Tôn Gia Nhạc trừng lớn mắt kinh ngạc nhìn anh, nhịn không được đưa tay nắm lấy bàn tay a.
“Trời ạ,, anh thật đúng là phiên bản nam của Tôn Gia Nhạc tôi”. Cô nói.(trong Cầm Vận ghi là “mẹ ạ” nhưng mình thấy để là “trời ạ” thì hay hơn^^)
“Cô…cô cũng không muốn kết hôn”. Anh nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, cảm giác trải tim đột nhiên nhảy lên một cái.
“Đâu chỉ không muốn kết hôn, tôi chính là xem hôn nhân như rắn độc thú dữ”. Tôn Gia Nhạc vung loạn hai tay trên không giống như là muốn xua đuổi ma quỷ vây.: “Bố tôi kết hôn ba lần, mẹ tôi tới bốn lần! Hai người đó mỗi lần yêu ai thì chỉ thấy mỗi những chuyện ngọt ngào hạnh phúc, nhất định phải lấy hôn nhân làm khảo nghiệm tình yêu của nhau. Ai không biết yêu đương là chuyện dễ, nhưng hôn nhân lại là thậ sự, đã từ rất lâu rồi, bọn họ đều tìm đến tôi để phàn nàn về sự không hợp nhau của họ với nữa còn lại,…tỉnh lược sáu trăm tám mươi câu…”
Tôn Gia Nhạc nhạc buông tay, đôi mắt hạnh trong suốt tràn đầy không cho là đúng: “Tôi cũng biết tình yêu là phải trải qua những quá trình này, nhưng mà họ lại cứ nhất định phải mở rộng phạm vi tai hoạ kéo dienndanfleeequydoon đến hôn nhân, còn có con cái, khiến cho tất cả mọi người đều không vui. Tooic ho răng người mà họ thực sự yêu là chính bản thân họ, có lẽ nên khuyên họ đi đặt làm một người theo mẫu của chính họ”
Quan Chính Bình từ khuôn mặt không có ý cười của cô, cảm thấy trước kia cô nhất định phải chịu không ít khổ sở, vì vậy chặt chẽ nắm lại tay cô.
“Cô phải chịu khổ rồi, còn chưa kết hôn đã phải chịu nhiều bầu không khí không lành mạnh như vậy”.
Tôn Gia Nhạc nhìn anh, thở dài, vỗ vỗ bả vai anh, xúc động nói: “Anh cũng vậy, từ hôm nay anh lại phải gánh lấy một trách nhiệm nặng nề”
Hai người nhìn nhau, từ trên người đối phương thấy được chính mình, một cỗ tâm tình thấu hiểu lẫn nhau cũng bởi vậy mà nảy sinh.
“Gia Nnhạc”. Anh gọi.
“Ừm”. Cô nhấc tay trả lời, bộ dáng rất trấn định, hoàn toàn không để lộ ra chuyện mình vì giọng nói trầm thấp gợi cảm cảu anh mà tay nổi đầy da gà.
“Nếu như cô không muốn kết hôn, vậy cô có tình nguyện để nó trở thành một việc tốt không? Tôi biết chuyện này có chút miễn cưỡng nhưng trước mắt đó là phương pháp tốt nhất mà tôt có thể nghĩ đến. Chỉ cần mẹ tôi vui vẻ thì điều kiện gì tôi cũng có thể đồng ý. Tôi nghĩ chỉ cần khoảng một năm thôi, có lẽ không cần…”. Chóp mũi Quan Chính Bình đau xót, bỗng dưng xoay mặt đi, anh vẫn không có thói quen để người khác nhìn thấy một mặt yếu đuối của mình: “Đương nhiên, nếu như cô không thể đồng ý vậy thì tôi vẫn muốn cảm ơn cô vì đã diễn vở kịch người yêu với tôi”.
