*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
2ô Cảnh, phương án mà tôi đề nghị chính là phương án ít tổn thất nhất ở trước mắt
Nếu thua kiện, cô sẽ mang tội cố ý giết người nhưng không thành, lỡ như Trịnh Bội Bội chết thật, cô sẽ mang tội cố ý giết người, vậy cô hoàn toàn có thể bị tù chung thân
Cho dù Trịnh Bội Bội không chết, cô cũng sẽ bị ngồi tù tám hoặc năm năm.”
“Cổ Cảnh, cô vẫn nên suy nghĩ lại thì hơn
Cô muốn vô tội thì chỉ có thể chờ hung thủ tự nhận tội hoặc người nhà Trịnh Bội Bội rút đơn kiện, lén dàn xếp ổn thỏa thôi.” Luật sư nói hết những điều cần nói, sắp xếp tư liệu xong, để lại cho Cảnh Y Nhân tham khảo
Lục Minh nhíu2mày, ôm cánh tay của Cảnh Y Nhân, để cô tựa vào người mình.
“Em yên tâm đi, sẽ không sao đâu.” “...” Cảnh Y Nhân rất tin tưởng năng lực làm việc của Lục Minh, có điều, trưa mai cô sẽ bị đưa đến Cục Cảnh sát hình sự để tạm giam
Cảnh Y Nhân thật sự cảm thấy việc tạm giam cũng không sao, thế nhưng cô sẽ không thể tìm ra hung thủ và thuyết phục cha mẹ của Trịnh Bội Bội rút đơn kiện, đến lúc đó chỉ có thể dựa vào Lục Minh mà thôi
Con dâu của tổng thống bị tạm giam, cho dù không phạm tội gì thì cũng là một chuyện đầy tai tiếng
Chỉ sợ chuyện này sẽ gây thêm phiền phức cho tổng thống
Luật sư đi rồi,8đôi mắt thâm thúy của Lục Minh càng sâu thẳm hơn, dường như anh đã ra quyết định nào đó
Lục Minh rũ mắt nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang dựa trong ngực mình
“Trưa mai em cứ ở trong phòng, đừng đi đâu hết, anh sẽ xử lý.” Nghe vậy, trong lòng Cảnh Y Nhân bỗng thấy lo lắng
Cô ngồi thẳng dậy, ngước mắt nhìn anh: “Anh định làm gì? Chỉ tạm giam thôi mà, em đâu phạm tội, hai ngày sau họ sẽ thả em ra
Lỡ như anh làm chuyện gì gây ảnh hưởng không tốt thì sao, anh phải nghĩ đến tổng thống đại nhân cha anh chứ.”
“...” Đừng nói là hai ngày, cho dù là hai giờ, hai phút, Lục Minh cũng không muốn Cảnh Y Nhân phải chịu sự9oan ức và khổ cực như thế.
Dưới tình huống này, Lục Minh sao còn có thể quan tâm đến chuyện tổng thống có vui hay không, có khó xử hay không chứ?
Lỡ như Cảnh Y Nhân phải ngồi tù, vậy thì cô sẽ mang tiếng xấu suốt đời
Tuy rằng anh không quan tâm đến việc Cảnh Y Nhân có mang tiếng xấu hay không
Cho dù có thể nào thì anh vẫn thích, nhưng anh lo cô sẽ để ý
Cô mang theo sự oan khuất mà ngồi tù, thì sao lòng cô có thể chịu được một nỗi oan như vậy chứ
Cảnh Y Nhân biết Lục Minh đau lòng cho mình, cô sợ anh lại làm ra chuyện gì quá giới hạn, bèn giải thích: “Anh đừng làm gì cả, cứ để em đi
Không2phải chỉ đổi chỗ ở hay sao, không có gì phải uất ức cả, họ cũng không đánh hay mắng em, chỉ hỏi em một vài câu hỏi thôi.” “Nhiều nhất anh chỉ nói với bọn họ là đừng nhốt em trong phòng tạm giam, cho em ở trong phòng chờ là ổn, vậy đâu có uất ức nữa đúng không.”
Cái gọi là uất ức hay không, đối với Cảnh Y Nhân mà nói thì cũng chẳng có cảm giác gì nhiều
Nhưng mọi người trong thế giới này đều cảm thấy như vậy chẳng khác gì đã vào tù, đây là hai cảm giác khác nhau.
Họ quá để ý đến cái nhìn của người khác, ngay cả Lục Minh cũng không thể thoát khỏi chuyện này.
