Oaoa một tiếng , tiếng khóc phát ra từ cổ họng rống lên , làm cho lỗ tai người khác không thể nghe được.
“ Ông trời ơi , ông mau cho nó nín đi , lỗ tai con ….” Người đàn ông kia che lỗ tai , thằng bé này xấu chả nói , ngay cả tiếng khóc cũng kinh thiên địa quỷ , đây là quái vật từ đâu đến thế?
Lạc Tuyết luống cuống tay chân dỗ thằng nhỏ , không hiểu vì sao nó lại khóc thương tâm như vậy , trước kia có bao giờ nó khóc như vậy đâu !
“ Xảy ra chuyện gì thế?” Một người mặc cảnh phục tuần tra đi tới , thằng bé này khóc làm cho người khác không nghe vào.
Đường Mặc Vũ rốt cuộc cũng dừng khóc , trong ánh mắt có nước mắt , gã kia định tới cướp tiền nhưng nghe được giọng nói cảnh sát , thân thể run run , mặt cũng tái mét .
“ Có chuyện gì vậy?” Cảnh sát hỏi lại , Lạc Tuyết ngẩng đầu , Đường Mặc Vũ chìa tay đưa ví cho cảnh sát . Nếu Lạc Tuyết muốn trả , thì hãy giao cho những người này , đừng giao cho kẻ lừa đảo kia.
Vị cảnh sát kì quái nhìn thoáng qua nghĩ đứa trẻ này xấu thật , tiếp nhận bóp tiền , làm cái gì vậy?
“ Chuyện là như vậy , cảnh sát.” Lạc Tuyết vội vàng giải thích , cũng không có nghĩ nhiều về hành vi này của Đường Mặc Vũ : “ Đây là ví tôi mới nhặt được , định đưa cho vị tiên sinh này , nhưng con tôi không chịu…” Cô nói xong nhẹ cả người , không khỏi trừng mắt Đường Mặc Vũ , thật không biết nghe lời gì cả !
Đường Mặc Vũ cười bí hiểm , đồ ngu ngốc , bị lừa cũng không biết.
“ À , tôi hiểu rồi.” Cảnh sát năm chặt ví tiền , nhìn chằm chằm người đàn ông kia , ông ta nói bóp tiền của ông ta , rất đơn giản.
“ Ví tiền này của cậu?” Vị cảnh sát hỏi người đàn ông.
“ Đúng , đúng , là của tôi.” Gã vội vàng gật đầu , ánh mắt nhìn chằm chằm ví tiền trong tay cảnh sát , hai tay gã không ngừng cào nhau , không biết có phải gãi ngứa không?
“ Bên trong có cái gì ?” Cảnh sát hỏi một tiếng , đây là câu hỏi trình tự , chỉ cần gã trả lời đứng , chứng minh ví tiền đó là của gã .
“ A …” Gã sửng sốt , trong lúc nhất thời không biết nói gì : “ Bên trong có tiền.” Hơn nửa ngày gã mới phản ứng lại.
“ Đương nhiên tôi biết trong này có tiền , không có tiền , chẳng lẽ đựng khoai tây?” Cảnh sát mở ví tiền , thấy bên trong có chứng minh thư , vị cảnh sát nhìn gã nửa ngày.
“ Anh nói tiền này của anh?” Vị cảnh sát lại hỏi gã.
“ Vâng.” Gã có chút sững sờ trả lời.
“ Vậy anh nói xem , bên trong có bao nhiêu tiền?”
“ Ông trời ơi , ông mau cho nó nín đi , lỗ tai con ….” Người đàn ông kia che lỗ tai , thằng bé này xấu chả nói , ngay cả tiếng khóc cũng kinh thiên địa quỷ , đây là quái vật từ đâu đến thế?
Lạc Tuyết luống cuống tay chân dỗ thằng nhỏ , không hiểu vì sao nó lại khóc thương tâm như vậy , trước kia có bao giờ nó khóc như vậy đâu !
“ Xảy ra chuyện gì thế?” Một người mặc cảnh phục tuần tra đi tới , thằng bé này khóc làm cho người khác không nghe vào.
Đường Mặc Vũ rốt cuộc cũng dừng khóc , trong ánh mắt có nước mắt , gã kia định tới cướp tiền nhưng nghe được giọng nói cảnh sát , thân thể run run , mặt cũng tái mét .
“ Có chuyện gì vậy?” Cảnh sát hỏi lại , Lạc Tuyết ngẩng đầu , Đường Mặc Vũ chìa tay đưa ví cho cảnh sát . Nếu Lạc Tuyết muốn trả , thì hãy giao cho những người này , đừng giao cho kẻ lừa đảo kia.
Vị cảnh sát kì quái nhìn thoáng qua nghĩ đứa trẻ này xấu thật , tiếp nhận bóp tiền , làm cái gì vậy?
“ Chuyện là như vậy , cảnh sát.” Lạc Tuyết vội vàng giải thích , cũng không có nghĩ nhiều về hành vi này của Đường Mặc Vũ : “ Đây là ví tôi mới nhặt được , định đưa cho vị tiên sinh này , nhưng con tôi không chịu…” Cô nói xong nhẹ cả người , không khỏi trừng mắt Đường Mặc Vũ , thật không biết nghe lời gì cả !
Đường Mặc Vũ cười bí hiểm , đồ ngu ngốc , bị lừa cũng không biết.
“ À , tôi hiểu rồi.” Cảnh sát năm chặt ví tiền , nhìn chằm chằm người đàn ông kia , ông ta nói bóp tiền của ông ta , rất đơn giản.
“ Ví tiền này của cậu?” Vị cảnh sát hỏi người đàn ông.
“ Đúng , đúng , là của tôi.” Gã vội vàng gật đầu , ánh mắt nhìn chằm chằm ví tiền trong tay cảnh sát , hai tay gã không ngừng cào nhau , không biết có phải gãi ngứa không?
“ Bên trong có cái gì ?” Cảnh sát hỏi một tiếng , đây là câu hỏi trình tự , chỉ cần gã trả lời đứng , chứng minh ví tiền đó là của gã .
“ A …” Gã sửng sốt , trong lúc nhất thời không biết nói gì : “ Bên trong có tiền.” Hơn nửa ngày gã mới phản ứng lại.
“ Đương nhiên tôi biết trong này có tiền , không có tiền , chẳng lẽ đựng khoai tây?” Cảnh sát mở ví tiền , thấy bên trong có chứng minh thư , vị cảnh sát nhìn gã nửa ngày.
“ Anh nói tiền này của anh?” Vị cảnh sát lại hỏi gã.
“ Vâng.” Gã có chút sững sờ trả lời.
“ Vậy anh nói xem , bên trong có bao nhiêu tiền?”
/133
|