“Tôi chỉ là lo lắng…hai người chúng ta thực sự thích hợp để kết hôn sao?”. Cô đan hai tay trước ngực, mặc dù cô không coi hôn nhân là chuyện gì to tát nhưng là vẫn không muốn rước phiền toái vào người.: “Mây nghĩ lễ phức tạp của hôn nhân không nói, tôi ngay cả nghĩ cũng không thể tưởng tượng được cảnh mình cùng người khác sinh sống dưới một mái nhà”.
“Phòng ở rất lớn, thậm chí chúng ta có thể không cần ở chung một phòng, tôi cũng sẽ không bắt buộc cô phải sắp xếp thời gian cho phù truỵen của l*quý%don hợp với tôi, công việc và sinh hoạt của cô vẫn cứ tiếp tục như bình thường chẳng qua là chuyển đến một nơi ở mới thôi”. Quan Chính Bình nhìn cô, không tự chủ mà nắm chặt tay cô.
Tôn Gia Nhạc nhìn ánh mắt chờ mong của anh, cô phát hiện mình bắt đầu mêm lòng. Chuyện này tuy rằng rất hoang đường nhưng tình cảm sâu đậm của mẹ con hai người quqr thật đã làm cô cảm động. Cô không thể nghĩ ra lý do để thuyết phục bản thân không đồng ý chuyện này.
Giups đỡ người khác là nguồn gốc của sự vui vẻ, không phải sao?
“Nếu làm tốt thì chúng ta có thể thích hợp hơn những gì đã tưởng tượng”. Cô nhún vai, cười khẽ nói: “Bởi vì chúng ta không có mong đợi gì ở đối phương”.
“Đúng vây”. Anh nhíu mày nói, vẻ mặt rất thản nhiên nhưng trong lòng lại không khỏi rối bời.
Đề nghị anh đưa ra không phải là chuyện bình thường, sẽ không có ai đem hôn nhân trở thành trò đùa như vậy, chuyện này đối với cô mà nói là một sự hi sinh.
“Tôi cũng biết tôi nói đúng mà”. Tôn Gia Nhạc vỗ tay, trong lòng lại bất chợt có loại cảm giác kích động muốn thử.
“Lần này tôi phải nghiên cứu thật tốt, vì sao tất cả mọi người đều xem hôn nhân trở thanh một sự kết thúc vạn kiếp bất phục. Tôi đã gặp qua rất nhiều đạo diễn biên kịch, một khi đã kết hôn liền khóc nháo nói từ nay về sau sẽ không thể làm ra tác phẩm vĩ đại nữa”
“Cô rất lạc quan”. Quan Chính Bình không có thói quen tán thưởng người khác nhưng cô thật sự khiến anh có cảm giác rất đặc biệt.
Đến bây giờ anh vẫn chưa bị chuyện bệnh tình cảu mẹ đánh ngã là vì có cô làm bạn bên cạnh.
“Đương nhiên là phải lạc quan, nếu không lúc mọi người ngồi quanh mâm cơm tất niên, đoàn tụ với người nhà mỗi tháng, anh lại chỉ có thể một mình ở trong nhà, không lạc quan thì sẽ phải u buồn rồi. Hưởng thu không gian riêng tư đúng là một cảm giác rát tốt đẹp nhưng đôi khi cũng sẽ muốn cùng người khác chia sẽ một chút ấm áp nha”. Tôn Gia Nhạc cười khổ nói.
“Từ nay về sau cô không cần phải sợ lễ mừng năm mới nữa, tôi đảm bảo cô sẽ luôn có người bầu bạn”. Anh nắm chặt vai cô, trầm giọng nói: “Cho dù sau này chúng ta có ly hôn thì nơi này vẫn luôn chào đón cô”.
“Hi vọng đến lúc đó cái chứng quái gở của anh sẽ không phát tác”. Cô hướng về phía anh làm cái mặt quỷ.
Quan Chính Bình lắc đầu, thấp giọng cười ra tiếng.
“Rất tốt, bây giờ nhìn anh đã có chút không khí vui mừng của chú rể rồi”. Tôn Gia Nhạc vỗ vai anh nói.
