Chương 4: Tôi là Quý Lăng Âm
"Tô Anh, cô làm cái gì vậy?" Trình Mặc Phảng biến sắc, nhanh chóng đi tới đè lại tay cô.
Giọng anh lạnh lùng mang theo sự phẫn nộ, còn có một chút căng thẳng không dễ phát hiện ra.
Quý Lăng Âm không khỏi nhớ lại buổi tối hôm đó, anh giống như ma quỷ, điên cuồng muốn cô.
Xa cách năm năm, cô cho rằng mình có thể quên được chuyện đó, có thể quên được anh. Không ngờ bây giờ nhớ lại, vẫn cảm thấy trong lòng đau đớn đến tận xương tủy.
Cô cười lạnh một tiếng trong lòng.
Tô Anh?
Anh thực sự cho rằng cô vẫn là Tô Anh trước đây sao?
"Trong người tôi không hề có chút khó chịu nào, cho nên không cần thiết phải nằm viện." Quý Lăng Âm đưa mắt nhìn bàn tay với những khớp ngón tay rõ ràng đang đặt trên tay mình, vùng vẫy muốn rút tay ra.
Cô ghét bệnh viện, ghét mùi của thuốc sát trùng trong bệnh viện.
Cô vĩnh viễn cũng không thể quên được chuyện mình đã từng cô độc chờ đợi trong bệnh viện suốt năm tháng trời.
Trình Mặc Phảng vươn tay nhấn chuông: "Có phải nằm ở đây không không phải cô nói là được. Chờ bác sĩ tới kiểm tra xong rồi nói."
Khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ, giọng điệu có khá hơn một chút, nhưng so với vẻ dịu dàng vừa rồi khi đang nói chuyện điện thoại thì quả là khác nhau một trời một vực.
Tất nhiên, Quý Lăng Âm cũng chẳng trông chờ anh sẽ dịu dàng với mình.
Dùng từ dịu dàng áp đặt lên người anh ta đúng là chuyện hoang tưởng. Mà những lời nói dịu dàng và nụ cười của anh vừa rồi cũng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.
Quý Lăng Âm dùng hết sức lực đẩy tay Trình Mặc Phảng ra: "Cơ thể tôi đương nhiên là do tôi chịu trách nhiệm. Còn nữa, tôi không phải là Tô Anh, tôi là Quý Lăng Âm. Mặc dù anh Trình đã tốt bụng đưa tôi đến bệnh viện, nhưng mà tôi không quen biết anh Trình, anh không thể quyết định việc tôi đi hay ở lại."
Ánh mắt Trình Mặc Phảng trở nên lạnh lẽo, ánh mắt nhìn cô cũng không tự chủ được mà trở nên phức tạp.
Cô nói tên cô không phải là Tô Anh, mà là Quý Lăng Âm.
Trên thế giới này có hai người giống nhau đến vậy sao?
Trừ phi là song sinh.
Nhưng anh biết rõ, Tô Anh không hề có chị em song sinh.
"Các người biết tôi là ai không? Dám ngăn cản tôi sao, cút hết đi cho tôi, ông đây muốn đi vào." Trình Mặc Phảng và Quý Lăng Âm đang lúng túng nhìn nhau thì ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào.
"Người đang nằm bên trong là em gái tôi, các người mà không tránh ra thì đừng có trách tôi không khách sáo." Quý Lăng Âm nghe đã biết đây là giọng của Ân Ngao.
Trình Mặc Phảng rời khỏi giường bệnh đi ra bên ngoài: "Có chuyện gì?" Anh đi tới cửa, quay ra hỏi vệ sĩ bên ngoài.
Khi đến đây, anh phát hiện có phóng viên lén bám theo, cho nên anh mới kêu trợ lý gọi vệ sĩ tới.
Đi đến cửa, thấy người tới là Ân Ngao, Trình Mặc Phảng cau mày, sau đó ra hiệu kêu mấy người vệ sĩ tránh ra.
Vệ sĩ lễ phép nhường đường, Ân Ngao liền vọt tới túm cổ áo anh: "Là anh?"
"Trình Mặc Phảng, chẳng lẽ anh còn muốn hại chết Tô Anh thứ hai sao?" Dứt lời, Ân Ngao liền vung nắm đấm về phía đầu Trình Mặc Phảng.
Tình huống này khiến các bác sĩ, y tá và vệ sĩ ngoài cửa đều sửng sốt đến ngây người.
Đương Nhiên, Trình Mặc Phảng cũng không để yên cho Ân Ngao đánh. Anh giơ tay chặn nắm đấm của Ân Ngao, vặn tay một cái. Ân Ngao bị Trình Mặc Phảng đẩy vào vách tường, suýt nữa thì đứng không vững.
Trình Mặc Phảng từng trải qua quá trình rèn luyện thể chất nghiêm ngặt. Nếu không phải Ân Ngao cũng có chút bản lĩnh, phỏng chừng anh ta đã bị Trình Mặc Phảng ném sấp xuống đất rồi.
"Ân Ngao." Quý Lăng Âm khàn khàn giọng gọi một tiếng.
"Về chuyện Tô Anh, năm năm trước anh đã trút giận rồi, hôm nay anh không có tư cách ra tay lần nữa." Giọng Trình Mặc Phảng rất lạnh, ánh mắt anh nhìn Ân Ngao cũng vô cùng lạnh lẽo.
Nhưng thực ra trong lòng anh lại đang nghĩ lại lời Ân Ngao vừa nói.
Tô Anh thứ hai?
Anh hiển nhiên không hiểu những lời này của Ân Ngao là có ý gì.
/1187
|