Thân thể Lạc Tuyết hơi run một chút, xoay người về sau, chạy về phía bệnh viện
Cô không lạnh lùng được như bác Lưu, cô sẽ không vứt bỏ Tiểu Vũ, nhất là vào thời điểm nó đang bị bệnh :”Tiểu Vũ không phải sợ, mẹ sẽ cứu con, nhất định sẽ cứu con .” Cô đem mặt mình dán lên khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng của Đường Mặc Vũ, bước chân nhanh hơn trước.
Trong bệnh viện, Đường Mặc Vũ nằm trên giường bệnh, trên trán đầy mồ hôi, bác sĩ nói nó sốt rất nghiêm trọng , đã thành viêm phổi , Lạc Tuyết bất chợt hấp đứng cái mũi của mình, tay cô nhè nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của Đường Mặc Vũ, đều là cô không tốt, đều do cô ngủ sâu quá, cho nên không hay biết Tiểu Vũ phát sốt , không ngờ bệnh lại nghiêm trọng như vậy.
Nếu chậm một chút, chỉ sợ mạng nhỏ của Tiểu Vũ cũng không còn.
Y tá đã đi tới, thay chai truyền cho Đường Mặc Vũ, nhưng cô ta không nhịn được nhìn nó một cái, thằng nhóc này trông xấu quá.
“Cô này, cô mau đi đóng tiền viện phí, nếu không chúng tôi sẽ không cho thuốc đâu.” Y tá đột nhiên mở miệng, thật ra nhìn cái bộ dạng nó, cũng biết là không có bao nhiêu tiền , nhưng cũng không còn cách nào khác, đây là quy định của bệnh viện.
“Tôi biết. . .” Lạc Tuyết vô lực đứng lên, cô nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Mặc Vũ một chút, cảm thấy nó không còn nóng như lúc nãy nữa, mới từng bước từng bước đi về phía trước, mà y tá nhìn cô một cái, lại cúi đầu nhìn chằm chằm đứa nhỏ này một hồi, cô gái này cũng không tốt đẹp, bản thân đã bị tật, đứa nhỏ cũng chẳng khác mấy.
Y tá bất đắc dĩ lắc đầu, xem Đường Mặc Vũ còn đang hôn mê liếc mắt một cái: “Tuy rằng cháu có chút xấu, nhưng là cháu vẫn hạnh phúc , bởi vì cháu có một người mẹ tốt. .”
Lông mày nhỏ của Đường Mặc Vũ không giật mình nhíu mày, hình như anh không thoải mái,không biết là mơ thấy cái gì. .
Tại một phòng bệnh ở bệnh viện khác, cả đám bác sĩ từ bên ngoài đi vào, bọn họ liên tục kiểm tra người đàn ông đang bất tỉnh, dặn người đứng sau : “Nhanh đi báo cho Đường tiên sinh và Đường phu nhân, tình trạng bệnh nhân có chút biến hóa, hình như có dấu hiệu tỉnh lại.”
Mà người đàn ông trong phòng bệnh ngón tay hơi hơi cử động, nhìn tình trạng có lẽ là sắp khôi phục. .
Lạc Tuyết chạy về đến trong nhà mình, rút ngăn kéo ra, lấy hết tiền trong ngăn, cô cẩn thận đếm lại, nắm ở trong tay mình, xoay người đi ra ngoài.
Bang bang. .
Ai a, bác Lưu mở cửa, thấy Lạc Tuyết đang đứng ở trước cửa, như thế nào, cô không phải là đưa đứa trẻ đi bệnh viện sao? Thế nào đã trở lại rồi.
Cô không lạnh lùng được như bác Lưu, cô sẽ không vứt bỏ Tiểu Vũ, nhất là vào thời điểm nó đang bị bệnh :”Tiểu Vũ không phải sợ, mẹ sẽ cứu con, nhất định sẽ cứu con .” Cô đem mặt mình dán lên khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng của Đường Mặc Vũ, bước chân nhanh hơn trước.
Trong bệnh viện, Đường Mặc Vũ nằm trên giường bệnh, trên trán đầy mồ hôi, bác sĩ nói nó sốt rất nghiêm trọng , đã thành viêm phổi , Lạc Tuyết bất chợt hấp đứng cái mũi của mình, tay cô nhè nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của Đường Mặc Vũ, đều là cô không tốt, đều do cô ngủ sâu quá, cho nên không hay biết Tiểu Vũ phát sốt , không ngờ bệnh lại nghiêm trọng như vậy.
Nếu chậm một chút, chỉ sợ mạng nhỏ của Tiểu Vũ cũng không còn.
Y tá đã đi tới, thay chai truyền cho Đường Mặc Vũ, nhưng cô ta không nhịn được nhìn nó một cái, thằng nhóc này trông xấu quá.
“Cô này, cô mau đi đóng tiền viện phí, nếu không chúng tôi sẽ không cho thuốc đâu.” Y tá đột nhiên mở miệng, thật ra nhìn cái bộ dạng nó, cũng biết là không có bao nhiêu tiền , nhưng cũng không còn cách nào khác, đây là quy định của bệnh viện.
“Tôi biết. . .” Lạc Tuyết vô lực đứng lên, cô nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Mặc Vũ một chút, cảm thấy nó không còn nóng như lúc nãy nữa, mới từng bước từng bước đi về phía trước, mà y tá nhìn cô một cái, lại cúi đầu nhìn chằm chằm đứa nhỏ này một hồi, cô gái này cũng không tốt đẹp, bản thân đã bị tật, đứa nhỏ cũng chẳng khác mấy.
Y tá bất đắc dĩ lắc đầu, xem Đường Mặc Vũ còn đang hôn mê liếc mắt một cái: “Tuy rằng cháu có chút xấu, nhưng là cháu vẫn hạnh phúc , bởi vì cháu có một người mẹ tốt. .”
Lông mày nhỏ của Đường Mặc Vũ không giật mình nhíu mày, hình như anh không thoải mái,không biết là mơ thấy cái gì. .
Tại một phòng bệnh ở bệnh viện khác, cả đám bác sĩ từ bên ngoài đi vào, bọn họ liên tục kiểm tra người đàn ông đang bất tỉnh, dặn người đứng sau : “Nhanh đi báo cho Đường tiên sinh và Đường phu nhân, tình trạng bệnh nhân có chút biến hóa, hình như có dấu hiệu tỉnh lại.”
Mà người đàn ông trong phòng bệnh ngón tay hơi hơi cử động, nhìn tình trạng có lẽ là sắp khôi phục. .
Lạc Tuyết chạy về đến trong nhà mình, rút ngăn kéo ra, lấy hết tiền trong ngăn, cô cẩn thận đếm lại, nắm ở trong tay mình, xoay người đi ra ngoài.
Bang bang. .
Ai a, bác Lưu mở cửa, thấy Lạc Tuyết đang đứng ở trước cửa, như thế nào, cô không phải là đưa đứa trẻ đi bệnh viện sao? Thế nào đã trở lại rồi.
/133
|