*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5âu nói của Trịnh Bội Bội lại nhằm chĩa mũi dùi vào Cảnh Y Nhân, nói cho tất cả mọi người, cô là có chỗ dựa nên mới vào được đoàn phim, chứ không phải nhờ thực lực tiến vào.
Người ở chỗ này cũng chỉ có Trịnh Bội Bội biết Cảnh Y Nhân là vợ của Lục Minh. Những người khác có nghe nói qua về Cảnh Y Nhân, nhưng cũng chỉ biết cô chỉ là một diễn viên hạng hai, mà không biết quan hệ giữa cô và Lục Minh. Cảnh Y Nhân chẳng buồn để ý tới cô ta, chỉ hơi nhếch môi xem thường.
Lần này có đến đoàn phim vì muốn dạy dỗ Trịnh Bội Bội, thắng nhờ vào mồm mép thì đầu tính là gì.
Cô nhất định sẽ làm Trịnh Bội2Bội hiểu rõ thế nào gọi là đánh cho rằng rơi đầy đất cũng không thể lên tiếng.
Cảnh Y Nhân đi nhanh vào, tìm được bàn trang điểm có dán tên minh, kéo ghế thản nhiên ngồi xuống.
Tiếp đó cô mở ngăn kéo. Trong khăn kéo, ngoại trừ mỹ phẩm và cọ trang điểm ra không có thứ gì khác. “...” Cảnh Y Nhân bất ngờ. Chị Cầu nói với cô kịch bản đặt trong ngăn kéo bàn trang điểm để khi nào có thời gian rảnh rỗi cô sẽ đọc.
Xuyên qua gương, cô quét một lượt những người trong phòng, thản nhiên hỏi: “Xin hỏi có ai thấy kịch bản của tôi không?”
“...” Không có ai đáp lời Cảnh Y Nhân. Đợi cả nửa ngày, cô mới thấy có một cô gái hơi nhích8bước chân, lại bị Trịnh Bội Bội trừng mắt vội rút chân về. Trịnh Bội Bội ngoái đầu nhìn Cảnh Y Nhân cười: “Cảnh Y Nhân, kịch bản của cô mất rồi? Nghe nói cô là người bừa bãi, bằng không cũng không tới nỗi làm mất chồng không tìm về được“.
“...” Sắc mặt Cảnh Y Nhân trầm xuống, thản nhiên thu lại ánh mắt, chuyển sang nhìn Trịnh Bội Bội.
“Chồng tôi có đánh mất hay không, cô lại biết rõ nhỉ?”
“Tất nhiên là tôi biết rõ rồi, năm ngoái...”
Trịnh Bội Bội suýt chút lỡ miệng, Lý Đồng nói với cô ta chuyện Lục Minh đi công tác là chuyện bí mật, vài năm cũng không về được.
Ngoại trừ người trong chính phủ, ngay cả Cảnh Y Nhân cũng không biết Lục Minh đi đâu.6Cho nên có Lý Đồng làm chỗ dựa vững chắc, khoảng thời gian đó Trịnh Bội Bội không chút kiêng kỵ tự mình diễn kịch, trắng trợn lấy chuyện scandal của mình và Lục Minh ra đánh bóng tên tuổi bản thân.
Trịnh Bội Bội suýt chút nữa nói ra chân tướng chuyện Lục Minh đi công tác. Cô ta lập tức đổi giọng: “Năm ngoái anh ấy ở cùng tối hơn hai tháng đó.” Trịnh Bội Bội hớn hở.
Cảnh Y Nhân lạnh lùng ném cho cô ta một cái liếc mắt, nhíu mày xem thường, thản nhiên đáp lại: “Cô làm kẻ thứ ba, cô quang vinh? Làm kẻ thứ ba cũng phải đem ra khoe khoang, trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có mình cô, cô có muốn người ta thưởng giấy khen3cho cô vì làm kẻ thứ ba chuyên nghiệp không?”