2ô Cảnh, phương án mà tôi đề nghị chính là phương án ít tổn thất nhất ở trước mắt
Nếu thua kiện, cô sẽ mang tội cố ý giết người nhưng không thành, lỡ như Trịnh Bội Bội chết thật, cô sẽ mang tội cố ý giết người, vậy cô hoàn toàn có thể bị tù chung thân
Cho dù Trịnh Bội Bội không chết, cô cũng sẽ bị ngồi tù tám hoặc năm năm.”
“Cổ Cảnh, cô vẫn nên suy nghĩ lại thì hơn
Cô muốn vô tội thì chỉ có thể chờ hung thủ tự nhận tội hoặc người nhà Trịnh Bội Bội rút đơn kiện, lén dàn xếp ổn thỏa thôi.” Luật sư nói hết những điều cần nói, sắp xếp tư liệu xong, để lại cho Cảnh Y Nhân tham khảo
Lục Minh nhíu2mày, ôm cánh tay của Cảnh Y Nhân, để cô tựa vào người mình.
“Em yên tâm đi, sẽ không sao đâu.” “...” Cảnh Y Nhân rất tin tưởng năng lực làm việc của Lục Minh, có điều, trưa mai cô sẽ bị đưa đến Cục Cảnh sát hình sự để tạm giam
Cảnh Y Nhân thật sự cảm thấy việc tạm giam cũng không sao, thế nhưng cô sẽ không thể tìm ra hung thủ và thuyết phục cha mẹ của Trịnh Bội Bội rút đơn kiện, đến lúc đó chỉ có thể dựa vào Lục Minh mà thôi
Con dâu của tổng thống bị tạm giam, cho dù không phạm tội gì thì cũng là một chuyện đầy tai tiếng
Chỉ sợ chuyện này sẽ gây thêm phiền phức cho tổng thống
Luật sư đi rồi,8đôi mắt thâm thúy của Lục Minh càng sâu thẳm hơn, dường như anh đã ra quyết định nào đó
Lục Minh rũ mắt nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang dựa trong ngực mình
“Trưa mai em cứ ở trong phòng, đừng đi đâu hết, anh sẽ xử lý.” Nghe vậy, trong lòng Cảnh Y Nhân bỗng thấy lo lắng
Cô ngồi thẳng dậy, ngước mắt nhìn anh: “Anh định làm gì? Chỉ tạm giam thôi mà, em đâu phạm tội, hai ngày sau họ sẽ thả em ra
Lỡ như anh làm chuyện gì gây ảnh hưởng không tốt thì sao, anh phải nghĩ đến tổng thống đại nhân cha anh chứ.”
“...” Đừng nói là hai ngày, cho dù là hai giờ, hai phút, Lục Minh cũng không muốn Cảnh Y Nhân phải chịu sự9oan ức và khổ cực như thế.
Dưới tình huống này, Lục Minh sao còn có thể quan tâm đến chuyện tổng thống có vui hay không, có khó xử hay không chứ?
Lỡ như Cảnh Y Nhân phải ngồi tù, vậy thì cô sẽ mang tiếng xấu suốt đời
Tuy rằng anh không quan tâm đến việc Cảnh Y Nhân có mang tiếng xấu hay không
Cho dù có thể nào thì anh vẫn thích, nhưng anh lo cô sẽ để ý
Cô mang theo sự oan khuất mà ngồi tù, thì sao lòng cô có thể chịu được một nỗi oan như vậy chứ
Cảnh Y Nhân biết Lục Minh đau lòng cho mình, cô sợ anh lại làm ra chuyện gì quá giới hạn, bèn giải thích: “Anh đừng làm gì cả, cứ để em đi
Không2phải chỉ đổi chỗ ở hay sao, không có gì phải uất ức cả, họ cũng không đánh hay mắng em, chỉ hỏi em một vài câu hỏi thôi.” “Nhiều nhất anh chỉ nói với bọn họ là đừng nhốt em trong phòng tạm giam, cho em ở trong phòng chờ là ổn, vậy đâu có uất ức nữa đúng không.”
Cái gọi là uất ức hay không, đối với Cảnh Y Nhân mà nói thì cũng chẳng có cảm giác gì nhiều
Nhưng mọi người trong thế giới này đều cảm thấy như vậy chẳng khác gì đã vào tù, đây là hai cảm giác khác nhau.
Họ quá để ý đến cái nhìn của người khác, ngay cả Lục Minh cũng không thể thoát khỏi chuyện này.
/1497
|