Trong lòng của Tĩnh Sam thắc mắc không biết tại sao mẹ Hàn lại đến thăm nhà.
Dựa theo lý thuyết mẹ Hàn cũng không chào đón cô, hẳn là phải nhắm mắt làm ngơ đối với cô mới đúng, mặt khác cô đi làm ở công ty Hàn thị, mẹ Hàn có biết tới.
Như vậy, trừ phi trước đó mẹ Hàn biết cô ở nhà, nếu không thì chẳng phải là vồ hụt à?
Mang theo đủ loại nghi vấn, Tĩnh Sam không dám thất lễ mở cửa ra.
“Mẹ...” Cửa vừa mới mở ra, Tĩnh Sam liền cung kính gọi một tiếng.
Nửa câu sau "sao mẹ lại đến đây" vẫn còn chưa hỏi ra khỏi miệng, liền bị mẹ Hàn giơ tay lên tán một bàn tay.
“Chát” một tiếng vang gòn, Tĩnh Sam không phòng bị bị đánh đến hoa mắt ù tai.
Nếu như không phải tại cô đang khoác lên chốt cửa, một chân đang chèo chống, cô sợ rằng là mình sẽ ngã xuống đất.
Tĩnh Sam gắt gao nắm chặt lấy chốt cửa, ổn định thân hình lại, kinh ngạc nhìn mẹ Hàn: “Mẹ, sao mẹ..."
“Đừng có gọi tôi làm mẹ, nghe thật buồn nôn.” Âm thanh phẫn hận của mẹ Hàn mở miệng khiển trách đánh gãy lời của Tĩnh Sam.
Tĩnh Sam cắn môi, biết hiểu lầm của mẹ Hàn đối với cô rất sâu sắc, đối với cô cũng tương đối hận.
Lúc này hàng xóm ở phía đối diện mở cửa ra đi tới, nhìn thấy mẹ Hàn giương cung bạt kiếm đứng ngoài cửa nhà của Tĩnh Sam, không khỏi nhìn lâu một chút, bộ dạng như đang xem kịch vui.
Mẹ Hàn trừng mắt nhìn người hàng xóm kia, đạo lý chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài, bà ta hiểu thân phận của bà ta cũng không cho phép bà ta khóc la om xòm ở trước mặt của người khác, không có cớ gì để làm trò cười cho người khác.
“Tránh ra!” bà ta tức giận gầm nhẹ với Tĩnh Sam.
Tĩnh Sam khom người nhảy lò cò qua một bên, nhường đường cho mẹ Hàn, mẹ Hàn nổi giận đùng đùng đi vào nhà, ánh mắt bắt đầu nhìn quanh bốn phía tìm cái gì đó.
Đợi sau khi Tĩnh Sam đóng cửa nhà lại, quay người lại nhìn thấy mẹ Hàn mang theo cây lau nhà đứng trong phòng khách.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Đến đây.” Mẹ Hàn nghiêm giọng quát lớn, xem Tĩnh Sam giống như làm một người giúp việc.
Tĩnh Sam nhảy cà nhắc cà nhắc đi qua, cực kỳ ngoan ngoãn, ai bảo Hàn Thiên Sư lại thích cô ngoan một chút cơ chứ?
“Quỳ xuống!” Mẹ Hàn dùng cây lau nhà chỉ xuống mặt đất, lạnh lùng ra lệnh.
Trên mặt của Tĩnh Sam cứng ngắc: “Tại sao con phải quỳ?”
Bây giờ không phải là xã hội xưa, động một tý liền quỳ xuống gì đó?
Cô muốn ngoan một chút để đổi lại niềm vui của Hàn Thiên Sư, nhưng mà cái này không có nghĩa cô là người có tính cách mềm như bánh bao, mặc cho người ta nắn bóp tròn xéo.
Mẹ Hàn là mẹ chồng của cô, là người lớn trong nhà của cô, chuyện này không sai, nhưng mà đây cũng không phải là lý do để đối phương ra lệnh cho cô phải quỳ xuống.
Mẹ Hàn nghe thấy Tĩnh Sam dám mạnh miệng, tức giận giơ cây lau nhà lên đánh Tĩnh Sam: “Cô còn dám mạnh miệng! Tiểu hồ ly tinh như cô, cái thứ đê tiện, ngày hôm qua cô đã làm chuyện tốt gì, cô cho là tôi không biết hả?”
