Edit : Mai Như Ảnh
Lý Ngôn Hi đi vào phòng, cô ngồi trên giường, sau đó nhìn bốn phía xung quanh, đưa tay ôm lấy đầu, cô không muốn đứng dậy, nhưng cô tin rằng, Lý Nhiên nói những lời này là thật, có tồn tại, cô đã giết người. Hai tay cô dính đầy máu, giống như trong giấc mơ đó.
“Cô Hai, cô làm sao vậy? Cãi nhau với Đường tiên sinh rồi hả?” Tiểu Phương đã đi đến, khó hiểu nhìn Lý Ngôn Hi mê mang, nhìn cô lúc này giống như đứa trẻ bất lực, lâu rồi không có nét mặt như vậy, giống như lúc cô vừa mới tỉnh lại, bộ dáng hoàn toàn không biết gì cả.
Bây giờ làm sao vậy?
“Tiểu Phương.” Lý Ngôn Hi vươn tay nắm chặt quần áo Tiểu Phương : “ Tiểu Phương, cô nói đi, tôi đâm chết người, tôi đã giết người, phải không?” Cô ra sức nắm quần áo Tiểu Phương, ngón tay trắng bạch, có thể thấy được dùng bao nhiêu sức và hồi hộp.
Nói cho cô biết, không phải đi, cô không làm, cô vô tội.
“Cô Hai, cô nghe ai nói đấy?” Tiểu Phương sửng sốt, sau đó né tránh cô chủ nhìn mình : “Cô Hai, cô đừng nghe người khác nói bậy, sao cô có thể là hung thủ giết người được chứ?”
“Tiểu Phương, tôi muốn nghe nói thật.” Lý Ngôn Hi lắc đầu, phản ứng Tiểu Phương đã cho cô biết tất cả, đó là sự thật… “ Tiểu Phương nói cho tôi biết, tôi không muốn giống như chị nói, tôi đâm chết người, bỏ chạy, thậm chí vẫn còn đổ tội cho người khác.” Giọng nói của cô run lên, lúc này đã không kiềm chế được rơi nước mắt. Cho tới giờ cô chưa từng khóc thương tâm như vậy, thậm chí lúc bị Lý Chấn Ân đánh sắp chết, cũng không vì đau rơi nước mắt nào, bây giờ cô đang khóc, đau lòng muốn chết, đau đớn khốn cùng.
Tiểu Phương vội vàng ngồi xổm xuống, ra sức giằng co với Lý Ngôn Hi : “ Cô Hai, như vậy không phải tốt sao?” Thấy Lý Ngôn Hi khóc lóc, cô cũng muốn khóc.
“Cô Hai, cô không cố tình, chỉ ngoài ý muốn thôi, mà cô đã phải trả giá, mất trí nhớ còn chưa đủ sao?”
Lý Ngôn Hi chậm rãi buông tay ra, nước mắt càng rơi xuống.
“Hóa ra tất cả là thật, Lý Nhiên nói đúng, tôi là hung thủ giết người, là thật….” Thần thái trong nhãn tình biến mất trong nháy mắt.
“Cô Hai, Cô Hai…” Cô thấy Tiểu Phương gọi tên mình, nhưng cô không mở mặt, tối tăm từng chút từng chút che lấp, sau đó cái gì cũng không nhìn thấy nữa.
Vì sao lại nói chuyện tàn nhẫn cho cô nghe? Rõ ràng cô đang có hi vọng, nhưng bây giờ chẳng còn gì cả.
“Cô Hai….” Tiểu Phương sốt ruột, gọi mãi mà không thấy Lý Ngôn Hi tỉnh, vội vàng chạy ra ngoài.
Lúc này mặt trời đã lặn, vừa trải qua một trận phong ba bão táp.
Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng động đậy mắt, trong tầm mắt lờ mờ, không biết bên ngoài trời đã tối chưa?
Thời gian trôi qua rất nhanh, cô vừa rời giường không lâu, trong nháy mắt, trời sắp tối rồi.
“Cô Hai, cô vừa tỉnh dậy?” Khi Tiểu Phương thấy cô mở mắt nhìn xung quanh, sốt ruột chạy tới, thật tốt quá, cảm ơn trời đất, cuối cùng cô cũng tỉnh.
“Ừ.” Lý Ngôn Hi nhìn kim tiêm trên mu bàn tay, cô, bị bệnh à?
