Từ sau ngày cùng rời khỏi với Tô Thanh Dương, đây là lần đầu tiên Lâm Hiểu Hiểu chủ động đến tìm cô.
Trong thời gian này An Điềm cũng chủ động tìm Lâm Hiểu Hiểu rồi, nhưng Lâm Hiểu Hiểu đều tìm người khác đuổi cô đi. Bây giờ Lâm Hiểu Hiểu chủ động tìm cô, sao An Điềm có thể không vui được chứ!
Nhưng khi đối mặt với thái độ nhiệt tình của An Điềm, Lâm Hiểu Hiểu với ánh mắt phức tạp nhìn An Điềm một cái, còn vung nhẹ bàn tay đang bị An Điềm nắm chặt.
An Điềm lúc này cũng cảm nhận được thái độ lạnh lùng của Lâm Hiểu Hiểu, bèn nới lỏng tay của Lâm Hiểu Hiểu ra, cúi đầu không biết nói gì nữa.
"Này, đây là thiệp mời kỷ niệm ngày cưới của anh ba chị ba, 3 ngày sau đừng quên đến đấy." Lâm Hiểu Hiểu đưa thiệp mời cho An Điềm, lạnh lùng nói.
An Điềm nhìn thiệp mời nhưng không đưa tay ra nhận lấy, ban đầu cô đồng ý đi buổi tiệc kỷ niệm ngày cưới của Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ là vì cô không muốn từ chối tấm lòng của Lâm Hiểu Hiểu.
Nhưng bây giờ có vẻ như Lâm Hiểu Hiểu không muốn làm bạn với cô nữa rồi, vậy cô đến đó còn có ý nghĩa gì nữa?
Nhìn thấy An Điềm không nhận thiệp mời, Lâm Hiểu Hiểu tức giận để thiệp mời lên bàn, sau đó quay lưng rời đi.
An Điềm nhìn thấy Lâm Hiểu Hiểu sắp quay lưng rời đi thì vội bước về trước, nhưng một giây sau đó cô lại ngập ngừng: Dù có ngăn Lâm Hiểu Hiểu rời khỏi thì cô có thể nói gì chứ?
An Điềm sẽ không nói cho bất kỳ ai biết chuyện quá khứ của mình và Cố Thiên Tuấn. Nếu mình giữ Lâm Hiểu Hiểu lại, thế thì cô ấy nhất định sẽ hỏi chuyện này, vậy lúc đó mình phải làm thế nào đây?
Cho nên đành thôi vậy. Giữa bạn bè cũng có thể có bí mật, chỉ cần không phiền đến người khác, một số việc chỉ có thể chôn vùi sâu trong lòng, có gì mà không thể chứ? An Điềm nhìn Lâm Hiểu Hiểu buồn bã suy nghĩ.
Tuy nhiên, khi Lâm Hiểu Hiểu đi ra đến cửa, vẫn không thấy An Điềm đến giữ cô lại, lúc đó cô rất tức giận!
Lâm Hiểu Hiểu không chịu được dừng lại, quay người nhìn An Điềm, tức giận hỏi: "An Điềm, tôi đi rồi này, cô không qua đây giữ tôi lại sao?"
"Hả?" An Điềm đứng yên một chỗ, nhất thời không kịp phản ứng.
"Làm bạn với cô mệt tim quá!" Lâm Hiểu Hiểu lắc đầu bất lực, vừa lúc định ra khỏi cửa, trong lòng Lâm Hiểu Hiểu do dự, không chỉ vì cô phải thay Tô Thanh Dương chăm sóc An Điềm, mà còn vì trải qua thời gian tiếp xúc với nhau, Lâm Hiểu Hiểu phát hiện mình đã xem An Điềm là bạn rồi.
Chỉ vì Tô Thanh Dương, nên tình bạn giữa cô và An Điềm lúc bền chặt lúc rời rạc.
Nhưng khi thực sự muốn tuyệt giao cắt đứt với An Điềm thì Lâm Hiểu Hiểu lại có chút không đành lòng.
"An Điềm, hôm đó cô và anh ba mập mờ quá. Lại nắm tay anh Tô rời khỏi trước mặt tôi. Dù cô không muốn giải thích thì vừa nãy tôi rời đi, cô cũng không thể giữ tôi lại sao?" Lâm Hiểu Hiểu tức giận nhìn An Điềm.
"Tôi..." An Điềm há hốc miệng, vội đi về trước kéo tay Lâm Hiểu Hiểu.
"Bây giờ trễ rồi!" Lâm Hiểu Hiểu hậm hực giãy tay của An Điềm ra.
