Bỗng nhiên, cô lại nghĩ đến thứ nước ngọt ngọt vừa uống ban nãy.
“Cậu ơi... Cháu muốn đi ngoài!“. “...” Lục Minh không hiểu cô đang nói gì, cũng không có hứng tìm hiểu, cứ coi như cô lại đang phát rồ, anh đóng cửa lại, nhốt cô trong nhà vệ sinh. cảnh Y Nhân đáng thương đập cửa: “Cậu ơi... Cháu không nhịn nổi nữa rồi! Cháu muốn đi nhà xí!”
“...” Lúc này Lục Minh mới hiểu cô muốn nói gì nhưng vẫn mặc kệ. Anh ngồi tựa vào đầu giường, thuận tiện mở máy tính bảng lên tìm tài liệu trị bệnh thiếu năng!
Cảnh Y Nhân vẫn tiếp tục đập cửa: “Cậu ơi! Cậu thả cháu ra ngoài đi! Cháu không nhịn nổi nữa rồi! Cậu...” Chết tiệt! Nhất định là tại khi nãy cô đã uống quá nhiều thứ nước ngòn ngọt kỳ lạ kia rồi!
Lục Minh đau cả đầu, lạnh lùng trả lời: “Cô đần đến mức không biết dùng bồn cầu nữa hả?”
“Bồn cầu Bồn cầu ở đầu cơ?”
“Cậu ơi! Cậu mau mở cửa đi! Cậu thật sự muốn cháu làm bẩn sàn nhà xinh đẹp này sao?”
“...” Bàn tay cứng ngắc đang cầm máy tính bảng lập tức run lên, gân xanh trên thái dương hơi giật giật. Quăng máy tính bảng sang một bên, Lục Minh bước nhanh xuống giường tới mở cửa phòng vệ sinh, vặn tay nắm cửa hai lần ngay trước mặt Cảnh Y Nhân.
Anh cắn răng nhắc nhở: “Mở cửa! Đóng cửa!” Chỉ tay vào bệ ngồi của bồn cầu trong nhà vệ sinh: “Bồn cầu!” Cảnh Y Nhân ôm bụng dưới, mặt ngây ra nhìn Lục Minh rồi chỉ vào bồn tắm hỏi: “Cái này dùng để tắm rửa đúng không ạ?”
“...” Lục Minh thật sự chỉ muốn đập đầu vào tường, không buồn trả lời.
Cảnh Y Nhân lại tự cho rằng mình thông minh quá. Cô đắc ý nhìn anh, mãi sau mới nhớ ra mình phải đi vệ sinh thì vội vàng đóng cửa lại.
Lục Minh phải hít sâu một hơi để nén cơn giận xuống.
Anh chưa từng nghĩ lại có ngày phải tức giận như hôm nay, trước kia dù tiếng xấu của Cảnh Y Nhân lan xa, cổ phiếu công ty tụt thê thảm nhưng anh vẫn chưa bao giờ giận dữ đến thế.
Mà một cảnh Y Nhân ngu đần lại có thể tác động tới cảm xúc của anh một cách dễ dàng. Lục Minh cố gắng bình tĩnh lại, quay về giường đọc tiếp tài liệu, không lâu sau nghe thấy có tiếng xả bồn cầu, sau đó là tiếng vòi nước, anh mới thấy thoải mái hơn một chút.
Xem ra cô ta cũng không đần đến mức hết thuốc chữa, vẫn biết xả bồn cầu, biết xả nước tắm rửa. Lục Minh vừa nghĩ đến đây thì lại nghe thấy tiếng mở vòi nước rồi lại tắt, sau đó là tiếng bàn chải đánh răng chạy bằng điện cùng với tiếng máy cạo râu rung lên, rồi lại tiếng chai lọ rơi lộp bộp xuống, lông mày anh lại nhíu chặt! Lục Minh mặc kệ, tiếp tục tra tài liệu xem liệu đã có tiền lệ nào chữa khỏi bệnh thiểu năng không, anh thậm chí còn nghi ngờ Cảnh Y Nhân chỉ đang giả vờ.
Đến khi anh ngẩng đầu lên nhìn phòng vệ sinh, qua ánh đèn mờ ảo, anh có thể nhìn thấy bóng người thấp thoáng bên trong. Lục Minh đã tìm tài liệu hơn một tiếng mà Cảnh Y Nhân vẫn chưa ra khỏi phòng vệ sinh.
Lục Minh vừa bực dọc lại vừa bất đắc dĩ thở dài, đặt máy tính bảng trong tay xuống, ra khỏi ổ chăn. Chân vừa bước lên thảm thì bỗng cảm thấy lòng bàn chân ướt lạnh, mềm mềm lại dính dính.
Ngay lập tức, mặt Lục Minh đen như đáy nồi, anh giẫm chân trần lên vũng nước, bước thẳng vào phòng vệ sinh.
Cửa phòng vệ sinh hơi hé mở, Lục Minh chưa kịp gầm lên thì bỗng thấy cảnh Y Nhân đang trong tình trạng khỏa thân, khắp người dính đầy bọt xà phòng, đang cố gắng bò ra khỏi bồn tắm. Tư thể của cô cứ như chó leo tường vậy, cả người nằm nhoài lên thành bồn tắm, một chân vừa mới thò ra ngoài, có lẽ vì nghe thấy tiếng cửa mở đột ngột nên cô khựng lại.
