Nhân viên cấp dưới không dám chen vào, họ không thể làm gì khác đành đứng chờ ngoài thang máy.
Đột nhiên điện thoại di động của Lục Minh tút tút rồi rung rung vài cái.
Theo phản xạ Lục Minh lấy điện thoại ra xem, thấy tin nhắn từ “Sweetheart“. Khóe môi Lục Minh bất giác cong lên. Trước đây anh chỉ lưu là “Cảnh Y Nhân”, nhưng hôm đi mua điện thoại anh đã đổi tên. Hôm ấy, trên đường về tình cờ tài xế dừng đợi đèn đỏ ở ngay trước một cửa hàng bánh ngọt. Một cô bé nắm tay một người đàn ông trung niên chỉ vào chiếc bánh hình trái tim trong cửa hàng: “Cậu ơi! Cháu muốn ăn bánh gato Sweetheart này.”
Người đàn ông trung niên bế đứa bé lên: “Được! Cậu mua cho cháu”, rồi bước vào tiệm bánh.
Lúc ấy Lục Minh mới lấy điện thoại ra, đổi từ “Cảnh Y Nhân” sang “Sweetheart“. Cảnh Y Nhân thực sự giống một chiếc bánh ngọt làm lòng anh phải ngọt ngào theo, tuy bình thường có hay làm những việc kì lạ nhưng mỗi ngày của cô đều tràn đầy năng lượng và ngập tràn sức sống.
Nhân viên trong thang máy thấy tổng giám đốc nhìn điện thoại ngây ngốc hồi lâu còn lén cười rồi mới mở điện thoại lên.
Lục Minh cầm điện thoại khá thấp mà nội dung tin nhắn lại ngắn nên nhân viên đứng bên cạnh hay đằng sau đều nhìn thấy được.
“...” Hóa ra là tin nhắn cháu gái gửi cũng có thể khiến Lục tổngvui như vậy sao? Anh đặt tên là “Sweetheart làm bọn họ tưởng tổng giám đốc ở bên ngoài có “phòng nhì” rồi, còn đang chờ để hóng hớt tám chuyện đây.
Lục Minh lướt nhanh trên màn hình trả lời lại: “Chưa.” Cảnh Y Nhân gửi tin nhắn đi được một hồi thì thấy Lục Minh lạnh lùng trả lời lại một chữ “Chưa”! Cô bất mãn đưa quản gia Ngô xem: “Bình thường cậu đều trả lời như vậy sao?” Câu trả lời như vậy làm sao cô nhằn câu tiếp được. Thật nhạt nhẽo!
“Ngài Lục vẫn luôn nói chuyện như vậy ạ.” Quản gia Ngô bình tĩnh giải thích.
Cảnh Y Nhân chán nản quăng điện thoại sang một bên, rồi cô nhờ quản gia Ngô giúp cô tải trò chơi mà Cảnh Hi làm đại diện phát ngôn kia về.
Sau khi ăn xong bữa trưa, Cảnh Y Nhân mở trò chơi quản gia Ngô đã tải về, lên phòng nằm bò trên giường chơi.
Vừa đăng nhập vào Cảnh Y Nhân liền nhận được trang bị mà Cảnh Hi cho cô. Cô đổi thành bộ trang phục màu tím, quần áo còn có thể tự tỏa sáng lấp lánh, đúng là trông ngầu hơn rất nhiều.
Lục Minh vừa mới ăn bữa trưa thì nhận được điện thoại quản gia Ngô gọi tới báo cáo, ông nói Cảnh Y Nhân cảm thấy nhàm chán nên đã về phòng chơi game rồi. Lục Minh không do dự tải trò chơi về máy.
Rồi anh đăng ký một tài khoản để đăng nhập vào.
Tên nhân vật của Lục Minh trong game cũng là Lục Minh, khi đi vào quảng trường, anh thấy một nhân vật tên Cảnh Hi đi xung quanh một nhân vật tên Y Nhân toàn thân quần áo lấp lánh.
Trang phục của Cảnh Hi trông cũng rất hoành tráng.
Mọi người xung quanh đều chém chém giết giết nhưng tuyệt nhiên không ai dám đụng vào hai người họ.
Từ trước tới giờ Lục Minh chưa từng chơi game, anh mò mẫm trò chơi một hồi, trang bị tốt thì phải bỏ tiền ra mua. Còn quá trình đánh quái, thăng cấp lại vô cùng vất vả.
Lục Minh cứ thế cho nhân vật của mình mặc một bộ trang bị màu đen vàng cao cấp nhất. Rồi lại thêm máu, thêm phòng ngự, thêm công kích, cùng các loại trâu bò khác.
Xong anh đi tới đánh cho Cảnh Hi hai phát.
Dưới hai đòn công kích, nhân vật của Cảnh Hi đã mất nửa thanh máu.
Cảnh Hi hoàn toàn không kịp phản ứng, chờ tới khi cậu phản ứng lại thì nhân vật của mình đã bị chém ngã ra đất rồi.
Trang bị rơi đầy đất. Thông báo từ hệ thống: Lục Minh giết Cảnh Hi thành công. Cảnh Hi ở kênh công cộng gửi một biểu tượng khóc lóc, hỏi: “Anh là ai?” Sự xuất hiện của Lục Minh làm kênh công cộng thoáng chốc sôi sục lên. “Aaaa! Người mặc trang bị đen vàng kia giết Cảnh Hi kìa!”