"Hiểu Hiểu..." An Điềm thở dài, sau đó nhìn Lâm Hiểu Hiểu nghiêm túc nói, "Hiểu Hiểu, tuy tôi không thể giải thích gì, nhưng tôi muốn nói với cô hai chuyện. Thứ nhất, tôi và Cố Thiên Tuấn "bây giờ" không có bất kỳ mối quan hệ gì cả. Thứ hai, tôi và Tô tổng cũng không có quan hệ gì hết, chỉ là sự việc hôm đó xảy ra quá đột ngột, tôi chưa có tâm lý chuẩn bị gì cả, nên mới làm như vậy. Nhưng tối hôm đó tôi đã giải thích rõ ràng với Tô tổng rồi."
Lâm Hiểu Hiểu đương nhiên không hiểu được những gì An Điềm vừa nói, và Cố Thiên Tuấn"bây giờ" không có bất kỳ mối quan hệ gì, không có nghĩa là trước đây không có quan hệ.
Nhưng Lâm Hiểu Hiểu đã nghe câu An Điềm đã giải thích rõ ràng với anh Tô rồi, thì cô nhìn An Điềm dò xét: "Thật không? Thật là cô đã nói rõ với anh Tô rồi à?"
"Thật mà." An Điềm gật đầu đảm bảo.
Cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu cũng thở phào nhẹ nhõm, cô mệt mỏi ngồi trên ghế sofa nói với An Điềm: "An Điềm, cô đừng để tâm, tôi thật sự rất thích anh Tô. Nhìn thấy hai người thân mật rời khỏi, tôi bảo là không có gì chắc cô cũng không tin được."
"Tôi biết mà." An Điềm gật đầu, Lâm Hiểu Hiểu của ngày hôm nay, chính là bản thân mình năm xưa, cô lúc xưa cũng yêu Cố Thiên Tuấn yêu thấu tim gan, bất cứ người phụ nữ nào đến gần cũng đều khiến cho An Điềm rất đau. Cho nên, cô hiểu được tâm trạng của Lâm Hiểu Hiểu,
Chỉ là, An Điềm không hy vọng Lâm Hiểu Hiểu của những năm tháng sau này, lại đạp lên vết xe đổ của mình, cô đồng thời giữ khoảng cách với Tô Thanh Dương, cũng cố gắng nhắc nhở Tô Thanh Dương và bảo vệ Lâm Hiểu Hiểu.
"Nhưng cô và anh ba thực sự không có quan hệ gì sao?" Sau khi giải thích xong chuyện của Tô Thanh Dương, Lâm Hiểu Hiểu lại hỏi An Điềm, "Cô biết không? Sau hôm đó, anh ba lại đề xuất tặng một tòa nhà cho trường mẫu giáo mà An An đang học đấy!"
"Cái gì?! Cố Thiên Tuấn muốn tặng một tòa nhà cho trường mẫu giáo mà An An đang học sao!" An Điềm rất kinh ngạc đứng dậy, "Sao cô lại biết?"
"Tối hôm qua tôi và anh ba chị ba cùng dùng bữa, anh ba nói thế mà. Vả lại, giám đốc phòng marketing đó có lẽ trong đêm đó đã về làm thủ tục rồi." Lâm Hiểu Hiểu nghi ngờ nhìn vẻ kích động của An Điềm, cô phát hiện hình như An Điềm cũng không hề biết việc này.
Nghe Lâm Hiểu Hiểu nói vậy, An Điềm lại trầm tư suy nghĩ: Lần trước sau khi Cố Thiên Tuấn gặp An An, cô đã thấp thỏm rất lâu, nhưng những ngày vừa rồi, Cố Thiên Tuấn cũng không có động tĩnh gì. Mỗi ngày đón An An về nhà, cô còn cố tình hỏi An An có ai đến tìm con không, nhưng An An đều trả lời không có.
Tuy An Điềm không an tâm, nhưng cô biết Cố Thiên Tuấn là người mạnh mẽ, làm việc gì cũng nhanh chóng dứt khoát, nếu lúc đó anh không làm thì tức là khả năng sau này đi tìm An An cũng không cao lắm,
Nhưng, Cố Thiên Tuấn không làm gì cả, mà lại quyên góp một tòa nhà cho trường mẫu giáo nơi An An đang học là ý gì đây?
Nhìn thấy bộ dạng cứ liên tục suy ngẫm của An Điềm, Lâm Hiểu Hiểu lại hỏi: "An Điềm, lẽ nào cô thật sự có quan hệ gì với anh ba?"