Tĩnh Sam bị một trận đánh của mẹ Hàn liên tục lùi ra phía sau, lại không nhớ đến mắt cá chân bị đau, hại cả người cô ngã sấp xuống.
Mà mẹ Hàn không hề lưu tình chút nào, dùng cây lau nhà đánh lên trên người của cô, hoàn toàn không có xu thế thu tay lại.
“Mẹ...!mẹ, con đã làm cái gì, mẹ đừng không phân tốt xấu mà đánh con như vậy?” Tĩnh Sam vội vàng lên tiếng nói, trên người bị đánh rất đau.
Mẹ Hàn vừa đánh vừa tức giận quở trách cô: “Nếu như không phải tối ngày hôm qua cô dan díu với người đàn ông khác, Thiên Sư sẽ đánh nhau với người ta hả? Cô hại Thiên Sư bị ba của thằng bé dạy dỗ, cô nói xem cô có đáng không chứ.
Yêu tinh đào hoa này, đánh chết cô cũng đáng đời lắm, cô với mẹ của cô giống như nhau, chỉ biết quyến rũ đàn ông mà thôi..."
Cánh tay Tĩnh Sam vừa mới nhấc lên, chuẩn xác tay không bắt lấy cây lau nhà mà mẹ Hàn vừa mới vung tới.
Cô cất giọng chất vấn: “Mẹ, mẹ là danh môn khuê tú, mẹ chửi bới một người đã mất như thế này, nếu như ông nội và ba biết được thì sẽ nghĩ như thế nào?”
Mẹ Hàn thấy Tĩnh Sam bắt lấy cây lau nhà ở trên tay của bà ta, hết sức nổi nóng, bây giờ lại nghe thấy lời nói uy hiếp này, bà ta lại càng tức giận ghê gớm.
“Cái đồ đê tiện, cô dám uy hiếp tôi?” Mẹ Hàn trừng mắc, nhấc chân lên đạp vào bụng của Tĩnh Sam.
Tĩnh Sam kêu nhỏ một tiếng, bị lực đạo hung ác này làm ngã xuống mặt đất.
Mẹ Hàn thừa cơ bước lên giơ cây lau nhà lên đánh vào Tĩnh Sam một lần nữa...
Sau khi Tĩnh Sam bị mẹ Hàn đánh ngã trên mặt đất, dưới thân tuôn ra từng đợt cảm xúc nóng hổi, cô chỉ cảm thấy bụng dưới đau đớn không chịu được, trước mắt một trận mơ hồ.
Muốn mở miệng nói gì đó, nhưng mà ý thức lại càng ngày càng mơ hồ, cho đến khi...!trước mắt một mảnh đen kịt.
Mẹ Hàn liên tiếp đánh mấy lần nhưng mà không thấy Tĩnh Sam vùng vẫy kêu đau, liền nghi hoặc dừng tay lại.
“Đừng có giả bộ chết.” Mẹ Hàn thấp giọng lên tiếng nói.
Nhìn Tĩnh Sam nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, trong lòng của bà ta rất bất an, nhấc chân lên đá vào người cô.
Cú đá này lại nhìn thấy máu tươi tràn ra ở dưới người của Tĩnh Sam, màu đỏ làm cho chói mắt.
“A!” Mẹ Hàn giật mình kêu một tiếng, bị một màn máu tanh dọa sợ.
Bà ta rất hận Tĩnh Sam, muốn cho đối phương chút sắc mặt, nhưng mà lại không ngờ đến tiểu hồ ly tinh này lại không thể chịu đánh như vậy.
Bà ta kinh ngạc nhìn máu ở dưới người của Tĩnh Sam, trong đầu hiện lên đó chính là "tiêu rồi, bà ta đã đạp Tĩnh Sam đẻ non".
Giờ phút này đầu óc có mẹ Hàn đã không còn phân tích giống như bình thường được nữa, không phải, bà ta bấm tay tính toán thời gian Tĩnh Sam và Hàn Thiên Sư kết hôn với nhau, sao có thể mang thai nhanh như vậy.
