Đường Mặc Vũ dùng sức nhăn mày lại , cuối cùng anh đã rõ, vận khí của anh đúng là không tốt thật. Trước kia giá trị con người anh cao chất ngất , thế mà giờ đây lại hai bàn tay trắng. Có người muốn bắt cóc anh , mà cũng không thể chịu được, còn định bán giá kém.
Anh hít một hơi , sau đó bắt đầu nhìn bốn phía. Chỗ này so với nhà anh đang ở còn đơn sơ hơn. Mà anh nghe cuộc đối thọa của bọn họ, hình như đây là vụ bắt cóc trẻ con, nhưng chúng bắt nhầm người rồi, bộ dáng anh xấu thế này, để vên đường còn không có người nào thèm nhặt, trừ cái cô ngốc kia, không có ai thèm yêu anh.
” Vậy làm sao bây giờ?” Người phụ nữ đưa tay đặt trên đầu mình nắm một chút tóc.
” Anh cũng không biết, không có ai thích nó đâu.”Người đàn ông bên cạnh lắc đầu, cảm thấy mình thật sai lầm, hối cũng không kịp.
” Em này, liệu có người nào thích thằng bé này không nhỉ?” Người đàn ông lại bổ sung một câu, nói không chừng có người thích.
“Anh thích nó không ?” Người phụ nữ liếc mắt nhìn.
“Không đâu.” Người đàn ông thành thật trả lời.
Người phụ nữ trực tiếp đá gã một cái : ” Ngu ngốc như anh còn không thích thì còn ai thích nữa?”
“Hình như là …” Người đàn ông xấu hổ cười, chỉ có thể lảng tránh chủ đề.
“Cút, bà đây phiền quá.” Người phụ nữ lau mặt, cười khom lưng lại.
“Bé yêu, nghe lời nha, cô sẽ tìm cho cháu một gia đình, tốt hơn với cuộc sống nhặt rác kia, con sẽ có đồ ăn ngon, quần áo đẹp, còn có đồ chơi mới nữa, được không?” Người phụ nữ ôm lấy Đường Mặc Vũ, thân hình béo phị ép vào khiến cho anh cảm giác thật ghê tởm, thật có lỗi, anh không có hứng thú với người này, anh chỉ thích đi theo cô kia, tuy cô nghèo bẩn nhưng tâm cô rất thuần khiết.
Anh không thèm nhìn lại, trước mặt mình là một cảnh sắc chán ghét. Mà anh, nhìn ngoài cửa trời đã mưa, anh không lo lắng cho mình, mà lo lắng cho cô ấy. Không thấy anh, cô ấy tuyệt đối không về, cô sẽ tự giết chết mình.
Lạc Tuyết à… Anh nhẹ nhàng động môi, mặc kệ cho họ ôm mình. Anh cần thời gian, sẽ có cơ hội. Anh còn có cơ hội, nhắm mắt lại, anh mặc kệ cho họ đặt anh trên chiếc giường nhỏ.
” Anh trông hộ em thằng này, em ra ngoài mua vài thứ.” Người phụ nữ dặn dò gã kia… Mà người đàn ông không ngừng gật đầu: ” Em yên tâm, mau đi đi, anh sẽ trông cẩn thận.” Gã không ngừng xua tay, hình như không thích kiểu dài dòng của ả, chỉ có một đứa bé, gã không tin nó có thể bay, thằng bé xấu như vậy, gã càng xem càng không vừa mắt.
Anh hít một hơi , sau đó bắt đầu nhìn bốn phía. Chỗ này so với nhà anh đang ở còn đơn sơ hơn. Mà anh nghe cuộc đối thọa của bọn họ, hình như đây là vụ bắt cóc trẻ con, nhưng chúng bắt nhầm người rồi, bộ dáng anh xấu thế này, để vên đường còn không có người nào thèm nhặt, trừ cái cô ngốc kia, không có ai thèm yêu anh.
” Vậy làm sao bây giờ?” Người phụ nữ đưa tay đặt trên đầu mình nắm một chút tóc.
” Anh cũng không biết, không có ai thích nó đâu.”Người đàn ông bên cạnh lắc đầu, cảm thấy mình thật sai lầm, hối cũng không kịp.
” Em này, liệu có người nào thích thằng bé này không nhỉ?” Người đàn ông lại bổ sung một câu, nói không chừng có người thích.
“Anh thích nó không ?” Người phụ nữ liếc mắt nhìn.
“Không đâu.” Người đàn ông thành thật trả lời.
Người phụ nữ trực tiếp đá gã một cái : ” Ngu ngốc như anh còn không thích thì còn ai thích nữa?”
“Hình như là …” Người đàn ông xấu hổ cười, chỉ có thể lảng tránh chủ đề.
“Cút, bà đây phiền quá.” Người phụ nữ lau mặt, cười khom lưng lại.
“Bé yêu, nghe lời nha, cô sẽ tìm cho cháu một gia đình, tốt hơn với cuộc sống nhặt rác kia, con sẽ có đồ ăn ngon, quần áo đẹp, còn có đồ chơi mới nữa, được không?” Người phụ nữ ôm lấy Đường Mặc Vũ, thân hình béo phị ép vào khiến cho anh cảm giác thật ghê tởm, thật có lỗi, anh không có hứng thú với người này, anh chỉ thích đi theo cô kia, tuy cô nghèo bẩn nhưng tâm cô rất thuần khiết.
Anh không thèm nhìn lại, trước mặt mình là một cảnh sắc chán ghét. Mà anh, nhìn ngoài cửa trời đã mưa, anh không lo lắng cho mình, mà lo lắng cho cô ấy. Không thấy anh, cô ấy tuyệt đối không về, cô sẽ tự giết chết mình.
Lạc Tuyết à… Anh nhẹ nhàng động môi, mặc kệ cho họ ôm mình. Anh cần thời gian, sẽ có cơ hội. Anh còn có cơ hội, nhắm mắt lại, anh mặc kệ cho họ đặt anh trên chiếc giường nhỏ.
” Anh trông hộ em thằng này, em ra ngoài mua vài thứ.” Người phụ nữ dặn dò gã kia… Mà người đàn ông không ngừng gật đầu: ” Em yên tâm, mau đi đi, anh sẽ trông cẩn thận.” Gã không ngừng xua tay, hình như không thích kiểu dài dòng của ả, chỉ có một đứa bé, gã không tin nó có thể bay, thằng bé xấu như vậy, gã càng xem càng không vừa mắt.
/133
|