Tiếng cười của Quan Chính Bình nhỏ dần, lúc này mói giật mình nghĩ đến…
Anh không nghĩ hôm nay mình còn có thể cười, còn có thể cảm thấy yên tâm, nhưng bây giờ anh lại đang làm vậy. Anh thậm chí tin tưởng mình có thể dùng thái độ bình tĩnh để đón nhận tin dữ của mẹ. Tất cả chuyện này đều nhờ cô.
“Cám ơn”. Anh nghiêng người về phía trước, nhìn sâu vào mắt cô: “Số phận dường như rất yêu thích ném cho ta những khảo nghiệm này, trước kia lúc ba tôi phá sản, tôi cũng chỉ biết được vào những phút cuối l#quyd0n cùng. Dường như bọn họ đều cho rằng tôi không cần phải chuẩn bị tâm lí. May mắn lần này vận khí của tôi không tệ, số phận ban cho tôi một người bạn đồng hành”
Anh vỗ vai cô giống như cô vừa làm với mình.
“Không sai, hai người một đội sẽ dễ dàng vượt qua kiểm tra hơn”. Cô cười hì hì nói.
Anh vươn tay về phía cô: “Một lời đã định”
Cô nắm chặt tay anh, nở nụ cười.
Chương 4.2:
“Ok, vậy chúng ta sẽ diễn một cuộc “Hôn nhân chớp nhoáng” khiến mọi người phải rơi kính mắt. Nhưng mà trước đó tôi phải trở về phấn đấu vì công việc của mình đây”. Tôn Gia Nhạc cầm lấy ba lô, liếc nhìn hai bát mì, le lưỡi: “Nhìn vào sự phối hợp tuyệt đối của tôi, việc rửa chén giao cho anh được không? Lần tới tôi sẽ làm”
“Không thành vẫn đề”. Quan Chính Bình đứng dậy nói: “Tôi tiến cô trở về nghỉ ngơi”
“Không cần, anh so với tôi còn cần phải nghỉ ngơi hơn”
“Vậy tôi để lái xe đưa cô về”. Anh nói.
“Đã mười giờ rồi, lái xe cũng cần nghỉ ngơi. Tôi có thể bắt taxi, sau đó sẽ gọi lại cho anh”
Quan Chính Bình nhìn nụ cười của cô, rốt cuộc hiểu rõ vì sao cô lại có thể nhiệt tình với chuyện của anh như vậy, bởi vì cô là một người rất dễ bị cảm động.
“Tôi thuê lái xe riêng của công ty, lúc nào cũng có thể đến”. Anh nói.
“Vậy thì tôi không khách khí nữa, bởi vì tôi luôn nghĩ người có tiền nên tiêu tiền để phát triển kinh tê”. Cô vừa cười vừa nói.
Quan Chính Bình gọi điện cho tài xế, tự nhiên dẫn cô tới cửa.
“Xe phải mười phút nữa mới có thể tới, nhân dịp này tôi dẫn cô đi tham quan nhà tôi. Sau đó, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ bảo lái xe tới đón cô đi làm. Không cần từ chối, chuyện này với tôi chỉ là chuyện nhỏ, biết cô an toàn tôi mới có thể yên tâm, dù sao thì bây giờ cô cũng là đồng bọn quan trọng của tôi”
Anh mở ra cửa chính, gió đêm tháng mười mang theo chút lạnh lẽo ùa tới.
Từ trước đến giờ Tôn Gia Nhạc luôn sợ lạnh, không khỏi run nhẹ một cái.
“Lạnh không? Tôi đi lấy áo khoác cho cô”. Quan Chính Bình ôm lấy vai cô, để cô dựa vào trong lồng ngực của a.
“Không cần, tôi có áo choàng cao cấp rồi”. Cô cười “hì hì”, giơ cao cánh tay a.
Môi Quan Chính Bình khẽ nhếch, không nhịn được mà ôm chặt cô hơn một chút.
Tôn Gia Nhạc ngẩng đầuc ười với anh, lớn tiếng nói: “không có việc gì, yên tâm, có tôi ở đây”.