“Sao có thể như vậy được chứ? Làm sao bây giờ đây, làm sao bây giờ đây?” Mẹ Hàn sốt ruột đứng nguyên tại chỗ, chưa từng bối rối như vậy.
Nếu như bị ông cụ Hàn với ba Hàn biết được bà ta ra tay với Tĩnh Sam tàn nhẫn như vậy, chỉ sợ là nhà họ Hàn sẽ không chấp nhận bà ta.
Đến gần xế trưa, Hàn Thiên Sư đang bận rộn ngồi trong phòng làm việc lại nhận được điện thoại của mẹ Hàn.
“Mẹ..." Hàn Thiên Sư há miệng gọi liền bị mẹ Hàn đánh gãy.
Đầu dây bên kia điện thoại là âm thanh hoảng sợ run rẩn của mẹ Hàn: “Thiên Sư, máu, thật là nhiều máu, Tĩnh Sam...!Tĩnh Sam, đã bị mẹ làm cho sinh non..."
“Cạch" một tiếng, điện thoại ở trên tay của Hàn Thiên Sư bị đập xuống mặt đất, trong đầu có thứ gì đó đang nổ tung.
Anh nhanh chóng vọt ra khỏi phòng làm việc, đi thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc xuống bãi đỗ xe trong tầng hầm.
Một đường bão táp, anh chạy về khu chung cư bằng tốc độ nhanh nhất, chìa khóa xe cũng không kịp lấy ra, cả người giống như một cung tên lao vào trong thang máy.
Ra khỏi thang máy, anh nhìn thấy sắc mặt của mẹ Hàn cứng đờ trắng bệch đang đứng ở cửa chờ anh.
“Thiên Sư, con về rồi.” Mẹ Hàn nhìn thấy Hàn Thiên Sư dường như là bắt được cộng cỏ cứu mạng, trực tiếp rơi nước mắt.
Hàn Thiên Sư không có tâm trạng trả lời mẹ Hàn, anh nhanh chân chạy vào cửa, đập vào trong mắt là Tĩnh Sam đang hôn mê nằm ở dưới đất.
Cô mặt chiếc váy ngủ ở nhà, trên đôi vai trần là những vết roi màu đỏ, không cần phải nói chắc chắn là bị người ta đánh.
Ánh mắt Hàn Thiên Sư quét qua nhìn thấy câu lau nhà bị ném ở một bên, cùng với...!máu đỏ tươi chói mắt dưới người cô.
Một khắc này, Hàn Thiên Sư chỉ cảm thấy cả người cứng ngắc, hô hấp đều bị người khác cướp đi.
Trên đường trở về, mặc dù là anh rất lo lắng nhưng mà trong đầu anh suy nghĩ rất rõ ràng, đừng nói là anh căn bản không chạm qua Tĩnh Sam, cũng chỉ nói ngày hôm qua Tĩnh Sam đến tháng, tất nhiên cũng sẽ không thể nào mang con của người khác có đúng không?
Anh không nói rõ tình hình thực tế với mẹ Hàn, anh sợ mẹ Hàn biết được Tĩnh Sam không mang thai thì sẽ không còn sợ nữa, lại tiếp tục ra tay độc ác với cô, anh hiểu hơn bất cứ ai khác, mẹ Hàn hận Tĩnh Sam đến cỡ nào.
Nhưng mà anh lại không nghĩ đến Tĩnh Sam sẽ chảy nhiều máu như vậy, anh không phải là ngốc, anh hiểu phụ nữ tới tháng là có khái niệm gì, chảy nhiều máu như vậy, thật sự...!không bình thường, anh chỉ vừa nhìn thôi mà đã cảm thấy giật mình rồi.
“Mẹ, rốt cuộc là mẹ đã làm gì...!với Tĩnh Sam vậy?” Hàn Thiên Sư mặt xám như tro nhìn về phía mẹ Hàn.
Giọng nói của mẹ Hàn đều đang run rẩy: “Mẹ...!mẹ đánh nó, còn...!đạp vào bụng của nó một cái, mẹ chỉ là tức giận muốn dạy dỗ nó, mẹ không biết là nó đang mang thai.
Thiên Sư, làm sao bây giờ đây, nếu như ông nội của con với ba con biết được thì mẹ sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Hàn...".
