VỢ BOSS LÀ CÔNG CHÚA - Full - Hoàn
Chương 91: Giơ tay chém xuống một dao. Cắt một cái. khâu một đường
/1497
|
Cảnh Y Nhân đang cầm khăn tắm cũng bị lực quán tính làm ngã bổ người ra phía sau.
Và rồi, trong chớp mắt, thời gian giống như dừng lại, gương mặt của Lục Minh tái xanh. Sau đó “Á!!!”, một tiếng thét chói tai vang lên. Cảnh Y Nhân bò dậy từ trên giường, nhìn thấy tình hình trước mắt, cô hét lên như heo bị chọc tiết. Khuôn mặt cô trắng bệch, cả người sợ hãi liên tục lui về sau, tay cô chỉ vào giữa hai chân Lục Minh: “Cậu! Sao lại giấu một con sâu thịt ở trong đũng quần? Mau đánh chết nó đi, ghê chết mất...” “...” Lục Minh đen mặt, nhanh chóng giật khăn tắm từ trong tay cô để che lại phần thân dưới.
Nhìn vẻ mặt lạnh bằng của cậu, Cảnh Y Nhân sợ đến mức cái miệng nhỏ mím chặt lại không nói một lời.
Khuôn mặt cô ảo não, lông mày nhíu lại thành hình chữ bát / nho nhỏ, ngây ngốc nhìn Lục Minh.
“Cậu... Chỗ đó có phải là... Bị bệnh không?” Nói rồi tay nhỏ lặng lẽ chỉ chỉ về phía thân dưới của Lục Minh. Trong cái đầu bé nhỏ nghĩ, lần trước cậu phải uống thuốc đắng như thế kia mà.
“...” Đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng của Lục Minh nhìn cô chằm chằm, không có bất cứ câu trả lời nào được đưa ra.
Thấy Lục Minh không lên tiếng, Cảnh Y Nhân nghĩ chắc là cậu có bệnh muốn giấu, không tiện nói ra. Cô thật lòng an ủi, tiếp tục nói: “Cậu! Có bệnh thì phải bảo đại phu tới chữa trị... Cậu có tiền như vậy còn sợ không mời được đại phu tốt hay sao?” “Giơ tay chém xuống một dao! Cắt một cái! Khâu một đường! Thế là khỏi rồi!” Nói rồi Cảnh Y Nhân dùng tay làm ra dáng vẻ mài dao xoèn xoẹt. Nhưng cô lại thấy sắc mặt của cậu càng lúc càng đen lại. Cảnh Y Nhân mở to đôi mắt tròn xoe, căng thẳng cắn môi dưới.
“...” Cô lại nói sai điều gì rồi sao?
Lục Minh trợn mắt trừng trừng nhìn cảnh Y Nhân, gân xanh trên trán và dưới cổ giật giật, giống như đang nhẫn nhịn điều gì.
Lục Minh im lặng một lúc lâu, dường như anh đã sắp không thể nhịn nổi nữa.
Trong chớp mắt, anh nhanh chóng kéo Cảnh Y Nhân đến trước mặt mình, rồi lật người một cái đặt cô xuống dưới thân, bàn tay nắm chặt hàm dưới của cô, ép cô nhìn thẳng vào mình.
Anh nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: “Giơ tay chém xuống một dao? Cắt một cái? Khâu một đường? Nửa đời sau của tôi lại bị cô giải quyết dễ dàng như vậy sao?”
“...” Cảnh Y Nhân không hiểu cậu đang nói gì nữa? Không phải cô đang bày tỏ sự quan tâm, vì muốn tốt cho cậu hay sao?
Nhưng hình như cậu rất tức giận thì phải?
“Cô không cần tính phúc nửa đời sau của mình nữa sao?”
