*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dứt lời, Nhạc Nhu đạp thẳng Hắc Long xuống giường
Cái đạp của Nhạc Nhu vừa mạnh lại vừa vô tình, Hắc Long không hề phòng bị, đột ngột lăn xuống
Hắc Long trần truồng ngồi dưới sàn, túm lấy một cái khăn tắm che nửa người dưới
Anh ta mặt dày mày dạn, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Anh không đi đâu hết, không đi nữa đâu!” Hắc Long chống người lên, bò trở lại giường, chỉ một tay đã ôm trọn Nhạc Nhu vào lòng
Nhạc Nhu liều mạng giãy giụa trong lòng anh ta, tay nắm thành nắm đấm định “chào hỏi” gương mặt của Hắc Long nhưng anh ta đã dễ dàng đỡ lấy nắm đấm nhỏ của cô như trở bàn tay vậy
Bao nhiêu năm cô làm gián điệp, hầu như mỗi một chiêu thức đều là do2Hắc Long dạy cho cô
Chỉ cần cô vừa tung ra nắm đấm là Hắc Long đã biết rõ hướng đi của nó, đỡ được nắm đấm của cô rất dễ dàng, rồi lại ôm lấy nó vào trong lòng bàn tay
Anh ta ôm cô gái nhỏ vào trong lòng
“Anh không đi đâu cả! Về sau, anh sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh em, anh sẽ ở luôn nước Z.” Nghe thấy vậy, Nhạc Nhu bỗng ngừng giãy giụa, đồng tử chợt co rụt lại, không dám tin mà ngước lên nhìn Hắc Long
Dường như Nhạc Nhu có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy.
Một lúc lâu sau, Nhạc Nhu mới mở miệng hỏi: “Nếu ở lại nước Z, sau này anh chỉ có thể cưới một người8vợ thôi.”
“Anh biết, cưới em là đủ rồi.” “Ở nước Z không mặc quần lót tức là lưu manh, đàn ông không thể mặc váy.”
“Anh biết.”
“Ở nước Z, anh không có quyền lực gì cả, không có thế lực để hoành hành ngang ngược đâu.”
“Anh biết.”
“Ở nước Z, nếu như anh động chạm tới người ta là sẽ bị tống vào tù.” “Anh biết rõ mấy điều này mà.” “” Sao Nhạc Nhu tin tưởng được cơ chứ? Hắc Long phong lưu, Hắc Long chưa bao giờ thiếu phụ nữ ở bên, Hắc Long nhìn thấy ai ngứa mắt là ra tay, Hắc Long bị người khác chống đối một câu là hạ độc cấm, thế mà giờ lại bằng lòng
lại nước Lư? Không quyền không thể, không có hàm vương tử, trong khi anh đã từng trải qua9cuộc sống giàu sang đến mức chỉ ngồi ăn no chờ chết? Dù chết, Nhạc Nhu cũng không tin những lời này
Cô vẫn còn nhớ rõ năm ấy, mối tình đầu của cô là một người bình thường, một nam sinh sáng sủa như ánh mặt trời ấy
Cậu thanh niên ấy dịu dàng, tuấn tú, sáng sủa
Lần đầu tiên, trái tim Nhạc Nhu đập thình thịch trước một người con trai
Cô cầu xin đại vương tử Hắc Long rằng khi cô đến tuổi có thể kết hôn thì hãy thả cố ra, cho cô được sống một cuộc sống bình thường
Hắc Long nhếch miệng đồng ý
Kết quả đổi lấy cũng là cái chết của cậu con trai kia, còn Hắc Long thì dẫn năm người phụ nữ đi vào phòng ngủ ngay trước mắt cô, bắt cô ở bên2ngoài canh gác
Tiếng rên rỉ của những người phụ nữ ấy truyền vào trong tại cô
Cô vẫn biết rõ Hắc Long là một gã đàn ông vô tình, nhưng trong lòng lại luôn cảm thấy Hắc Long đối xử với cô rất đặc biệt, tốt hơn nhiều so với các thuộc hạ khác của anh ta.
Kết quả, cô đã sai rồi, Hắc Long không chỉ vô tình mà còn máu lạnh nữa.
Cô bị Hắc Long vứt vào một trung tâm huấn luyện gián điệp
Cô sống ở nơi đó ba năm, trải qua cuộc sống đầy tăm tối
Cô biết Hắc Long giam cầm cố trong lòng bàn tay không chịu buông tha là bởi vì tính phản nghịch của cô, không giống với các kẻ khác hay phục tùng dưới chân anh ta
Cô càng hận anh ta, anh ta sẽ2càng siết chặt lấy cô.
Nhưng bây giờ, trái tim của cô đã lún sâu rồi.