Dựa theo lý thuyết mẹ Hàn cũng không chào đón cô, hẳn là phải nhắm mắt làm ngơ đối với cô mới đúng, mặt khác cô đi làm ở công ty Hàn thị, mẹ Hàn có biết tới.
Như vậy, trừ phi trước đó mẹ Hàn biết cô ở nhà, nếu không thì chẳng phải là vồ hụt à?
Mang theo đủ loại nghi vấn, Tĩnh Sam không dám thất lễ mở cửa ra.
“Mẹ...” Cửa vừa mới mở ra, Tĩnh Sam liền cung kính gọi một tiếng.
Nửa câu sau "sao mẹ lại đến đây" vẫn còn chưa hỏi ra khỏi miệng, liền bị mẹ Hàn giơ tay lên tán một bàn tay.
“Chát” một tiếng vang gòn, Tĩnh Sam không phòng bị bị đánh đến hoa mắt ù tai.
Nếu như không phải tại cô đang khoác lên chốt cửa, một chân đang chèo chống, cô sợ rằng là mình sẽ ngã xuống đất.
Tĩnh Sam gắt gao nắm chặt lấy chốt cửa, ổn định thân hình lại, kinh ngạc nhìn mẹ Hàn: “Mẹ, sao mẹ..."
“Đừng có gọi tôi làm mẹ, nghe thật buồn nôn.” Âm thanh phẫn hận của mẹ Hàn mở miệng khiển trách đánh gãy lời của Tĩnh Sam.
Tĩnh Sam cắn môi, biết hiểu lầm của mẹ Hàn đối với cô rất sâu sắc, đối với cô cũng tương đối hận.
Lúc này hàng xóm ở phía đối diện mở cửa ra đi tới, nhìn thấy mẹ Hàn giương cung bạt kiếm đứng ngoài cửa nhà của Tĩnh Sam, không khỏi nhìn lâu một chút, bộ dạng như đang xem kịch vui.
Mẹ Hàn trừng mắt nhìn người hàng xóm kia, đạo lý chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài, bà ta hiểu thân phận của bà ta cũng không cho phép bà ta khóc la om xòm ở trước mặt của người khác, không có cớ gì để làm trò cười cho người khác.
“Tránh ra!” bà ta tức giận gầm nhẹ với Tĩnh Sam.
Tĩnh Sam khom người nhảy lò cò qua một bên, nhường đường cho mẹ Hàn, mẹ Hàn nổi giận đùng đùng đi vào nhà, ánh mắt bắt đầu nhìn quanh bốn phía tìm cái gì đó.
Đợi sau khi Tĩnh Sam đóng cửa nhà lại, quay người lại nhìn thấy mẹ Hàn mang theo cây lau nhà đứng trong phòng khách.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Đến đây.” Mẹ Hàn nghiêm giọng quát lớn, xem Tĩnh Sam giống như làm một người giúp việc.
Tĩnh Sam nhảy cà nhắc cà nhắc đi qua, cực kỳ ngoan ngoãn, ai bảo Hàn Thiên Sư lại thích cô ngoan một chút cơ chứ?
“Quỳ xuống!” Mẹ Hàn dùng cây lau nhà chỉ xuống mặt đất, lạnh lùng ra lệnh.
Trên mặt của Tĩnh Sam cứng ngắc: “Tại sao con phải quỳ?”
Bây giờ không phải là xã hội xưa, động một tý liền quỳ xuống gì đó?
Cô muốn ngoan một chút để đổi lại niềm vui của Hàn Thiên Sư, nhưng mà cái này không có nghĩa cô là người có tính cách mềm như bánh bao, mặc cho người ta nắn bóp tròn xéo.
Mẹ Hàn là mẹ chồng của cô, là người lớn trong nhà của cô, chuyện này không sai, nhưng mà đây cũng không phải là lý do để đối phương ra lệnh cho cô phải quỳ xuống.
Mẹ Hàn nghe thấy Tĩnh Sam dám mạnh miệng, tức giận giơ cây lau nhà lên đánh Tĩnh Sam: “Cô còn dám mạnh miệng! Tiểu hồ ly tinh như cô, cái thứ đê tiện, ngày hôm qua cô đã làm chuyện tốt gì, cô cho là tôi không biết hả?”