Đột nhiên điện thoại di động của Lục Minh tút tút rồi rung rung vài cái.
Theo phản xạ Lục Minh lấy điện thoại ra xem, thấy tin nhắn từ “Sweetheart“. Khóe môi Lục Minh bất giác cong lên. Trước đây anh chỉ lưu là “Cảnh Y Nhân”, nhưng hôm đi mua điện thoại anh đã đổi tên. Hôm ấy, trên đường về tình cờ tài xế dừng đợi đèn đỏ ở ngay trước một cửa hàng bánh ngọt. Một cô bé nắm tay một người đàn ông trung niên chỉ vào chiếc bánh hình trái tim trong cửa hàng: “Cậu ơi! Cháu muốn ăn bánh gato Sweetheart này.”
Người đàn ông trung niên bế đứa bé lên: “Được! Cậu mua cho cháu”, rồi bước vào tiệm bánh.
Lúc ấy Lục Minh mới lấy điện thoại ra, đổi từ “Cảnh Y Nhân” sang “Sweetheart“. Cảnh Y Nhân thực sự giống một chiếc bánh ngọt làm lòng anh phải ngọt ngào theo, tuy bình thường có hay làm những việc kì lạ nhưng mỗi ngày của cô đều tràn đầy năng lượng và ngập tràn sức sống.
Nhân viên trong thang máy thấy tổng giám đốc nhìn điện thoại ngây ngốc hồi lâu còn lén cười rồi mới mở điện thoại lên.
Lục Minh cầm điện thoại khá thấp mà nội dung tin nhắn lại ngắn nên nhân viên đứng bên cạnh hay đằng sau đều nhìn thấy được.
“...” Hóa ra là tin nhắn cháu gái gửi cũng có thể khiến Lục tổngvui như vậy sao? Anh đặt tên là “Sweetheart làm bọn họ tưởng tổng giám đốc ở bên ngoài có “phòng nhì” rồi, còn đang chờ để hóng hớt tám chuyện đây.
Lục Minh lướt nhanh trên màn hình trả lời lại: “Chưa.” Cảnh Y Nhân gửi tin nhắn đi được một hồi thì thấy Lục Minh lạnh lùng trả lời lại một chữ “Chưa”! Cô bất mãn đưa quản gia Ngô xem: “Bình thường cậu đều trả lời như vậy sao?” Câu trả lời như vậy làm sao cô nhằn câu tiếp được. Thật nhạt nhẽo!
“Ngài Lục vẫn luôn nói chuyện như vậy ạ.” Quản gia Ngô bình tĩnh giải thích.
Cảnh Y Nhân chán nản quăng điện thoại sang một bên, rồi cô nhờ quản gia Ngô giúp cô tải trò chơi mà Cảnh Hi làm đại diện phát ngôn kia về.
Sau khi ăn xong bữa trưa, Cảnh Y Nhân mở trò chơi quản gia Ngô đã tải về, lên phòng nằm bò trên giường chơi.
Vừa đăng nhập vào Cảnh Y Nhân liền nhận được trang bị mà Cảnh Hi cho cô. Cô đổi thành bộ trang phục màu tím, quần áo còn có thể tự tỏa sáng lấp lánh, đúng là trông ngầu hơn rất nhiều.
Lục Minh vừa mới ăn bữa trưa thì nhận được điện thoại quản gia Ngô gọi tới báo cáo, ông nói Cảnh Y Nhân cảm thấy nhàm chán nên đã về phòng chơi game rồi. Lục Minh không do dự tải trò chơi về máy.
Rồi anh đăng ký một tài khoản để đăng nhập vào.
Tên nhân vật của Lục Minh trong game cũng là Lục Minh, khi đi vào quảng trường, anh thấy một nhân vật tên Cảnh Hi đi xung quanh một nhân vật tên Y Nhân toàn thân quần áo lấp lánh.
Trang phục của Cảnh Hi trông cũng rất hoành tráng.
Mọi người xung quanh đều chém chém giết giết nhưng tuyệt nhiên không ai dám đụng vào hai người họ.
Từ trước tới giờ Lục Minh chưa từng chơi game, anh mò mẫm trò chơi một hồi, trang bị tốt thì phải bỏ tiền ra mua. Còn quá trình đánh quái, thăng cấp lại vô cùng vất vả.
Lục Minh cứ thế cho nhân vật của mình mặc một bộ trang bị màu đen vàng cao cấp nhất. Rồi lại thêm máu, thêm phòng ngự, thêm công kích, cùng các loại trâu bò khác.
Xong anh đi tới đánh cho Cảnh Hi hai phát.
Dưới hai đòn công kích, nhân vật của Cảnh Hi đã mất nửa thanh máu.
Cảnh Hi hoàn toàn không kịp phản ứng, chờ tới khi cậu phản ứng lại thì nhân vật của mình đã bị chém ngã ra đất rồi.
Trang bị rơi đầy đất. Thông báo từ hệ thống: Lục Minh giết Cảnh Hi thành công. Cảnh Hi ở kênh công cộng gửi một biểu tượng khóc lóc, hỏi: “Anh là ai?” Sự xuất hiện của Lục Minh làm kênh công cộng thoáng chốc sôi sục lên. “Aaaa! Người mặc trang bị đen vàng kia giết Cảnh Hi kìa!”
/1497
|