5âu nói của Trịnh Bội Bội lại nhằm chĩa mũi dùi vào Cảnh Y Nhân, nói cho tất cả mọi người, cô là có chỗ dựa nên mới vào được đoàn phim, chứ không phải nhờ thực lực tiến vào.
Người ở chỗ này cũng chỉ có Trịnh Bội Bội biết Cảnh Y Nhân là vợ của Lục Minh. Những người khác có nghe nói qua về Cảnh Y Nhân, nhưng cũng chỉ biết cô chỉ là một diễn viên hạng hai, mà không biết quan hệ giữa cô và Lục Minh. Cảnh Y Nhân chẳng buồn để ý tới cô ta, chỉ hơi nhếch môi xem thường.
Lần này có đến đoàn phim vì muốn dạy dỗ Trịnh Bội Bội, thắng nhờ vào mồm mép thì đầu tính là gì.
Cô nhất định sẽ làm Trịnh Bội2Bội hiểu rõ thế nào gọi là đánh cho rằng rơi đầy đất cũng không thể lên tiếng.
Cảnh Y Nhân đi nhanh vào, tìm được bàn trang điểm có dán tên minh, kéo ghế thản nhiên ngồi xuống.
Tiếp đó cô mở ngăn kéo. Trong khăn kéo, ngoại trừ mỹ phẩm và cọ trang điểm ra không có thứ gì khác. “...” Cảnh Y Nhân bất ngờ. Chị Cầu nói với cô kịch bản đặt trong ngăn kéo bàn trang điểm để khi nào có thời gian rảnh rỗi cô sẽ đọc.
Xuyên qua gương, cô quét một lượt những người trong phòng, thản nhiên hỏi: “Xin hỏi có ai thấy kịch bản của tôi không?”
“...” Không có ai đáp lời Cảnh Y Nhân. Đợi cả nửa ngày, cô mới thấy có một cô gái hơi nhích8bước chân, lại bị Trịnh Bội Bội trừng mắt vội rút chân về. Trịnh Bội Bội ngoái đầu nhìn Cảnh Y Nhân cười: “Cảnh Y Nhân, kịch bản của cô mất rồi? Nghe nói cô là người bừa bãi, bằng không cũng không tới nỗi làm mất chồng không tìm về được“.
“...” Sắc mặt Cảnh Y Nhân trầm xuống, thản nhiên thu lại ánh mắt, chuyển sang nhìn Trịnh Bội Bội.
“Chồng tôi có đánh mất hay không, cô lại biết rõ nhỉ?”
“Tất nhiên là tôi biết rõ rồi, năm ngoái...”
Trịnh Bội Bội suýt chút lỡ miệng, Lý Đồng nói với cô ta chuyện Lục Minh đi công tác là chuyện bí mật, vài năm cũng không về được.
Ngoại trừ người trong chính phủ, ngay cả Cảnh Y Nhân cũng không biết Lục Minh đi đâu.6Cho nên có Lý Đồng làm chỗ dựa vững chắc, khoảng thời gian đó Trịnh Bội Bội không chút kiêng kỵ tự mình diễn kịch, trắng trợn lấy chuyện scandal của mình và Lục Minh ra đánh bóng tên tuổi bản thân.
Trịnh Bội Bội suýt chút nữa nói ra chân tướng chuyện Lục Minh đi công tác. Cô ta lập tức đổi giọng: “Năm ngoái anh ấy ở cùng tối hơn hai tháng đó.” Trịnh Bội Bội hớn hở.
Cảnh Y Nhân lạnh lùng ném cho cô ta một cái liếc mắt, nhíu mày xem thường, thản nhiên đáp lại: “Cô làm kẻ thứ ba, cô quang vinh? Làm kẻ thứ ba cũng phải đem ra khoe khoang, trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có mình cô, cô có muốn người ta thưởng giấy khen3cho cô vì làm kẻ thứ ba chuyên nghiệp không?”
/1497
|