(*) Tính phúc chỉ chuyện sinh hoạt tình dục “Cháu...” Cảnh Y Nhân không hiểu gì cả, cậu bị bệnh thì có quan hệ gì đến cô? “Nửa đời sau của cháu ư?” “...” Lục Minh thấy cô không hiểu thì cũng lười phải giải thích thêm, cứ thế cúi người xuống, dùng hành động để cho cô câu trả lời.
Lục Minh ôm lấy cơ thể nhỏ bé mềm mại của cô, bịt lấy đôi môi nhỏ nhắn dụ người, đẹp đến mức có thể dùng thay cơm kia lại.
Chỉ là Lục Minh còn chưa kịp đụng tới đôi môi dụ người kia thì đột nhiên: “Đinh đoong! Đinh đoong!”, tiếng chuông cửa vang lên.
Động tác của Lục Minh khựng lại, nhìn cô chằm chằm vài giây, lúc này anh mới nhớ mình đã gọi điện bảo người đưa quần áo đến. Anh bất mãn, cố gắng dùng sức để bò dậy từ trên người Cảnh Y Nhân, nhanh chóng quấn khăn tắm lên, đi tới phòng khách để mở cửa. “...” Cảnh Y Nhân nằm trên giường, chớp mắt nhìn trần nhà, vẫn còn chưa hiểu tình hình ra sao? Theo tiếng đóng cửa ở bên ngoài, không đến mấy giây sau, một cái túi không thấm nước đựng quần áo lành lạnh ném lên người cô. “Thay quần áo đi. Một lát nữa sẽ về nhà” Lục Minh lạnh lùng nói, rồi đi vào nhà vệ sinh
Lục Minh ở trong nhà vệ sinh thay âu phục xong, đợi năm phút sau mới ra ngoài.
Giống như anh đoán, lúc anh đi ra Cảnh Y Nhân vẫn đang đứng trên giường, đầu mới chui ra khỏi cái váy dài thân ra, vuốt vuốt tóc. Lục Minh đi tới đứng bên cạnh giường: “Lại đây.” Anh ra lệnh đầy lạnh lùng.
“...” Cảnh Y Nhân di chuyển bàn chân nhỏ xinh, đi tới đứng cạnh mép giường, cô hiện giờ cao hơn Lục Minh một cái đầu.
“Quỳ xuống.”
Và rồi, trong chớp mắt, thời gian giống như dừng lại, gương mặt của Lục Minh tái xanh. Sau đó “Á!!!”, một tiếng thét chói tai vang lên. Cảnh Y Nhân bò dậy từ trên giường, nhìn thấy tình hình trước mắt, cô hét lên như heo bị chọc tiết. Khuôn mặt cô trắng bệch, cả người sợ hãi liên tục lui về sau, tay cô chỉ vào giữa hai chân Lục Minh: “Cậu! Sao lại giấu một con sâu thịt ở trong đũng quần? Mau đánh chết nó đi, ghê chết mất...” “...” Lục Minh đen mặt, nhanh chóng giật khăn tắm từ trong tay cô để che lại phần thân dưới.
Nhìn vẻ mặt lạnh bằng của cậu, Cảnh Y Nhân sợ đến mức cái miệng nhỏ mím chặt lại không nói một lời.
Khuôn mặt cô ảo não, lông mày nhíu lại thành hình chữ bát / nho nhỏ, ngây ngốc nhìn Lục Minh.
“Cậu... Chỗ đó có phải là... Bị bệnh không?” Nói rồi tay nhỏ lặng lẽ chỉ chỉ về phía thân dưới của Lục Minh. Trong cái đầu bé nhỏ nghĩ, lần trước cậu phải uống thuốc đắng như thế kia mà.
“...” Đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng của Lục Minh nhìn cô chằm chằm, không có bất cứ câu trả lời nào được đưa ra.