“Tiểu Phương, tôi mơ kì quái lắm, mơ thấy các người nói tôi là hung thủ giết người, ngay cả Mặc Vũ cũng tin, không thèm để ý tôi nữa, cô nói xem giấc mơ này có phải rất lạ hay không?” Cô cười theo thói quen, nhưng, cặp mắt kia vẫn bi thương vô cùng.
“Cô Hai.” Mắt Tiểu Phương đỏ lên, tội nghiệp Cô Hai, cô ấy cho rằng chuyện đó là giấc mộng, nhưng đó lại là sự thật.
“Cô Hai, không phải mơ đâu, không phải đâu.” Cô lắc đầu, thật sự không muốn nói chuyện này cho Cô Hai nghe, nhưng, chuyện này ngày càng nhiều người biết. Cô không dám nghĩ sau này sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Thế à?” Lý Ngôn Hi cười chua xót. “Tôi biết tôi không có vận khí tốt như vậy, tôi nghĩ nếu tôi tỉnh lại, cô sẽ nói cho tôi biết, đó chỉ là câu chuyện đùa thôi, nhưng, đó là sự thật…”
Cô ngồi dậy, gỡ kim truyền dịch ra, thậm chí làn da nhạy cảm còn chảy ít máu, mà cô không có cảm giác, nói xong liền xuống giường.
“Cô Hai, cô đi đâu thế? “ Tiểu Phương giữ chặt cô, cô còn đang có bệnh, mà bây giờ bên ngoài còn rất bất tiện.
“Cô Hai, cô đừng lo lắng, cô sẽ không sao đâu, chỉ cần cô không thừa nhận, cũng không có ai ép cô phải thừa nhận.” Tiểu Phương không ngừng an ủi cô, cô cho rằng Cô Hai đang sợ hãi, nhưng cô sai rồi, bây giờ Lý Ngôn Hi đang đau lòng, không phải sợ hãi…
“Không cần đâu.” Lý Ngôn Hi lắc đầu. “ Tôi muốn đi tự thú, bởi hai bàn tay tôi dính máu người khác, tôi muốn sống thoải mái yên tâm hơn, đền mạng cũng được, ngồi tù cũng được, tôi không muốn tranh luận nhiều, có lẽ đây mới chính là tôi.”
Tiểu Phương vừa nghe, lập tức nóng nảy : “ Cô Hai, cô nói bậy cái gì thế, sao cô lại đi tự thú, cô còn trẻ như vậy, nếu thật sự phải ngồi tù, cô có biết cô bị hủy hoại cả đời. Hơn nữa, còn Đường tiên sinh, các người vừa mới bắt đầu, cô nhẫn tâm để người ấy thất vọng sao? Cô nhẫn tâm cắt đứt hạnh phúc vốn cố của mình à?”
“Nhưng, thật sự có sao?” Ánh mắt Lý Ngôn Hi hơi hoảng, một trận bi thương nổi lên, Mặc Vũ nghe đến chuyện này, anh còn tin tưởng cô ?
“Đúng vậy, Cô Hai, Đường tiên sinh rất thích cô, người ấy nhất định tin cô, chỉ cần cô không đi ra, không cần đi tự thú là tốt rồi.” Tiểu Phương liên tục nói, chỉ sợ cô sẽ làm việc gì ngu ngốc.
Lý Ngôn Hi ngồi ở trên giường, đột nhiên trong lúc đó, khóc không thành tiếng.
Cô phải làm sao bây giờ, rốt cuộc muốn làm gì, lương tâm và cảm tình không ngừng lôi kéo nhau, sắp xé nát rồi.
“Tiểu Phương, tôi rất đau khổ, đau khổ lắm.” Lý Ngôn Hi đặt tay trước ngực, giống như là có người moi trái tim cô ra, cho tới giờ cô cũng không biết, hóa ra trên lưng cô gánh vác một sinh mạng, cô không nhớ ra gì cả, mình làm gì cũng không nhớ, nhưng, vì sao, ai có thể nói cho cô biết vì sao?
Cô khóc giống như đứa trẻ bất lực, khóc nức nở, khóc không thành tiếng, mà Tiểu Phương chỉ có thể ngồi bên cạnh, lòng cô cũng rất khó chịu. Cô Hai đáng thương, cô còn phải chịu bao nhiêu đau khổ nữa đây?
Mà lúc này, ngoài cửa, có rất nhiều cảnh sát đang đứng, Lý Chấn Ân cứng mặt, thờ ơ nhìn những con người đến có ý đồ bất thiện này.
