi đến đây. Từ khi thi lấy bằng lái xe xong cô vẫn luôn lái chiếc xe bọ rùa cũ của Cảnh Hi.
Cảnh Y Nhân nhìn thời gian, nếu không đi xe nhất định sẽ đến muộn. Nghĩ vậy, cô thực sự không thể không kéo mặt mũi xuống được. Cảnh Y Nhân do dự mãi cuối cùng lại quay vào nhà.
Đi tới trước mặt Lục Minh, cô lúng túng mở miệng: “Anh có thể cho tôi mượn xe của anh dùng một chút không?” Khi Cảnh Y Nhân quay lại nhà, quản gia Trần đã ghé vào tai anh nhỏ giọng thông báo. Tuy trong lòng vui mừng nhưng anh vẫn duy trì dáng vẻ lạnh6lùng, tiếp tục ăn sáng. Mãi cho đến khi Cảnh Y Nhân mở miệng mượn xe của anh thì anh mới thản nhiên ngước mắt lên nhìn cô một cái, rồi đẩy bát cháo thịt trước mặt mình về phía cô: “Ăn xong thì cho em mượn!” “.” Cảnh Y Nhân bưng bát lên, sụp soạt vội vàng ba lần, trong vòng một phút đã ăn hết bát cháo ấm rồi đặt bát lên bàn. “..” Lục Minh nhìn cái bát không, liếc Cảnh Y Nhân một cái.
Nhanh như vậy sao? Anh còn muốn ở với cô thêm một lúc nữa.
Bất đắc dĩ, Lục Minh rút chìa khóa xe ra đưa cho Cảnh Y Nhân. Ngay lúc cô cầm lấy chìa khóa3xe, tay Lục Minh lại đột nhiên thu về. “Anh lái xe đưa em đi.” “Không cần đâu. Không tiện đường.”
“Đường tới Lục thị vừa hay đi qua Lưu thị...” Hôm qua lúc Lục Minh quay lại đã điều tra rõ ràng Cảnh Y Nhân hiện đang làm gì. “Hôm nay tôi phải quay ngoại cảnh, một cánh bay lên du thuyền ngoài bờ biển, không tới Lưu thị.”
“...” Nghe vậy, con ngươi Lục Minh co rụt lại: “Bay từ trên bờ lên du thuyền?” Cảnh Y Nhân gật đầu. Lục Minh đứng phắt dậy, chân ghế ma sát trên sàn sinh ra tiếng rít chói tai. Sau đó, tiếng gầm giận dữ của Lục Minh truyền tới: “Em không muốn sống5nữa à? Em không biết mình không biết bơi sao? Nhỡ đâu rơi xuống biển thì phải làm sao bây giờ?”
“Không có chuyện đó!”
Lúc này, bảo mẫu cầm hai bình sữa đi vào. Mỗi nhóc ôm một bình, tự mình mút chèm chẹp.
cảnh Y Nhân cười với hai đứa con đáng yêu của mình rồi xoay người đi làm.
Sau khi Cảnh Y Nhân chào tạm biệt con thì nhanh chóng xuống tầng.
Lục Minh đợi Cảnh Y Nhân ở dưới tầng một lúc lâu để chờ cổ xuống ăn sáng. Chỉ là Cảnh Y Nhân không đi về phía bàn ăn, thậm chí cô còn không nhìn Lục Minh lấy một cái. Khi lao xuống khỏi cầu thang, cô đi thẳng tới huyền quan, cứ thế thay giày, trông dáng vẻ như sắp phải đi ngay vậy. Hơn nữa, bộ quần áo giá rẻ mà cô2mặc là do cổ tự mua. Bộ quần áo Lục Minh đặt ở đầu giường buổi sáng cô cũng không mặc. Trên bàn ăn, mặt mũi Lục Minh đen như đáy nồi.
Quản gia Trần đã làm quản gia được 30 năm đương nhiên sẽ biết nhìn sắc mặt chủ nhân.
Ông vội hỏi Cảnh Y Nhân đang ngồi bệt ở tấm ván gỗ ở bậc thang để đổi giày: “Cô Cảnh! Cô vẫn chưa dùng bữa sáng!” Cảnh Y Nhân không quay đầu lại: “Tôi không ăn đâu! Sáng nay tôi còn có việc.” Nói rồi Cảnh Y Nhân thay giày xong chạy luôn ra ngoài. Mới chạy được hai bước, lúc này Cảnh Y Nhân mới phát hiện ra cô không lái8chiếc xe cũ của Cảnh Hi đến đây. Từ khi thi lấy bằng lái xe xong cô vẫn luôn lái chiếc xe bọ rùa cũ của Cảnh Hi.
Cảnh Y Nhân nhìn thời gian, nếu không đi xe nhất định sẽ đến muộn. Nghĩ vậy, cô thực sự không thể không kéo mặt mũi xuống được. Cảnh Y Nhân do dự mãi cuối cùng lại quay vào nhà.
Đi tới trước mặt Lục Minh, cô lúng túng mở miệng: “Anh có thể cho tôi mượn xe của anh dùng một chút không?” Khi Cảnh Y Nhân quay lại nhà, quản gia Trần đã ghé vào tai anh nhỏ giọng thông báo. Tuy trong lòng vui mừng nhưng anh vẫn duy trì dáng vẻ lạnh6lùng, tiếp tục ăn sáng. Mãi cho đến khi Cảnh Y Nhân mở miệng mượn xe của anh thì anh mới thản nhiên ngước mắt lên nhìn cô một cái, rồi đẩy bát cháo thịt trước mặt mình về phía cô: “Ăn xong thì cho em mượn!” “.” Cảnh Y Nhân bưng bát lên, sụp soạt vội vàng ba lần, trong vòng một phút đã ăn hết bát cháo ấm rồi đặt bát lên bàn. “..” Lục Minh nhìn cái bát không, liếc Cảnh Y Nhân một cái.
Nhanh như vậy sao? Anh còn muốn ở với cô thêm một lúc nữa.
Bất đắc dĩ, Lục Minh rút chìa khóa xe ra đưa cho Cảnh Y Nhân. Ngay lúc cô cầm lấy chìa khóa3xe, tay Lục Minh lại đột nhiên thu về. “Anh lái xe đưa em đi.” “Không cần đâu. Không tiện đường.”
“Đường tới Lục thị vừa hay đi qua Lưu thị...” Hôm qua lúc Lục Minh quay lại đã điều tra rõ ràng Cảnh Y Nhân hiện đang làm gì. “Hôm nay tôi phải quay ngoại cảnh, một cánh bay lên du thuyền ngoài bờ biển, không tới Lưu thị.”
“...” Nghe vậy, con ngươi Lục Minh co rụt lại: “Bay từ trên bờ lên du thuyền?” Cảnh Y Nhân gật đầu. Lục Minh đứng phắt dậy, chân ghế ma sát trên sàn sinh ra tiếng rít chói tai. Sau đó, tiếng gầm giận dữ của Lục Minh truyền tới: “Em không muốn sống5nữa à? Em không biết mình không biết bơi sao? Nhỡ đâu rơi xuống biển thì phải làm sao bây giờ?”
“Không có chuyện đó!”
/1497
|