Tĩnh Sam bị một trận đánh của mẹ Hàn liên tục lùi ra phía sau, lại không nhớ đến mắt cá chân bị đau, hại cả người cô ngã sấp xuống.
Mà mẹ Hàn không hề lưu tình chút nào, dùng cây lau nhà đánh lên trên người của cô, hoàn toàn không có xu thế thu tay lại.
“Mẹ...!mẹ, con đã làm cái gì, mẹ đừng không phân tốt xấu mà đánh con như vậy?” Tĩnh Sam vội vàng lên tiếng nói, trên người bị đánh rất đau.
Mẹ Hàn vừa đánh vừa tức giận quở trách cô: “Nếu như không phải tối ngày hôm qua cô dan díu với người đàn ông khác, Thiên Sư sẽ đánh nhau với người ta hả? Cô hại Thiên Sư bị ba của thằng bé dạy dỗ, cô nói xem cô có đáng không chứ.
Yêu tinh đào hoa này, đánh chết cô cũng đáng đời lắm, cô với mẹ của cô giống như nhau, chỉ biết quyến rũ đàn ông mà thôi..."
Cánh tay Tĩnh Sam vừa mới nhấc lên, chuẩn xác tay không bắt lấy cây lau nhà mà mẹ Hàn vừa mới vung tới.
Cô cất giọng chất vấn: “Mẹ, mẹ là danh môn khuê tú, mẹ chửi bới một người đã mất như thế này, nếu như ông nội và ba biết được thì sẽ nghĩ như thế nào?”
Mẹ Hàn thấy Tĩnh Sam bắt lấy cây lau nhà ở trên tay của bà ta, hết sức nổi nóng, bây giờ lại nghe thấy lời nói uy hiếp này, bà ta lại càng tức giận ghê gớm.
“Cái đồ đê tiện, cô dám uy hiếp tôi?” Mẹ Hàn trừng mắc, nhấc chân lên đạp vào bụng của Tĩnh Sam.
Tĩnh Sam kêu nhỏ một tiếng, bị lực đạo hung ác này làm ngã xuống mặt đất.
Mẹ Hàn thừa cơ bước lên giơ cây lau nhà lên đánh vào Tĩnh Sam một lần nữa...
Sau khi Tĩnh Sam bị mẹ Hàn đánh ngã trên mặt đất, dưới thân tuôn ra từng đợt cảm xúc nóng hổi, cô chỉ cảm thấy bụng dưới đau đớn không chịu được, trước mắt một trận mơ hồ.
Muốn mở miệng nói gì đó, nhưng mà ý thức lại càng ngày càng mơ hồ, cho đến khi...!trước mắt một mảnh đen kịt.
Mẹ Hàn liên tiếp đánh mấy lần nhưng mà không thấy Tĩnh Sam vùng vẫy kêu đau, liền nghi hoặc dừng tay lại.
“Đừng có giả bộ chết.” Mẹ Hàn thấp giọng lên tiếng nói.
Nhìn Tĩnh Sam nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, trong lòng của bà ta rất bất an, nhấc chân lên đá vào người cô.
Cú đá này lại nhìn thấy máu tươi tràn ra ở dưới người của Tĩnh Sam, màu đỏ làm cho chói mắt.
“A!” Mẹ Hàn giật mình kêu một tiếng, bị một màn máu tanh dọa sợ.
Bà ta rất hận Tĩnh Sam, muốn cho đối phương chút sắc mặt, nhưng mà lại không ngờ đến tiểu hồ ly tinh này lại không thể chịu đánh như vậy.
Bà ta kinh ngạc nhìn máu ở dưới người của Tĩnh Sam, trong đầu hiện lên đó chính là "tiêu rồi, bà ta đã đạp Tĩnh Sam đẻ non".
Giờ phút này đầu óc có mẹ Hàn đã không còn phân tích giống như bình thường được nữa, không phải, bà ta bấm tay tính toán thời gian Tĩnh Sam và Hàn Thiên Sư kết hôn với nhau, sao có thể mang thai nhanh như vậy.