“Cậu ơi... Cháu muốn đi ngoài!“. “...” Lục Minh không hiểu cô đang nói gì, cũng không có hứng tìm hiểu, cứ coi như cô lại đang phát rồ, anh đóng cửa lại, nhốt cô trong nhà vệ sinh. cảnh Y Nhân đáng thương đập cửa: “Cậu ơi... Cháu không nhịn nổi nữa rồi! Cháu muốn đi nhà xí!”
“...” Lúc này Lục Minh mới hiểu cô muốn nói gì nhưng vẫn mặc kệ. Anh ngồi tựa vào đầu giường, thuận tiện mở máy tính bảng lên tìm tài liệu trị bệnh thiếu năng!
Cảnh Y Nhân vẫn tiếp tục đập cửa: “Cậu ơi! Cậu thả cháu ra ngoài đi! Cháu không nhịn nổi nữa rồi! Cậu...” Chết tiệt! Nhất định là tại khi nãy cô đã uống quá nhiều thứ nước ngòn ngọt kỳ lạ kia rồi!
Lục Minh đau cả đầu, lạnh lùng trả lời: “Cô đần đến mức không biết dùng bồn cầu nữa hả?”
“Bồn cầu Bồn cầu ở đầu cơ?”
“Cậu ơi! Cậu mau mở cửa đi! Cậu thật sự muốn cháu làm bẩn sàn nhà xinh đẹp này sao?”
“...” Bàn tay cứng ngắc đang cầm máy tính bảng lập tức run lên, gân xanh trên thái dương hơi giật giật. Quăng máy tính bảng sang một bên, Lục Minh bước nhanh xuống giường tới mở cửa phòng vệ sinh, vặn tay nắm cửa hai lần ngay trước mặt Cảnh Y Nhân.
Anh cắn răng nhắc nhở: “Mở cửa! Đóng cửa!” Chỉ tay vào bệ ngồi của bồn cầu trong nhà vệ sinh: “Bồn cầu!” Cảnh Y Nhân ôm bụng dưới, mặt ngây ra nhìn Lục Minh rồi chỉ vào bồn tắm hỏi: “Cái này dùng để tắm rửa đúng không ạ?”
“...” Lục Minh thật sự chỉ muốn đập đầu vào tường, không buồn trả lời.
Cảnh Y Nhân lại tự cho rằng mình thông minh quá. Cô đắc ý nhìn anh, mãi sau mới nhớ ra mình phải đi vệ sinh thì vội vàng đóng cửa lại.
Lục Minh phải hít sâu một hơi để nén cơn giận xuống.
Anh chưa từng nghĩ lại có ngày phải tức giận như hôm nay, trước kia dù tiếng xấu của Cảnh Y Nhân lan xa, cổ phiếu công ty tụt thê thảm nhưng anh vẫn chưa bao giờ giận dữ đến thế.
Mà một cảnh Y Nhân ngu đần lại có thể tác động tới cảm xúc của anh một cách dễ dàng. Lục Minh cố gắng bình tĩnh lại, quay về giường đọc tiếp tài liệu, không lâu sau nghe thấy có tiếng xả bồn cầu, sau đó là tiếng vòi nước, anh mới thấy thoải mái hơn một chút.
Xem ra cô ta cũng không đần đến mức hết thuốc chữa, vẫn biết xả bồn cầu, biết xả nước tắm rửa. Lục Minh vừa nghĩ đến đây thì lại nghe thấy tiếng mở vòi nước rồi lại tắt, sau đó là tiếng bàn chải đánh răng chạy bằng điện cùng với tiếng máy cạo râu rung lên, rồi lại tiếng chai lọ rơi lộp bộp xuống, lông mày anh lại nhíu chặt! Lục Minh mặc kệ, tiếp tục tra tài liệu xem liệu đã có tiền lệ nào chữa khỏi bệnh thiểu năng không, anh thậm chí còn nghi ngờ Cảnh Y Nhân chỉ đang giả vờ.
Đến khi anh ngẩng đầu lên nhìn phòng vệ sinh, qua ánh đèn mờ ảo, anh có thể nhìn thấy bóng người thấp thoáng bên trong. Lục Minh đã tìm tài liệu hơn một tiếng mà Cảnh Y Nhân vẫn chưa ra khỏi phòng vệ sinh.
Lục Minh vừa bực dọc lại vừa bất đắc dĩ thở dài, đặt máy tính bảng trong tay xuống, ra khỏi ổ chăn. Chân vừa bước lên thảm thì bỗng cảm thấy lòng bàn chân ướt lạnh, mềm mềm lại dính dính.
Ngay lập tức, mặt Lục Minh đen như đáy nồi, anh giẫm chân trần lên vũng nước, bước thẳng vào phòng vệ sinh.
Cửa phòng vệ sinh hơi hé mở, Lục Minh chưa kịp gầm lên thì bỗng thấy cảnh Y Nhân đang trong tình trạng khỏa thân, khắp người dính đầy bọt xà phòng, đang cố gắng bò ra khỏi bồn tắm. Tư thể của cô cứ như chó leo tường vậy, cả người nằm nhoài lên thành bồn tắm, một chân vừa mới thò ra ngoài, có lẽ vì nghe thấy tiếng cửa mở đột ngột nên cô khựng lại.
/1497
|