Lý Ngôn Hi đi vào phòng, cô ngồi trên giường, sau đó nhìn bốn phía xung quanh, đưa tay ôm lấy đầu, cô không muốn đứng dậy, nhưng cô tin rằng, Lý Nhiên nói những lời này là thật, có tồn tại, cô đã giết người. Hai tay cô dính đầy máu, giống như trong giấc mơ đó.
“Cô Hai, cô làm sao vậy? Cãi nhau với Đường tiên sinh rồi hả?” Tiểu Phương đã đi đến, khó hiểu nhìn Lý Ngôn Hi mê mang, nhìn cô lúc này giống như đứa trẻ bất lực, lâu rồi không có nét mặt như vậy, giống như lúc cô vừa mới tỉnh lại, bộ dáng hoàn toàn không biết gì cả.
Bây giờ làm sao vậy?
“Tiểu Phương.” Lý Ngôn Hi vươn tay nắm chặt quần áo Tiểu Phương : “ Tiểu Phương, cô nói đi, tôi đâm chết người, tôi đã giết người, phải không?” Cô ra sức nắm quần áo Tiểu Phương, ngón tay trắng bạch, có thể thấy được dùng bao nhiêu sức và hồi hộp.
Nói cho cô biết, không phải đi, cô không làm, cô vô tội.
“Cô Hai, cô nghe ai nói đấy?” Tiểu Phương sửng sốt, sau đó né tránh cô chủ nhìn mình : “Cô Hai, cô đừng nghe người khác nói bậy, sao cô có thể là hung thủ giết người được chứ?”
“Tiểu Phương, tôi muốn nghe nói thật.” Lý Ngôn Hi lắc đầu, phản ứng Tiểu Phương đã cho cô biết tất cả, đó là sự thật… “ Tiểu Phương nói cho tôi biết, tôi không muốn giống như chị nói, tôi đâm chết người, bỏ chạy, thậm chí vẫn còn đổ tội cho người khác.” Giọng nói của cô run lên, lúc này đã không kiềm chế được rơi nước mắt. Cho tới giờ cô chưa từng khóc thương tâm như vậy, thậm chí lúc bị Lý Chấn Ân đánh sắp chết, cũng không vì đau rơi nước mắt nào, bây giờ cô đang khóc, đau lòng muốn chết, đau đớn khốn cùng.
Tiểu Phương vội vàng ngồi xổm xuống, ra sức giằng co với Lý Ngôn Hi : “ Cô Hai, như vậy không phải tốt sao?” Thấy Lý Ngôn Hi khóc lóc, cô cũng muốn khóc.
“Cô Hai, cô không cố tình, chỉ ngoài ý muốn thôi, mà cô đã phải trả giá, mất trí nhớ còn chưa đủ sao?”
Lý Ngôn Hi chậm rãi buông tay ra, nước mắt càng rơi xuống.
“Hóa ra tất cả là thật, Lý Nhiên nói đúng, tôi là hung thủ giết người, là thật….” Thần thái trong nhãn tình biến mất trong nháy mắt.
“Cô Hai, Cô Hai…” Cô thấy Tiểu Phương gọi tên mình, nhưng cô không mở mặt, tối tăm từng chút từng chút che lấp, sau đó cái gì cũng không nhìn thấy nữa.
Vì sao lại nói chuyện tàn nhẫn cho cô nghe? Rõ ràng cô đang có hi vọng, nhưng bây giờ chẳng còn gì cả.
“Cô Hai….” Tiểu Phương sốt ruột, gọi mãi mà không thấy Lý Ngôn Hi tỉnh, vội vàng chạy ra ngoài.
Lúc này mặt trời đã lặn, vừa trải qua một trận phong ba bão táp.
Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng động đậy mắt, trong tầm mắt lờ mờ, không biết bên ngoài trời đã tối chưa?
Thời gian trôi qua rất nhanh, cô vừa rời giường không lâu, trong nháy mắt, trời sắp tối rồi.
“Cô Hai, cô vừa tỉnh dậy?” Khi Tiểu Phương thấy cô mở mắt nhìn xung quanh, sốt ruột chạy tới, thật tốt quá, cảm ơn trời đất, cuối cùng cô cũng tỉnh.
“Ừ.” Lý Ngôn Hi nhìn kim tiêm trên mu bàn tay, cô, bị bệnh à?
