Chương 10: Sỏi đá bị cảm động tới nở hoa rồi
Quý Lăng Âm nghe thấy giọng nói quen thuộc ngoài cửa, sống lưng liền cứng đờ.
Có vài thứ đúng là vẫn không thể nghĩ tới.
Quý Lăng Âm không muốn để ý tới Lâm Uyển Thu nữa, cô bước nhanh vào trong phòng vệ sinh. Nhưng ai ngờ Lâm Uyển Thu lại giơ tay ra bắt lấy cánh tay của Quý Lăng Âm.
Mặc dù người phụ nữ trước mặt này không mập mạp như Tô Anh, khung xương cũng rõ ràng hơn Tô Anh, nhưng Lâm Uyển Thu và Tô Anh đã quen biết mười mấy năm rồi, mà cô ta trông thế nào cũng giống cùng một người.
“Cô thực sự không phải Tô Anh sao? Tại sao cô lại giống cô ta như đúc vậy?” Trong giọng nói của Lâm Uyển Thu có vẻ chột dạ. Tất nhiên Quý Lăng Âm không nghe ra được cảm xúc trong lời nói của cô ta.
Lúc Lâm Uyển Thu chạm vào cánh tay của Quý Lăng Âm, cô liền vô thức vung ra, rồi dùng giọng điệu lạnh nhạt nói: “Cô à, trên thế giới này có rất nhiều có vẻ bề ngoài giống nhau. Tôi không quen cái người Tô Anh mà cô nói, cô cứ nói tôi giống cô ta, nhưng rất tiếc, tôi không phải cô ta.”
Quý Lăng Âm nói xong cũng mặc kệ vẻ mặt Lâm Uyển Thu ra sao, cô sải bước vào trong phòng vệ sinh, không cho Lâm Uyển Thu có cơ hội nói nữa.
Thực ra là cô không mong Giang Thiệu Thần nhìn thấy cô.
Mãi tới lúc Quý Lăng Âm vào trong buồng vệ sinh, đóng cửa lại, Lâm Uyển Thu mới hoàn hồn, nói vọng ra ngoài cửa: “Em ra ngay đây.”
Sau khi rửa tay xong, lúc ra khỏi nhà vệ sinh nữ, Lâm Uyển Thu đã khôi phục lại vẻ mặt vốn có.
Lâm Uyển Thu nhìn người đàn ông mặc vest đứng thẳng ở ngoài cửa, trong mắt cô ta hiện lên một tia đắc ý và vui mừng.
Cô ta cảm thấy vừa rồi cô ta quá thất lễ.
Tô Anh đã chết từ năm năm trước rồi, người phụ nữ vừa rồi kia mặc dù trông giống như Tô Anh, nhưng vẻ mặt và giọng điệu nói chuyện lại hoàn toàn không giống.
Người này rõ ràng có khí chất và tự tin hơn Tô Anh năm năm trước.
Và cả sự ngạo mạn và bình tĩnh trên mặt cô ta, là thứ mà Tô Anh không hề có.
Người đã chết có thể sống lại sao?
Sao có thể được!
Lúc bước ra nhìn thấy người đàn ông đẹp trai ở cửa kia, trong lòng Lâm Uyển Thu bỗng hơi lo lắng.
Cô ta chỉ nhìn một cái đã cảm thấy người phụ nữ này có sức cuốn hút hơn Tô Anh nhiều. Nếu để Giang Thiệu Thần thấy người kia, liệu anh ta có thích người kia hay không?
Cái này thật sự rất khó nói.
Cho nên cô ta định nói cho anh ta biết chuyện người phụ nữ trông giống Tô Anh kia, nghĩ tới đây cô ta liền nén lời lại.
Khó khăn lắm anh ta mới đồng ý cho cô ta cơ hội, sao cô ta có thể ngu ngốc mà để một người phụ nữ xa lạ tới phá hoại họ chứ.
Cô ta bước tới, khoác tay của người đàn ông, kéo anh ta bước nhanh ra cửa. “Em vừa nhớ ra mình vẫn còn có việc phải làm, chúng ta mau đi thôi.”
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Quý Lăng Âm liền nhìn thấy Ân Ngao dựa vào cạnh cửa ô tô đợi cô.
“Em vừa gặp Lâm Uyển Thu, cô ta đi cùng Giang Thiệu Thần.”
Sau khi lên xe, Quý Lăng Âm nhẹ nhàng nói.
Cô ngừng lại rồi hỏi: “Họ đến với nhau từ khi nào vậy?”
Ân Ngao nhún vai, quay đầu nhìn Quý Lăng Âm: “Đến với nhau khi nào thì anh không biết. Dù sao Lâm Uyển Thu luôn theo đuổi cậu ta, bao nhiêu năm như vậy, chắc sỏi đá bị cảm động đến nở hoa rồi.”
Ân Ngao nhớ lại năm năm trước, sau khi “tin cái chết” của Tô Anh truyền tới, người có vẻ buồn bã và đau lòng nhất hẳn chính là Giang Thiệu Thần.
Dùng từ đòi sống đòi chết để hình dung cũng không khoa trương, anh ta gần như là mỗi ngày đều mượn rượu giải sầu. Mãi tới có một hôm, mẹ anh ta dùng cái chết để ép anh ta, anh ta mới phấn chấn lên.
Nhưng những điều này, Ân Ngao tất nhiên sẽ không nói với Quý Lăng Âm.
Quý Lăng Âm khẽ cười, không đáp lại.
Cũng phải, lúc đại học hầu như mọi người đều biết Lâm Uyển Thu thích Giang Thiệu Thần. Tuy con người Lâm Uyển Thu không ra làm sao, nhưng tình yêu của cô ta đối với Giang Thiệu Thần lại không phải là giả.
Chỉ là vừa nghĩ tới Giang Thiệu Thần, trong lòng Quý Lăng Âm lại thấy áy náy.
Năm đó cô từng lợi dụng anh ta, nhưng anh ta lại vẫn coi cô là bạn tốt.
Nếu nói Trình Mặc Phảng là người cô không muốn đối mặt nhất, vậy thì Giang Thiệu Thần lại là người mà cô không biết nên đối mặt thế nào nhất.
/1187
|