Sao hai đứa chậm chạp vậy?
Hai người giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy ... Quan Trần Như Ý đang đứng trước cửa.
Quan Chính Bình vội vàng dùng thân thể che chắn cho Tôn Gia Nhạc.
Mặt Tôn Gia Nhạc đỏ bừng, cúi đầu chỉnh sửa lại quần áo. Đáng giận, khoá kéo váy của cô bị kéo xuống từ lúc nào?
Ai da. Quan Trần Như Ý kinh hô, cười đến miệng cũng nhanh toét ra: Hai đứa tiếp tục, mẹ xuống dưới chờ, không cần phải gấp, tốt nhất là tạo một đứa bé rồi hãy xuống...
Mẹ, chờ một chút. Quan Chính Bình nắm tay Tôn Gia Nhạc, hai người cùng nhau đi đến trước mặt mẹ: Con có chuyện muốn nói với mẹ.
A, sao lại khóc thế này? Sao lại khóc đến đau lòng như vậy? Quan Trần Như Ý thấy cô khóc sưng mắt, lập tức kéo tay cô, quan tâm hỏi.
Mẹ Quan, thật xin lỗi, hôm nay ba mẹ con không thể tới. Tôn Gia Nhạc cố nặn ra một nụ cười nói.
Sao thế? Họ không sao chứ? Quan Trần Như Ý khẩn trương nắm lấy tay cô.
Họ không sao, nhưng con muốn nói rõ ràng tình trạng gia đình cô ấy với mẹ. Ba mẹ cô ấy không chỉ đã ly hôn, hơn nữa còn có rất nhiều hành vi thiếu trách nhiệm mà con hoàn toàn không có biện pháp tiếp nhận... Quan Chính Bình nói sơ lược một phần những điều mà anh biết.
Mặc dù Tôn Gia Nhạc biết rõ mình không sai, nhưng cô vẫn xấu hổ cúi thấp đầu.
Người nên cảm thấy có lỗi không phải em. Sau khi Quan Chính Bình nói xong, anh ôm vai cô nói.
Sao hai người họ lại nỡ bỏ mặc con nhỉ! Con ngoan như vậy, tri kỉ như vậy, nếu là con gái mẹ thì mẹ thương còn không hết. Quan Trần Như Ý vuốt ve mặt cô, tóc cô, giống như ước gì có thể ôm chặt cô vào lòng.
Yên tâm, sau này có mẹ và Chính Bình làm chỗ dựa cho con, con không cần sợ gì hết. Chịu uất ức gì thì nói với mẹ, nếu như muốn tìm người trút giận, Chính Bình vừa xuất trận đã có thể khiến người đó rút lui ba bước.
Tôn Gia Nhạc lại rơi nước mắt, vừa khóc vừa cười ôm lấy mẹ Quan, úp mặt lên vai bà: Mẹ Quan, con cảm thấy mình giống như đã trúng thưởng lớn, hai người sao có thể tốt như vậy!
Hôm nay đính hôn, sau này nên gọi mẹ. Quan Trần Như Ý ôm cô nói.
Mẹ, câu nói vừa rồi của mẹ thường xuất hiện trong phim truyền hình đó. Tôn Gia Nhạc cười nói.
Con gái ngoan, mẹ chờ những lời này lâu lắm rồi.
Hai người phụ nữ vui vẻ ôm nhau, cười không khép miệng.
Mà Quan Chính Bình nhìn hai người ôm nhau, nắm chặt tay nhịn xuống kích động trong lòng, hi vọng tất cả có thể vĩnh viễn như bây giờ.
Sau khi đính hôn, tình trạng thân thể Quan Trần Như Ý lại tốt hơn rất nhiều.
Trước kia bà thường nói xương đau đến mức không thể xuống giường, nhưng bây giờ lại thường xuyên đi dạo trong vườn. Trên thực tế, Tôn Gia Nhạc đã từng nhìn thấy bà nhanh nhẹn bước đi trên cầu thang.
Mặc dù Quan Trần Như Ý vẫn không đồng ý để hai người cùng bà đi gặp bác sĩ, nhưng bệnh tình của rõ ràng đã có chuyển biến tốt đẹp, thật sự khiến Quan Chính Bình và Tôn Gia Nhạc yên tâm không ít.