“Tiểu Phương, tôi mơ kì quái lắm, mơ thấy các người nói tôi là hung thủ giết người, ngay cả Mặc Vũ cũng tin, không thèm để ý tôi nữa, cô nói xem giấc mơ này có phải rất lạ hay không?” Cô cười theo thói quen, nhưng, cặp mắt kia vẫn bi thương vô cùng.
“Cô Hai.” Mắt Tiểu Phương đỏ lên, tội nghiệp Cô Hai, cô ấy cho rằng chuyện đó là giấc mộng, nhưng đó lại là sự thật.
“Cô Hai, không phải mơ đâu, không phải đâu.” Cô lắc đầu, thật sự không muốn nói chuyện này cho Cô Hai nghe, nhưng, chuyện này ngày càng nhiều người biết. Cô không dám nghĩ sau này sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Thế à?” Lý Ngôn Hi cười chua xót. “Tôi biết tôi không có vận khí tốt như vậy, tôi nghĩ nếu tôi tỉnh lại, cô sẽ nói cho tôi biết, đó chỉ là câu chuyện đùa thôi, nhưng, đó là sự thật…”
Cô ngồi dậy, gỡ kim truyền dịch ra, thậm chí làn da nhạy cảm còn chảy ít máu, mà cô không có cảm giác, nói xong liền xuống giường.
“Cô Hai, cô đi đâu thế? “ Tiểu Phương giữ chặt cô, cô còn đang có bệnh, mà bây giờ bên ngoài còn rất bất tiện.
“Cô Hai, cô đừng lo lắng, cô sẽ không sao đâu, chỉ cần cô không thừa nhận, cũng không có ai ép cô phải thừa nhận.” Tiểu Phương không ngừng an ủi cô, cô cho rằng Cô Hai đang sợ hãi, nhưng cô sai rồi, bây giờ Lý Ngôn Hi đang đau lòng, không phải sợ hãi…
“Không cần đâu.” Lý Ngôn Hi lắc đầu. “ Tôi muốn đi tự thú, bởi hai bàn tay tôi dính máu người khác, tôi muốn sống thoải mái yên tâm hơn, đền mạng cũng được, ngồi tù cũng được, tôi không muốn tranh luận nhiều, có lẽ đây mới chính là tôi.”
Tiểu Phương vừa nghe, lập tức nóng nảy : “ Cô Hai, cô nói bậy cái gì thế, sao cô lại đi tự thú, cô còn trẻ như vậy, nếu thật sự phải ngồi tù, cô có biết cô bị hủy hoại cả đời. Hơn nữa, còn Đường tiên sinh, các người vừa mới bắt đầu, cô nhẫn tâm để người ấy thất vọng sao? Cô nhẫn tâm cắt đứt hạnh phúc vốn cố của mình à?”
“Nhưng, thật sự có sao?” Ánh mắt Lý Ngôn Hi hơi hoảng, một trận bi thương nổi lên, Mặc Vũ nghe đến chuyện này, anh còn tin tưởng cô ?
“Đúng vậy, Cô Hai, Đường tiên sinh rất thích cô, người ấy nhất định tin cô, chỉ cần cô không đi ra, không cần đi tự thú là tốt rồi.” Tiểu Phương liên tục nói, chỉ sợ cô sẽ làm việc gì ngu ngốc.
Lý Ngôn Hi ngồi ở trên giường, đột nhiên trong lúc đó, khóc không thành tiếng.
Cô phải làm sao bây giờ, rốt cuộc muốn làm gì, lương tâm và cảm tình không ngừng lôi kéo nhau, sắp xé nát rồi.
“Tiểu Phương, tôi rất đau khổ, đau khổ lắm.” Lý Ngôn Hi đặt tay trước ngực, giống như là có người moi trái tim cô ra, cho tới giờ cô cũng không biết, hóa ra trên lưng cô gánh vác một sinh mạng, cô không nhớ ra gì cả, mình làm gì cũng không nhớ, nhưng, vì sao, ai có thể nói cho cô biết vì sao?
Cô khóc giống như đứa trẻ bất lực, khóc nức nở, khóc không thành tiếng, mà Tiểu Phương chỉ có thể ngồi bên cạnh, lòng cô cũng rất khó chịu. Cô Hai đáng thương, cô còn phải chịu bao nhiêu đau khổ nữa đây?
Mà lúc này, ngoài cửa, có rất nhiều cảnh sát đang đứng, Lý Chấn Ân cứng mặt, thờ ơ nhìn những con người đến có ý đồ bất thiện này.
/133
|