“Sao có thể như vậy được chứ? Làm sao bây giờ đây, làm sao bây giờ đây?” Mẹ Hàn sốt ruột đứng nguyên tại chỗ, chưa từng bối rối như vậy.
Nếu như bị ông cụ Hàn với ba Hàn biết được bà ta ra tay với Tĩnh Sam tàn nhẫn như vậy, chỉ sợ là nhà họ Hàn sẽ không chấp nhận bà ta.
Đến gần xế trưa, Hàn Thiên Sư đang bận rộn ngồi trong phòng làm việc lại nhận được điện thoại của mẹ Hàn.
“Mẹ..." Hàn Thiên Sư há miệng gọi liền bị mẹ Hàn đánh gãy.
Đầu dây bên kia điện thoại là âm thanh hoảng sợ run rẩn của mẹ Hàn: “Thiên Sư, máu, thật là nhiều máu, Tĩnh Sam...!Tĩnh Sam, đã bị mẹ làm cho sinh non..."
“Cạch" một tiếng, điện thoại ở trên tay của Hàn Thiên Sư bị đập xuống mặt đất, trong đầu có thứ gì đó đang nổ tung.
Anh nhanh chóng vọt ra khỏi phòng làm việc, đi thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc xuống bãi đỗ xe trong tầng hầm.
Một đường bão táp, anh chạy về khu chung cư bằng tốc độ nhanh nhất, chìa khóa xe cũng không kịp lấy ra, cả người giống như một cung tên lao vào trong thang máy.
Ra khỏi thang máy, anh nhìn thấy sắc mặt của mẹ Hàn cứng đờ trắng bệch đang đứng ở cửa chờ anh.
“Thiên Sư, con về rồi.” Mẹ Hàn nhìn thấy Hàn Thiên Sư dường như là bắt được cộng cỏ cứu mạng, trực tiếp rơi nước mắt.
Hàn Thiên Sư không có tâm trạng trả lời mẹ Hàn, anh nhanh chân chạy vào cửa, đập vào trong mắt là Tĩnh Sam đang hôn mê nằm ở dưới đất.
Cô mặt chiếc váy ngủ ở nhà, trên đôi vai trần là những vết roi màu đỏ, không cần phải nói chắc chắn là bị người ta đánh.
Ánh mắt Hàn Thiên Sư quét qua nhìn thấy câu lau nhà bị ném ở một bên, cùng với...!máu đỏ tươi chói mắt dưới người cô.
Một khắc này, Hàn Thiên Sư chỉ cảm thấy cả người cứng ngắc, hô hấp đều bị người khác cướp đi.
Trên đường trở về, mặc dù là anh rất lo lắng nhưng mà trong đầu anh suy nghĩ rất rõ ràng, đừng nói là anh căn bản không chạm qua Tĩnh Sam, cũng chỉ nói ngày hôm qua Tĩnh Sam đến tháng, tất nhiên cũng sẽ không thể nào mang con của người khác có đúng không?
Anh không nói rõ tình hình thực tế với mẹ Hàn, anh sợ mẹ Hàn biết được Tĩnh Sam không mang thai thì sẽ không còn sợ nữa, lại tiếp tục ra tay độc ác với cô, anh hiểu hơn bất cứ ai khác, mẹ Hàn hận Tĩnh Sam đến cỡ nào.
Nhưng mà anh lại không nghĩ đến Tĩnh Sam sẽ chảy nhiều máu như vậy, anh không phải là ngốc, anh hiểu phụ nữ tới tháng là có khái niệm gì, chảy nhiều máu như vậy, thật sự...!không bình thường, anh chỉ vừa nhìn thôi mà đã cảm thấy giật mình rồi.
“Mẹ, rốt cuộc là mẹ đã làm gì...!với Tĩnh Sam vậy?” Hàn Thiên Sư mặt xám như tro nhìn về phía mẹ Hàn.
Giọng nói của mẹ Hàn đều đang run rẩy: “Mẹ...!mẹ đánh nó, còn...!đạp vào bụng của nó một cái, mẹ chỉ là tức giận muốn dạy dỗ nó, mẹ không biết là nó đang mang thai.
Thiên Sư, làm sao bây giờ đây, nếu như ông nội của con với ba con biết được thì mẹ sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Hàn...".
/53
|