Từ trước đến nay thời gian vẫn luôn trôi qua rất nhanh, hơn nữa nếu bạn chú ý từng giây từng phút trôi qua thì lại càng cảm thấy thời gian trôi đi thật tàn nhẫn, cho nên họ cũng càng thêm quý trọng mỗi một lần ở bên cạnh nhau.
Rất nhanh đã tới một ngày trước hôn lễ.
Tôn Gia Nhạc chính thức chuyển vào nhà họ Quan, chính xác mà nói là ... chuyển vào phòng của Quan Chính Bình.
Đồ dùng của em chỉ có một chút như vậy? Quan Chính Bình không thể tưởng tượng nổi nhìn ba thùng giấy lớn mà công ty chuyển nhà mang lên giúp cô.
Đúng vậy, một thùng là quần áo mùa đông, một thùng là quần áo mùa hè, một thùng là những thứ đồ lặt vặt. Thật ra thì sách tương đối nhiều, nhưng cũng đã chuyển đến thư phòng mà anh sắp xếp cho em, không ngờ đời này cũng có ngày Tôn Gia Nhạc em có thư phòng riêng. Tôn Gia Nhạc ngồi trước bàn dài, nhìn căn phòng với lấy màu đen làm chủ, còn có sô pha mà cô chỉ từng xem qua trên tạp chí, loa hình giọt nước, màn chiếu siêu lớn.
Thật không biết sau này em phải trở lại cuộc sống của người bình thường như thế nào nữa? Cô cầm lấy cái điều khiển từ xa có thể dùng để điều khiển tất cả các thiết bị trong phòng, nhấn xuống một cái nút, kéo rèm lên.
Không ai bắt em trở lại cuộc sống trước kia. Quan Chính Bình cầm lấy điều khiển từ trong tay cô, giữ chặt vai cô, cau mày nói: Quan hệ trước kia của chúng ta là dựa theo hợp đồng, nhưng bây giờ đã khác, chẳng lẽ em còn muốn thực hiện theo đúng hợp đồng, chờ... Mẹ anh qua đời sau đó rời đi.
Câu nói tiếp theo, anh không nói ra.
Tôn Gia Nhạc nhìn khuôn mặt nặng nề của anh, tiến về phía trước vùi vào lòng anh, ôm chặt anh, dựa vào trước ngực anh nói: Chưa từng có đoạn tình cảm nào khiến em vui vẻ và yên tâm như vậy. Nhưng hôn nhân lại là một chuyện khác. Anh cần biết ba mẹ em đã khiến em bị ám ảnh như thế nào, em không biết trong khoảng thời gian chúng ta chung sống có thể xảy ra những thay đổi gì.
Mặc kệ tình yêu của chúng ta sẽ đi được bao xa, anh vẫn sẽ chăm sóc em...em cũng có thể ở lại nơi này. Anh nghiêng người nhìn thẳng vào mắt cô nói.
Ông trời đối xử với em thật tốt. Cô nhón chân hôn lên môi anh.
Em luôn thích hôn môi như chim non mổ người vậy,truyện của lê*quý#đô#n hôn bình thường không được sao? Quan Chính Bình cười ôm eo cô, hôn lên môi cô, không chờ cô phản ứng đã dẫn cô vào một loại nhiệt tình khác.
Tôn Gia Nhạc ôm chặt cổ anh, tuy đã sớm quen nụ hôn của anh khiến cả người cô trở nên mềm nhũn, nhưng cô vẫn luôn bị kinh ngạc.
Hai người bị dục vọng dẫn dắt nằm trên mặt đất, cô ngửa cổ đón nhận nụ hôn của anh, không chút kháng cự để mặc tay anh đốt lửa trên người cô, cô ôm chặt anh, khát vọng càng nhiều, cũng hi vọng trao cho anh nhiều hơn.
Vì vậy, cô học cách hôn của anh, hôn lên cổ anh.
Quan Chính Bình chợt ngừng lại tất cả động tác, nhăn mày lại.
Em cắn mạnh quá sao? Cô mở lớn mắt, lập tức ngừng lại.
Không. Quan Chính Bình hạ người xuống, để hạ thân hai người kề sát nhau.
Tôn Gia Nhạc kinh ngạc thở dốc, bởi vì anh rõ ràng đã động tình, cũng bởi vì hành động của anh mang đến một tia khoái cảm nhanh chóng lướt qua.