Dứt lời, Nhạc Nhu đạp thẳng Hắc Long xuống giường
Cái đạp của Nhạc Nhu vừa mạnh lại vừa vô tình, Hắc Long không hề phòng bị, đột ngột lăn xuống
Hắc Long trần truồng ngồi dưới sàn, túm lấy một cái khăn tắm che nửa người dưới
Anh ta mặt dày mày dạn, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Anh không đi đâu hết, không đi nữa đâu!” Hắc Long chống người lên, bò trở lại giường, chỉ một tay đã ôm trọn Nhạc Nhu vào lòng
Nhạc Nhu liều mạng giãy giụa trong lòng anh ta, tay nắm thành nắm đấm định “chào hỏi” gương mặt của Hắc Long nhưng anh ta đã dễ dàng đỡ lấy nắm đấm nhỏ của cô như trở bàn tay vậy
Bao nhiêu năm cô làm gián điệp, hầu như mỗi một chiêu thức đều là do2Hắc Long dạy cho cô
Chỉ cần cô vừa tung ra nắm đấm là Hắc Long đã biết rõ hướng đi của nó, đỡ được nắm đấm của cô rất dễ dàng, rồi lại ôm lấy nó vào trong lòng bàn tay
Anh ta ôm cô gái nhỏ vào trong lòng
“Anh không đi đâu cả! Về sau, anh sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh em, anh sẽ ở luôn nước Z.” Nghe thấy vậy, Nhạc Nhu bỗng ngừng giãy giụa, đồng tử chợt co rụt lại, không dám tin mà ngước lên nhìn Hắc Long
Dường như Nhạc Nhu có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy.
Một lúc lâu sau, Nhạc Nhu mới mở miệng hỏi: “Nếu ở lại nước Z, sau này anh chỉ có thể cưới một người8vợ thôi.”
“Anh biết, cưới em là đủ rồi.” “Ở nước Z không mặc quần lót tức là lưu manh, đàn ông không thể mặc váy.”
“Anh biết.”
“Ở nước Z, anh không có quyền lực gì cả, không có thế lực để hoành hành ngang ngược đâu.”
“Anh biết.”
“Ở nước Z, nếu như anh động chạm tới người ta là sẽ bị tống vào tù.” “Anh biết rõ mấy điều này mà.” “” Sao Nhạc Nhu tin tưởng được cơ chứ? Hắc Long phong lưu, Hắc Long chưa bao giờ thiếu phụ nữ ở bên, Hắc Long nhìn thấy ai ngứa mắt là ra tay, Hắc Long bị người khác chống đối một câu là hạ độc cấm, thế mà giờ lại bằng lòng
lại nước Lư? Không quyền không thể, không có hàm vương tử, trong khi anh đã từng trải qua9cuộc sống giàu sang đến mức chỉ ngồi ăn no chờ chết? Dù chết, Nhạc Nhu cũng không tin những lời này
Cô vẫn còn nhớ rõ năm ấy, mối tình đầu của cô là một người bình thường, một nam sinh sáng sủa như ánh mặt trời ấy
Cậu thanh niên ấy dịu dàng, tuấn tú, sáng sủa
Lần đầu tiên, trái tim Nhạc Nhu đập thình thịch trước một người con trai
Cô cầu xin đại vương tử Hắc Long rằng khi cô đến tuổi có thể kết hôn thì hãy thả cố ra, cho cô được sống một cuộc sống bình thường
Hắc Long nhếch miệng đồng ý
Kết quả đổi lấy cũng là cái chết của cậu con trai kia, còn Hắc Long thì dẫn năm người phụ nữ đi vào phòng ngủ ngay trước mắt cô, bắt cô ở bên2ngoài canh gác
Tiếng rên rỉ của những người phụ nữ ấy truyền vào trong tại cô
Cô vẫn biết rõ Hắc Long là một gã đàn ông vô tình, nhưng trong lòng lại luôn cảm thấy Hắc Long đối xử với cô rất đặc biệt, tốt hơn nhiều so với các thuộc hạ khác của anh ta.
Kết quả, cô đã sai rồi, Hắc Long không chỉ vô tình mà còn máu lạnh nữa.
Cô bị Hắc Long vứt vào một trung tâm huấn luyện gián điệp
Cô sống ở nơi đó ba năm, trải qua cuộc sống đầy tăm tối
Cô biết Hắc Long giam cầm cố trong lòng bàn tay không chịu buông tha là bởi vì tính phản nghịch của cô, không giống với các kẻ khác hay phục tùng dưới chân anh ta
Cô càng hận anh ta, anh ta sẽ2càng siết chặt lấy cô.
Nhưng bây giờ, trái tim của cô đã lún sâu rồi.
/1497
|