“Trời ạ,, anh thật đúng là phiên bản nam của Tôn Gia Nhạc tôi”. Cô nói.(trong Cầm Vận ghi là “mẹ ạ” nhưng mình thấy để là “trời ạ” thì hay hơn^^)
“Cô…cô cũng không muốn kết hôn”. Anh nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, cảm giác trải tim đột nhiên nhảy lên một cái.
“Đâu chỉ không muốn kết hôn, tôi chính là xem hôn nhân như rắn độc thú dữ”. Tôn Gia Nhạc vung loạn hai tay trên không giống như là muốn xua đuổi ma quỷ vây.: “Bố tôi kết hôn ba lần, mẹ tôi tới bốn lần! Hai người đó mỗi lần yêu ai thì chỉ thấy mỗi những chuyện ngọt ngào hạnh phúc, nhất định phải lấy hôn nhân làm khảo nghiệm tình yêu của nhau. Ai không biết yêu đương là chuyện dễ, nhưng hôn nhân lại là thậ sự, đã từ rất lâu rồi, bọn họ đều tìm đến tôi để phàn nàn về sự không hợp nhau của họ với nữa còn lại,…tỉnh lược sáu trăm tám mươi câu…”
Tôn Gia Nhạc nhạc buông tay, đôi mắt hạnh trong suốt tràn đầy không cho là đúng: “Tôi cũng biết tình yêu là phải trải qua những quá trình này, nhưng mà họ lại cứ nhất định phải mở rộng phạm vi tai hoạ kéo dienndanfleeequydoon đến hôn nhân, còn có con cái, khiến cho tất cả mọi người đều không vui. Tooic ho răng người mà họ thực sự yêu là chính bản thân họ, có lẽ nên khuyên họ đi đặt làm một người theo mẫu của chính họ”
Quan Chính Bình từ khuôn mặt không có ý cười của cô, cảm thấy trước kia cô nhất định phải chịu không ít khổ sở, vì vậy chặt chẽ nắm lại tay cô.
“Cô phải chịu khổ rồi, còn chưa kết hôn đã phải chịu nhiều bầu không khí không lành mạnh như vậy”.
Tôn Gia Nhạc nhìn anh, thở dài, vỗ vỗ bả vai anh, xúc động nói: “Anh cũng vậy, từ hôm nay anh lại phải gánh lấy một trách nhiệm nặng nề”
Hai người nhìn nhau, từ trên người đối phương thấy được chính mình, một cỗ tâm tình thấu hiểu lẫn nhau cũng bởi vậy mà nảy sinh.
“Gia Nnhạc”. Anh gọi.
“Ừm”. Cô nhấc tay trả lời, bộ dáng rất trấn định, hoàn toàn không để lộ ra chuyện mình vì giọng nói trầm thấp gợi cảm cảu anh mà tay nổi đầy da gà.
“Nếu như cô không muốn kết hôn, vậy cô có tình nguyện để nó trở thành một việc tốt không? Tôi biết chuyện này có chút miễn cưỡng nhưng trước mắt đó là phương pháp tốt nhất mà tôt có thể nghĩ đến. Chỉ cần mẹ tôi vui vẻ thì điều kiện gì tôi cũng có thể đồng ý. Tôi nghĩ chỉ cần khoảng một năm thôi, có lẽ không cần…”. Chóp mũi Quan Chính Bình đau xót, bỗng dưng xoay mặt đi, anh vẫn không có thói quen để người khác nhìn thấy một mặt yếu đuối của mình: “Đương nhiên, nếu như cô không thể đồng ý vậy thì tôi vẫn muốn cảm ơn cô vì đã diễn vở kịch người yêu với tôi”.
“Tôi chỉ là lo lắng…hai người chúng ta thực sự thích hợp để kết hôn sao?”. Cô đan hai tay trước ngực, mặc dù cô không coi hôn nhân là chuyện gì to tát nhưng là vẫn không muốn rước phiền toái vào người.: “Mây nghĩ lễ phức tạp của hôn nhân không nói, tôi ngay cả nghĩ cũng không thể tưởng tượng được cảnh mình cùng người khác sinh sống dưới một mái nhà”.