Sự nhẫn nại của anh có hạn, hơn nữa hôm nay em có vẻ mệt mỏi. Ít nhất anh cũng sẽ vì em mà nhịn đêm tân hôn. Anh khàn giọng nói.
Tôn Gia Nhạc đỏ mắt vuốt ve mặt anh, cảm động nói: Em cho rằng em sẽ không thể thích anh nhiều hơn nữa, nhưng mỗi lần anh đều khiến em kinh ngạc.
Em đã nói như vậy, anh cũng chỉ có thể buông tha ý nghĩ muốn dụ dỗ em. Anh thở dài, giọng nói mang theo tiếc nuối.
Chúng ta chờ đến tân hôn được không? Em muốn để anh thấy em xinh đẹp nhất, bây giờ em chỉ muốn nhanh chóng ngủ trên chiếc giường đôi siêu lớn này.
Tôn Gia Nhạc tháo kính của anh, nắm tay anh nằm lên giường. Cô tựa lên vai anh, cuộn người bên người anh, thõa mãn thở dài một tiếng.
Em nghỉ ngơi đi. Anh vuốt tóc cô, ngưng mắt nhìn cô gái nhỏ trong ngực.
Cho dù tình trạng của mẹ bây giờ đã như viên đạn chưa nổ, nhưng có cô làm bạn, anh có thể bình tĩnh, anh biết mình có thể vượt qua tất cả.
Vậy anh phải ngủ với em. Cô ôm tay anh, nhìn thấy sự mệt mỏi nơi đáy mắt anh.
Cô bận rộn, anh càng bận rộn hơn. Cô lo lắng bệnh tình của mẹ, anh càng lo lắng hơn.
Anh còn có việc, có mấy mảnh đất, anh muốn quyết định sớm xem có nên thu mua không. Sau đó, bản kế hoạch sẽ khởi công cuối tuần này còn chưa ổn, anh còn phải trao thêm một chút với kỹ sư.
Vậy anh nằm với em mười phút, sau đó lại đi làm việc được không? Cô cười ngọt ngào, vẻ mặt mong đợi nhìn anh.
Quan Chính Bình gật đầu, nằm xuống bên cạnh cô.
Chỉ là đầu vừa mới chạm gối, sự mệt mỏi cả người đều xông lên. Anh cảm thấy tay Tôn Gia Nhạc khẽ vỗ về sau gáy, anh thở dài thoả mãn một tiếng
Tôn Gia Nhạc nhìn anh dần dần buông lỏng chân mày, bên môi nâng lên nụ cười yếu ớt, nhưng nụ cười rất nhanh liền biến mất.
Anh quá bức ép bản thân, hoàn toàn không hiểu thả lỏng bản thân như thế nào.
Cô thật không dám tưởng tượng, nếu như mẹ thật rời đi, người đàn ông này sẽ tự trách vì đã không quan tâm mẹ đến mức nào. Cô cảm thấy thật may mắn vì mình có thể ở bên cạnh anh, bởi vì cô thật sự rất quan tâm anh.
Cảm thấy hơi thở của anh đều đều, cũng không cử động nữa, giống như đã ngủ, Tôn Gia Nhạc cũng không có cách nào ngủ được. Cô ngồi dậy, lẳng lặng nhìn anh.
Đã mười phút chưa? Anh muốn mở mắt ra, tay của cô liền che lại mắt anh.
Chưa đâu, nằm tiếp đi. Cô cúi người hôn lên trán anh.
Khóe môi anh cong lên, nụ cười lại có mấy phần trẻ con.
Tôn Gia Nhạc nhìn người đàn ông trước mặt người ngoài thì lạnh lùng như sắt thép, lại nguyện ý buông lỏng nằm bên người cô.
Trước kia dù trong khoảng thời gian tối tăm nhất, bời vì có sự nhiệt tình mà cô vẫn có thể vượt qua những cửa ải khó khăn. Huống hồ bây giờ họ còn có đối phương.
Cô tin tưởng, mọi chuyện nhất định sẽ càng trở nên tốt đẹp.
Cho dù sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, nhưng ít nhật họ muốn để trong sinh mệnh của mẹ Quan không còn tiếc nuối, đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Hai người giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy ... Quan Trần Như Ý đang đứng trước cửa.
