‘Thiệu Khải , cậu nhìn tớ đi , nhìn kĩ một chút , tớ là Mặc Vũ , là Đường Mặc Vũ đây , nhận ra đi ….’ Ánh mắt anh mở thật to , không nháy mắt nhìn Thiệu Khải , trước kia họ thường dùng ánh mắt này quan sát nhau , mà Thiệu Khải lại sờ soạng mũi , anh cởi áo khoác ngoài ra , đặt vào tay Mặc Vũ : “ Được rồi , cháu nghe chú nói nhiều câu như vậy , áo này tặng cho cháu.”
‘Chết tiệt , tớ lấy áo cậu có ích gì chứ?’ Đường Mặc Vũ đột nhiên bỏ tay ra , áo kia bị rơi xuống đất.
Lặc Tuyết vội vàng nhặt lên , cầm lấy áo trả lại cho Thiệu Khải : “ Tôi xin lỗi , tiên sinh. Trả lại áo cho anh này , thằng bé này còn nhỏ , không hiểu chuyện.” Cô cười cười giải thích cho Thiệu Khải , bình thường Tiểu Vũ rất ngoan , nhưng sao hôm nay lại như thế. Lạc Tuyết cũng cảm thấy kì lạ , trước kia không hẳn thằng bé ngoan , thằng bé chỉ nằm một chỗ không để ý đến ai , nhưng bây giờ ….
“ Không có gì , tôi biết , đứa trẻ nào cũng ham chơi , đúng rồi , con cô đáng yêu thật đấy .” Thiệu Khải không nói khoa trương , không cần diện mạo đẹp , thằng bé này tuy xấu nhưng làm cho người ta có cảm giác nó rất đáng yêu .
Hơn nữa trong mắt người mẹ , bản thân nó xấu cũng thành đẹp , đều là bảo bối của ba mẹ.
“ Cảm ơn.” Lạc Tuyết ôm chặt Đường Mặc Vũ , mà anh lại trừng mắt Thiệu Khải , lúc này anh rất muốn chạy ra giết hắn nhưng không thể , anh muốn Thiệu Khải nhận ra anh . nhưng ….., thật đáng tiếc , dưới hình dạng này , không cần nói Thiệu Khải , ngay cả bố mẹ mình cũng chẳng nhận ra được.
Anh đã bị thay đổi hoàn toàn.
Anh liên tiếp đá chân , không ngừng nhìn Thiệu Khải , miệng y y không dứt , nhưng khi quay đầu , Triệu Khải đã cùng bạn gái hắn rời đi rồi , theo tính của bạn mình , một sự việc nhỏ này vài phút sau sẽ quên , nhưng đối với Đường Mặc Vũ mà nói , đó chính là cơ hội lớn.
Có thể là cơ hội được về nhà.
“ Tiểu Vũ , con sao thế?” Lạc Tuyết đặt tay trên trán Đường Mặc Vũ , lại áp trên mặt mình , cô không biết nó bị làm sao , trông nó rất khổ sở.
Đường Mặc Vũ cũng đã ngừng giãy dụa , anh thở gấp , bởi vì ngoại trừ hô hấp ra , anh chẳng làm được việc gì cả.
Anh hồi phục sức khoẻ , hai bàn tay nho nhỏ nắm lấy nhau , cơ hội này đã bị bỏ lỡ.
Ông nội , ba , mẹ …. Còn Bạch Nặc , anh khinh bỉ , người đàn bà này , miệng nói yêu anh , nhưng chỉ yêu thân phận , tiền của anh. Thời điểm nguy hiểm nhất , cô ta chỉ biết nghĩ đến bản thân , bởi vì cô ta không yêu anh , mà cô ta chỉ yêu bản thân mình.
Lạc Tuyết ôm Đường Mặc Vũ đi , tay cô còn cầm túi lớn , đây là kết quả vài ngày nhặt rác , toàn bộ biến thành trứng gà.
‘Chết tiệt , tớ lấy áo cậu có ích gì chứ?’ Đường Mặc Vũ đột nhiên bỏ tay ra , áo kia bị rơi xuống đất.
Lặc Tuyết vội vàng nhặt lên , cầm lấy áo trả lại cho Thiệu Khải : “ Tôi xin lỗi , tiên sinh. Trả lại áo cho anh này , thằng bé này còn nhỏ , không hiểu chuyện.” Cô cười cười giải thích cho Thiệu Khải , bình thường Tiểu Vũ rất ngoan , nhưng sao hôm nay lại như thế. Lạc Tuyết cũng cảm thấy kì lạ , trước kia không hẳn thằng bé ngoan , thằng bé chỉ nằm một chỗ không để ý đến ai , nhưng bây giờ ….
“ Không có gì , tôi biết , đứa trẻ nào cũng ham chơi , đúng rồi , con cô đáng yêu thật đấy .” Thiệu Khải không nói khoa trương , không cần diện mạo đẹp , thằng bé này tuy xấu nhưng làm cho người ta có cảm giác nó rất đáng yêu .
Hơn nữa trong mắt người mẹ , bản thân nó xấu cũng thành đẹp , đều là bảo bối của ba mẹ.
“ Cảm ơn.” Lạc Tuyết ôm chặt Đường Mặc Vũ , mà anh lại trừng mắt Thiệu Khải , lúc này anh rất muốn chạy ra giết hắn nhưng không thể , anh muốn Thiệu Khải nhận ra anh . nhưng ….., thật đáng tiếc , dưới hình dạng này , không cần nói Thiệu Khải , ngay cả bố mẹ mình cũng chẳng nhận ra được.
Anh đã bị thay đổi hoàn toàn.
Anh liên tiếp đá chân , không ngừng nhìn Thiệu Khải , miệng y y không dứt , nhưng khi quay đầu , Triệu Khải đã cùng bạn gái hắn rời đi rồi , theo tính của bạn mình , một sự việc nhỏ này vài phút sau sẽ quên , nhưng đối với Đường Mặc Vũ mà nói , đó chính là cơ hội lớn.
Có thể là cơ hội được về nhà.
“ Tiểu Vũ , con sao thế?” Lạc Tuyết đặt tay trên trán Đường Mặc Vũ , lại áp trên mặt mình , cô không biết nó bị làm sao , trông nó rất khổ sở.
Đường Mặc Vũ cũng đã ngừng giãy dụa , anh thở gấp , bởi vì ngoại trừ hô hấp ra , anh chẳng làm được việc gì cả.
Anh hồi phục sức khoẻ , hai bàn tay nho nhỏ nắm lấy nhau , cơ hội này đã bị bỏ lỡ.
Ông nội , ba , mẹ …. Còn Bạch Nặc , anh khinh bỉ , người đàn bà này , miệng nói yêu anh , nhưng chỉ yêu thân phận , tiền của anh. Thời điểm nguy hiểm nhất , cô ta chỉ biết nghĩ đến bản thân , bởi vì cô ta không yêu anh , mà cô ta chỉ yêu bản thân mình.
Lạc Tuyết ôm Đường Mặc Vũ đi , tay cô còn cầm túi lớn , đây là kết quả vài ngày nhặt rác , toàn bộ biến thành trứng gà.
/133
|