“Phòng ở rất lớn, thậm chí chúng ta có thể không cần ở chung một phòng, tôi cũng sẽ không bắt buộc cô phải sắp xếp thời gian cho phù truỵen của l*quý%don hợp với tôi, công việc và sinh hoạt của cô vẫn cứ tiếp tục như bình thường chẳng qua là chuyển đến một nơi ở mới thôi”. Quan Chính Bình nhìn cô, không tự chủ mà nắm chặt tay cô.
Tôn Gia Nhạc nhìn ánh mắt chờ mong của anh, cô phát hiện mình bắt đầu mêm lòng. Chuyện này tuy rằng rất hoang đường nhưng tình cảm sâu đậm của mẹ con hai người quqr thật đã làm cô cảm động. Cô không thể nghĩ ra lý do để thuyết phục bản thân không đồng ý chuyện này.
Giups đỡ người khác là nguồn gốc của sự vui vẻ, không phải sao?
“Nếu làm tốt thì chúng ta có thể thích hợp hơn những gì đã tưởng tượng”. Cô nhún vai, cười khẽ nói: “Bởi vì chúng ta không có mong đợi gì ở đối phương”.
“Đúng vây”. Anh nhíu mày nói, vẻ mặt rất thản nhiên nhưng trong lòng lại không khỏi rối bời.
Đề nghị anh đưa ra không phải là chuyện bình thường, sẽ không có ai đem hôn nhân trở thành trò đùa như vậy, chuyện này đối với cô mà nói là một sự hi sinh.
“Tôi cũng biết tôi nói đúng mà”. Tôn Gia Nhạc vỗ tay, trong lòng lại bất chợt có loại cảm giác kích động muốn thử.
“Lần này tôi phải nghiên cứu thật tốt, vì sao tất cả mọi người đều xem hôn nhân trở thanh một sự kết thúc vạn kiếp bất phục. Tôi đã gặp qua rất nhiều đạo diễn biên kịch, một khi đã kết hôn liền khóc nháo nói từ nay về sau sẽ không thể làm ra tác phẩm vĩ đại nữa”
“Cô rất lạc quan”. Quan Chính Bình không có thói quen tán thưởng người khác nhưng cô thật sự khiến anh có cảm giác rất đặc biệt.
Đến bây giờ anh vẫn chưa bị chuyện bệnh tình cảu mẹ đánh ngã là vì có cô làm bạn bên cạnh.
“Đương nhiên là phải lạc quan, nếu không lúc mọi người ngồi quanh mâm cơm tất niên, đoàn tụ với người nhà mỗi tháng, anh lại chỉ có thể một mình ở trong nhà, không lạc quan thì sẽ phải u buồn rồi. Hưởng thu không gian riêng tư đúng là một cảm giác rát tốt đẹp nhưng đôi khi cũng sẽ muốn cùng người khác chia sẽ một chút ấm áp nha”. Tôn Gia Nhạc cười khổ nói.
“Từ nay về sau cô không cần phải sợ lễ mừng năm mới nữa, tôi đảm bảo cô sẽ luôn có người bầu bạn”. Anh nắm chặt vai cô, trầm giọng nói: “Cho dù sau này chúng ta có ly hôn thì nơi này vẫn luôn chào đón cô”.
“Hi vọng đến lúc đó cái chứng quái gở của anh sẽ không phát tác”. Cô hướng về phía anh làm cái mặt quỷ.
Quan Chính Bình lắc đầu, thấp giọng cười ra tiếng.
“Rất tốt, bây giờ nhìn anh đã có chút không khí vui mừng của chú rể rồi”. Tôn Gia Nhạc vỗ vai anh nói.