Quan Chính Bình vội vàng dùng thân thể che chắn cho Tôn Gia Nhạc.
Mặt Tôn Gia Nhạc đỏ bừng, cúi đầu chỉnh sửa lại quần áo. Đáng giận, khoá kéo váy của cô bị kéo xuống từ lúc nào?
Ai da. Quan Trần Như Ý kinh hô, cười đến miệng cũng nhanh toét ra: Hai đứa tiếp tục, mẹ xuống dưới chờ, không cần phải gấp, tốt nhất là tạo một đứa bé rồi hãy xuống...
Mẹ, chờ một chút. Quan Chính Bình nắm tay Tôn Gia Nhạc, hai người cùng nhau đi đến trước mặt mẹ: Con có chuyện muốn nói với mẹ.
A, sao lại khóc thế này? Sao lại khóc đến đau lòng như vậy? Quan Trần Như Ý thấy cô khóc sưng mắt, lập tức kéo tay cô, quan tâm hỏi.
Mẹ Quan, thật xin lỗi, hôm nay ba mẹ con không thể tới. Tôn Gia Nhạc cố nặn ra một nụ cười nói.
Sao thế? Họ không sao chứ? Quan Trần Như Ý khẩn trương nắm lấy tay cô.
Họ không sao, nhưng con muốn nói rõ ràng tình trạng gia đình cô ấy với mẹ. Ba mẹ cô ấy không chỉ đã ly hôn, hơn nữa còn có rất nhiều hành vi thiếu trách nhiệm mà con hoàn toàn không có biện pháp tiếp nhận... Quan Chính Bình nói sơ lược một phần những điều mà anh biết.
Mặc dù Tôn Gia Nhạc biết rõ mình không sai, nhưng cô vẫn xấu hổ cúi thấp đầu.
Người nên cảm thấy có lỗi không phải em. Sau khi Quan Chính Bình nói xong, anh ôm vai cô nói.
Sao hai người họ lại nỡ bỏ mặc con nhỉ! Con ngoan như vậy, tri kỉ như vậy, nếu là con gái mẹ thì mẹ thương còn không hết. Quan Trần Như Ý vuốt ve mặt cô, tóc cô, giống như ước gì có thể ôm chặt cô vào lòng.
Yên tâm, sau này có mẹ và Chính Bình làm chỗ dựa cho con, con không cần sợ gì hết. Chịu uất ức gì thì nói với mẹ, nếu như muốn tìm người trút giận, Chính Bình vừa xuất trận đã có thể khiến người đó rút lui ba bước.
Tôn Gia Nhạc lại rơi nước mắt, vừa khóc vừa cười ôm lấy mẹ Quan, úp mặt lên vai bà: Mẹ Quan, con cảm thấy mình giống như đã trúng thưởng lớn, hai người sao có thể tốt như vậy!
Hôm nay đính hôn, sau này nên gọi mẹ. Quan Trần Như Ý ôm cô nói.
Mẹ, câu nói vừa rồi của mẹ thường xuất hiện trong phim truyền hình đó. Tôn Gia Nhạc cười nói.
Con gái ngoan, mẹ chờ những lời này lâu lắm rồi.
Hai người phụ nữ vui vẻ ôm nhau, cười không khép miệng.
Mà Quan Chính Bình nhìn hai người ôm nhau, nắm chặt tay nhịn xuống kích động trong lòng, hi vọng tất cả có thể vĩnh viễn như bây giờ.
Sau khi đính hôn, tình trạng thân thể Quan Trần Như Ý lại tốt hơn rất nhiều.
Trước kia bà thường nói xương đau đến mức không thể xuống giường, nhưng bây giờ lại thường xuyên đi dạo trong vườn. Trên thực tế, Tôn Gia Nhạc đã từng nhìn thấy bà nhanh nhẹn bước đi trên cầu thang.
Mặc dù Quan Trần Như Ý vẫn không đồng ý để hai người cùng bà đi gặp bác sĩ, nhưng bệnh tình của rõ ràng đã có chuyển biến tốt đẹp, thật sự khiến Quan Chính Bình và Tôn Gia Nhạc yên tâm không ít.