Thấy Lục Minh không lên tiếng, Cảnh Y Nhân nghĩ chắc là cậu có bệnh muốn giấu, không tiện nói ra. Cô thật lòng an ủi, tiếp tục nói: “Cậu! Có bệnh thì phải bảo đại phu tới chữa trị... Cậu có tiền như vậy còn sợ không mời được đại phu tốt hay sao?” “Giơ tay chém xuống một dao! Cắt một cái! Khâu một đường! Thế là khỏi rồi!” Nói rồi Cảnh Y Nhân dùng tay làm ra dáng vẻ mài dao xoèn xoẹt. Nhưng cô lại thấy sắc mặt của cậu càng lúc càng đen lại. Cảnh Y Nhân mở to đôi mắt tròn xoe, căng thẳng cắn môi dưới.
“...” Cô lại nói sai điều gì rồi sao?
Lục Minh trợn mắt trừng trừng nhìn cảnh Y Nhân, gân xanh trên trán và dưới cổ giật giật, giống như đang nhẫn nhịn điều gì.
Lục Minh im lặng một lúc lâu, dường như anh đã sắp không thể nhịn nổi nữa.
Trong chớp mắt, anh nhanh chóng kéo Cảnh Y Nhân đến trước mặt mình, rồi lật người một cái đặt cô xuống dưới thân, bàn tay nắm chặt hàm dưới của cô, ép cô nhìn thẳng vào mình.
Anh nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: “Giơ tay chém xuống một dao? Cắt một cái? Khâu một đường? Nửa đời sau của tôi lại bị cô giải quyết dễ dàng như vậy sao?”
“...” Cảnh Y Nhân không hiểu cậu đang nói gì nữa? Không phải cô đang bày tỏ sự quan tâm, vì muốn tốt cho cậu hay sao?
Nhưng hình như cậu rất tức giận thì phải?
“Cô không cần tính phúc nửa đời sau của mình nữa sao?”
(*) Tính phúc chỉ chuyện sinh hoạt tình dục “Cháu...” Cảnh Y Nhân không hiểu gì cả, cậu bị bệnh thì có quan hệ gì đến cô? “Nửa đời sau của cháu ư?” “...” Lục Minh thấy cô không hiểu thì cũng lười phải giải thích thêm, cứ thế cúi người xuống, dùng hành động để cho cô câu trả lời.
Lục Minh ôm lấy cơ thể nhỏ bé mềm mại của cô, bịt lấy đôi môi nhỏ nhắn dụ người, đẹp đến mức có thể dùng thay cơm kia lại.
Chỉ là Lục Minh còn chưa kịp đụng tới đôi môi dụ người kia thì đột nhiên: “Đinh đoong! Đinh đoong!”, tiếng chuông cửa vang lên.
Động tác của Lục Minh khựng lại, nhìn cô chằm chằm vài giây, lúc này anh mới nhớ mình đã gọi điện bảo người đưa quần áo đến. Anh bất mãn, cố gắng dùng sức để bò dậy từ trên người Cảnh Y Nhân, nhanh chóng quấn khăn tắm lên, đi tới phòng khách để mở cửa. “...” Cảnh Y Nhân nằm trên giường, chớp mắt nhìn trần nhà, vẫn còn chưa hiểu tình hình ra sao? Theo tiếng đóng cửa ở bên ngoài, không đến mấy giây sau, một cái túi không thấm nước đựng quần áo lành lạnh ném lên người cô. “Thay quần áo đi. Một lát nữa sẽ về nhà” Lục Minh lạnh lùng nói, rồi đi vào nhà vệ sinh
Lục Minh ở trong nhà vệ sinh thay âu phục xong, đợi năm phút sau mới ra ngoài.
Giống như anh đoán, lúc anh đi ra Cảnh Y Nhân vẫn đang đứng trên giường, đầu mới chui ra khỏi cái váy dài thân ra, vuốt vuốt tóc. Lục Minh đi tới đứng bên cạnh giường: “Lại đây.” Anh ra lệnh đầy lạnh lùng.
“...” Cảnh Y Nhân di chuyển bàn chân nhỏ xinh, đi tới đứng cạnh mép giường, cô hiện giờ cao hơn Lục Minh một cái đầu.
“Quỳ xuống.”
/1497
|