Tiếng cười của Quan Chính Bình nhỏ dần, lúc này mói giật mình nghĩ đến…
Anh không nghĩ hôm nay mình còn có thể cười, còn có thể cảm thấy yên tâm, nhưng bây giờ anh lại đang làm vậy. Anh thậm chí tin tưởng mình có thể dùng thái độ bình tĩnh để đón nhận tin dữ của mẹ. Tất cả chuyện này đều nhờ cô.
“Cám ơn”. Anh nghiêng người về phía trước, nhìn sâu vào mắt cô: “Số phận dường như rất yêu thích ném cho ta những khảo nghiệm này, trước kia lúc ba tôi phá sản, tôi cũng chỉ biết được vào những phút cuối l#quyd0n cùng. Dường như bọn họ đều cho rằng tôi không cần phải chuẩn bị tâm lí. May mắn lần này vận khí của tôi không tệ, số phận ban cho tôi một người bạn đồng hành”
Anh vỗ vai cô giống như cô vừa làm với mình.
“Không sai, hai người một đội sẽ dễ dàng vượt qua kiểm tra hơn”. Cô cười hì hì nói.
Anh vươn tay về phía cô: “Một lời đã định”
Cô nắm chặt tay anh, nở nụ cười.
Chương 4.2:
“Ok, vậy chúng ta sẽ diễn một cuộc “Hôn nhân chớp nhoáng” khiến mọi người phải rơi kính mắt. Nhưng mà trước đó tôi phải trở về phấn đấu vì công việc của mình đây”. Tôn Gia Nhạc cầm lấy ba lô, liếc nhìn hai bát mì, le lưỡi: “Nhìn vào sự phối hợp tuyệt đối của tôi, việc rửa chén giao cho anh được không? Lần tới tôi sẽ làm”
“Không thành vẫn đề”. Quan Chính Bình đứng dậy nói: “Tôi tiến cô trở về nghỉ ngơi”
“Không cần, anh so với tôi còn cần phải nghỉ ngơi hơn”
“Vậy tôi để lái xe đưa cô về”. Anh nói.
“Đã mười giờ rồi, lái xe cũng cần nghỉ ngơi. Tôi có thể bắt taxi, sau đó sẽ gọi lại cho anh”
Quan Chính Bình nhìn nụ cười của cô, rốt cuộc hiểu rõ vì sao cô lại có thể nhiệt tình với chuyện của anh như vậy, bởi vì cô là một người rất dễ bị cảm động.
“Tôi thuê lái xe riêng của công ty, lúc nào cũng có thể đến”. Anh nói.
“Vậy thì tôi không khách khí nữa, bởi vì tôi luôn nghĩ người có tiền nên tiêu tiền để phát triển kinh tê”. Cô vừa cười vừa nói.
Quan Chính Bình gọi điện cho tài xế, tự nhiên dẫn cô tới cửa.
“Xe phải mười phút nữa mới có thể tới, nhân dịp này tôi dẫn cô đi tham quan nhà tôi. Sau đó, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ bảo lái xe tới đón cô đi làm. Không cần từ chối, chuyện này với tôi chỉ là chuyện nhỏ, biết cô an toàn tôi mới có thể yên tâm, dù sao thì bây giờ cô cũng là đồng bọn quan trọng của tôi”
Anh mở ra cửa chính, gió đêm tháng mười mang theo chút lạnh lẽo ùa tới.
Từ trước đến giờ Tôn Gia Nhạc luôn sợ lạnh, không khỏi run nhẹ một cái.
“Lạnh không? Tôi đi lấy áo khoác cho cô”. Quan Chính Bình ôm lấy vai cô, để cô dựa vào trong lồng ngực của a.
“Không cần, tôi có áo choàng cao cấp rồi”. Cô cười “hì hì”, giơ cao cánh tay a.
Môi Quan Chính Bình khẽ nhếch, không nhịn được mà ôm chặt cô hơn một chút.
Tôn Gia Nhạc ngẩng đầuc ười với anh, lớn tiếng nói: “không có việc gì, yên tâm, có tôi ở đây”.
/24
|