Từ trước đến nay thời gian vẫn luôn trôi qua rất nhanh, hơn nữa nếu bạn chú ý từng giây từng phút trôi qua thì lại càng cảm thấy thời gian trôi đi thật tàn nhẫn, cho nên họ cũng càng thêm quý trọng mỗi một lần ở bên cạnh nhau.
Rất nhanh đã tới một ngày trước hôn lễ.
Tôn Gia Nhạc chính thức chuyển vào nhà họ Quan, chính xác mà nói là ... chuyển vào phòng của Quan Chính Bình.
Đồ dùng của em chỉ có một chút như vậy? Quan Chính Bình không thể tưởng tượng nổi nhìn ba thùng giấy lớn mà công ty chuyển nhà mang lên giúp cô.
Đúng vậy, một thùng là quần áo mùa đông, một thùng là quần áo mùa hè, một thùng là những thứ đồ lặt vặt. Thật ra thì sách tương đối nhiều, nhưng cũng đã chuyển đến thư phòng mà anh sắp xếp cho em, không ngờ đời này cũng có ngày Tôn Gia Nhạc em có thư phòng riêng. Tôn Gia Nhạc ngồi trước bàn dài, nhìn căn phòng với lấy màu đen làm chủ, còn có sô pha mà cô chỉ từng xem qua trên tạp chí, loa hình giọt nước, màn chiếu siêu lớn.
Thật không biết sau này em phải trở lại cuộc sống của người bình thường như thế nào nữa? Cô cầm lấy cái điều khiển từ xa có thể dùng để điều khiển tất cả các thiết bị trong phòng, nhấn xuống một cái nút, kéo rèm lên.
Không ai bắt em trở lại cuộc sống trước kia. Quan Chính Bình cầm lấy điều khiển từ trong tay cô, giữ chặt vai cô, cau mày nói: Quan hệ trước kia của chúng ta là dựa theo hợp đồng, nhưng bây giờ đã khác, chẳng lẽ em còn muốn thực hiện theo đúng hợp đồng, chờ... Mẹ anh qua đời sau đó rời đi.
Câu nói tiếp theo, anh không nói ra.
Tôn Gia Nhạc nhìn khuôn mặt nặng nề của anh, tiến về phía trước vùi vào lòng anh, ôm chặt anh, dựa vào trước ngực anh nói: Chưa từng có đoạn tình cảm nào khiến em vui vẻ và yên tâm như vậy. Nhưng hôn nhân lại là một chuyện khác. Anh cần biết ba mẹ em đã khiến em bị ám ảnh như thế nào, em không biết trong khoảng thời gian chúng ta chung sống có thể xảy ra những thay đổi gì.
Mặc kệ tình yêu của chúng ta sẽ đi được bao xa, anh vẫn sẽ chăm sóc em...em cũng có thể ở lại nơi này. Anh nghiêng người nhìn thẳng vào mắt cô nói.
Ông trời đối xử với em thật tốt. Cô nhón chân hôn lên môi anh.
Em luôn thích hôn môi như chim non mổ người vậy,truyện của lê*quý#đô#n hôn bình thường không được sao? Quan Chính Bình cười ôm eo cô, hôn lên môi cô, không chờ cô phản ứng đã dẫn cô vào một loại nhiệt tình khác.
Tôn Gia Nhạc ôm chặt cổ anh, tuy đã sớm quen nụ hôn của anh khiến cả người cô trở nên mềm nhũn, nhưng cô vẫn luôn bị kinh ngạc.
Hai người bị dục vọng dẫn dắt nằm trên mặt đất, cô ngửa cổ đón nhận nụ hôn của anh, không chút kháng cự để mặc tay anh đốt lửa trên người cô, cô ôm chặt anh, khát vọng càng nhiều, cũng hi vọng trao cho anh nhiều hơn.
Vì vậy, cô học cách hôn của anh, hôn lên cổ anh.
Quan Chính Bình chợt ngừng lại tất cả động tác, nhăn mày lại.
Em cắn mạnh quá sao? Cô mở lớn mắt, lập tức ngừng lại.
Không. Quan Chính Bình hạ người xuống, để hạ thân hai người kề sát nhau.
Tôn Gia Nhạc kinh ngạc thở dốc, bởi vì anh rõ ràng đã động tình, cũng bởi vì hành động của anh mang đến một tia khoái cảm nhanh chóng lướt qua.
Sự nhẫn nại của anh có hạn, hơn nữa hôm nay em có vẻ mệt mỏi. Ít nhất anh cũng sẽ vì em mà nhịn đêm tân hôn. Anh khàn giọng nói.
Tôn Gia Nhạc đỏ mắt vuốt ve mặt anh, cảm động nói: Em cho rằng em sẽ không thể thích anh nhiều hơn nữa, nhưng mỗi lần anh đều khiến em kinh ngạc.
Em đã nói như vậy, anh cũng chỉ có thể buông tha ý nghĩ muốn dụ dỗ em. Anh thở dài, giọng nói mang theo tiếc nuối.
Chúng ta chờ đến tân hôn được không? Em muốn để anh thấy em xinh đẹp nhất, bây giờ em chỉ muốn nhanh chóng ngủ trên chiếc giường đôi siêu lớn này.
Tôn Gia Nhạc tháo kính của anh, nắm tay anh nằm lên giường. Cô tựa lên vai anh, cuộn người bên người anh, thõa mãn thở dài một tiếng.
Em nghỉ ngơi đi. Anh vuốt tóc cô, ngưng mắt nhìn cô gái nhỏ trong ngực.
Cho dù tình trạng của mẹ bây giờ đã như viên đạn chưa nổ, nhưng có cô làm bạn, anh có thể bình tĩnh, anh biết mình có thể vượt qua tất cả.
Vậy anh phải ngủ với em. Cô ôm tay anh, nhìn thấy sự mệt mỏi nơi đáy mắt anh.
Cô bận rộn, anh càng bận rộn hơn. Cô lo lắng bệnh tình của mẹ, anh càng lo lắng hơn.
Anh còn có việc, có mấy mảnh đất, anh muốn quyết định sớm xem có nên thu mua không. Sau đó, bản kế hoạch sẽ khởi công cuối tuần này còn chưa ổn, anh còn phải trao thêm một chút với kỹ sư.
Vậy anh nằm với em mười phút, sau đó lại đi làm việc được không? Cô cười ngọt ngào, vẻ mặt mong đợi nhìn anh.
Quan Chính Bình gật đầu, nằm xuống bên cạnh cô.
Chỉ là đầu vừa mới chạm gối, sự mệt mỏi cả người đều xông lên. Anh cảm thấy tay Tôn Gia Nhạc khẽ vỗ về sau gáy, anh thở dài thoả mãn một tiếng
Tôn Gia Nhạc nhìn anh dần dần buông lỏng chân mày, bên môi nâng lên nụ cười yếu ớt, nhưng nụ cười rất nhanh liền biến mất.
Anh quá bức ép bản thân, hoàn toàn không hiểu thả lỏng bản thân như thế nào.
Cô thật không dám tưởng tượng, nếu như mẹ thật rời đi, người đàn ông này sẽ tự trách vì đã không quan tâm mẹ đến mức nào. Cô cảm thấy thật may mắn vì mình có thể ở bên cạnh anh, bởi vì cô thật sự rất quan tâm anh.
Cảm thấy hơi thở của anh đều đều, cũng không cử động nữa, giống như đã ngủ, Tôn Gia Nhạc cũng không có cách nào ngủ được. Cô ngồi dậy, lẳng lặng nhìn anh.
Đã mười phút chưa? Anh muốn mở mắt ra, tay của cô liền che lại mắt anh.
Chưa đâu, nằm tiếp đi. Cô cúi người hôn lên trán anh.
Khóe môi anh cong lên, nụ cười lại có mấy phần trẻ con.
Tôn Gia Nhạc nhìn người đàn ông trước mặt người ngoài thì lạnh lùng như sắt thép, lại nguyện ý buông lỏng nằm bên người cô.
Trước kia dù trong khoảng thời gian tối tăm nhất, bời vì có sự nhiệt tình mà cô vẫn có thể vượt qua những cửa ải khó khăn. Huống hồ bây giờ họ còn có đối phương.
Cô tin tưởng, mọi chuyện nhất định sẽ càng trở nên tốt đẹp.
Cho dù sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, nhưng ít nhật họ muốn để trong sinh mệnh của mẹ Quan không còn tiếc nuối, đây mới là chuyện quan trọng nhất.
/24
|