An Điềm nhấp môi, qua một lúc sau mới giải thích: "Hiểu Hiểu, về chuyện này, xin lỗi tôi thật sự không thể nói gì nữa. Nhưng xin cô hãy tin tôi, tôi "bây giờ" không có bất kỳ mối quan hệ nào với Cố Thiên Tuấn, sau này tôi cũng không muốn dây dưa gì với anh ta."
Lâm Hiểu Hiểu nhìn An Điềm một hồi lâu, cuối cùng đành gật đầu: "Được rồi, nếu cô không muốn nói thì tôi cũng không miễn cưỡng. Chỉ là..."
Lâm Hiểu Hiểu nói đến đây thì nhìn An Điềm, nghiêm túc nói: "Chỉ là, anh ba và chị ba vô cùng yêu thương nhau, con người của họ cũng rất tốt. Nên tôi không mong họ vì bất kỳ người nào, bất kỳ chuyện gì mà thay đổi không còn như xưa nữa."
Lâm Hiểu Hiểu từ lúc quen biết Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ thì biết họ rất yêu thương nhau, cũng rất ngưỡng mộ, nên cô cảm thấy mình có nghĩa vụ phải bảo vệ tình yêu tốt đẹp này.
Đối mặt với những lời nói của Lâm Hiểu Hiểu, trong lòng An Điềm vô cùng khó chịu, cô thật sự muốn nói với Lâm Hiểu Hiểu: Mối tình đẹp đẽ giữa Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ được tạo dựng trên nỗi đau của cô! Cô đã không nguyền rủa họ đã đành, cô còn phải có nghĩa vụ phải chúc phúc và giữ cho tình cảm họ tốt đẹp sao?
Trong thời gian này An Điềm cũng chủ động tìm Lâm Hiểu Hiểu rồi, nhưng Lâm Hiểu Hiểu đều tìm người khác đuổi cô đi. Bây giờ Lâm Hiểu Hiểu chủ động tìm cô, sao An Điềm có thể không vui được chứ!
Nhưng khi đối mặt với thái độ nhiệt tình của An Điềm, Lâm Hiểu Hiểu với ánh mắt phức tạp nhìn An Điềm một cái, còn vung nhẹ bàn tay đang bị An Điềm nắm chặt.
An Điềm lúc này cũng cảm nhận được thái độ lạnh lùng của Lâm Hiểu Hiểu, bèn nới lỏng tay của Lâm Hiểu Hiểu ra, cúi đầu không biết nói gì nữa.
"Này, đây là thiệp mời kỷ niệm ngày cưới của anh ba chị ba, 3 ngày sau đừng quên đến đấy." Lâm Hiểu Hiểu đưa thiệp mời cho An Điềm, lạnh lùng nói.
An Điềm nhìn thiệp mời nhưng không đưa tay ra nhận lấy, ban đầu cô đồng ý đi buổi tiệc kỷ niệm ngày cưới của Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ là vì cô không muốn từ chối tấm lòng của Lâm Hiểu Hiểu.
Nhưng bây giờ có vẻ như Lâm Hiểu Hiểu không muốn làm bạn với cô nữa rồi, vậy cô đến đó còn có ý nghĩa gì nữa?
Nhìn thấy An Điềm không nhận thiệp mời, Lâm Hiểu Hiểu tức giận để thiệp mời lên bàn, sau đó quay lưng rời đi.
An Điềm nhìn thấy Lâm Hiểu Hiểu sắp quay lưng rời đi thì vội bước về trước, nhưng một giây sau đó cô lại ngập ngừng: Dù có ngăn Lâm Hiểu Hiểu rời khỏi thì cô có thể nói gì chứ?
An Điềm sẽ không nói cho bất kỳ ai biết chuyện quá khứ của mình và Cố Thiên Tuấn. Nếu mình giữ Lâm Hiểu Hiểu lại, thế thì cô ấy nhất định sẽ hỏi chuyện này, vậy lúc đó mình phải làm thế nào đây?
Cho nên đành thôi vậy. Giữa bạn bè cũng có thể có bí mật, chỉ cần không phiền đến người khác, một số việc chỉ có thể chôn vùi sâu trong lòng, có gì mà không thể chứ? An Điềm nhìn Lâm Hiểu Hiểu buồn bã suy nghĩ.
Tuy nhiên, khi Lâm Hiểu Hiểu đi ra đến cửa, vẫn không thấy An Điềm đến giữ cô lại, lúc đó cô rất tức giận!
Lâm Hiểu Hiểu không chịu được dừng lại, quay người nhìn An Điềm, tức giận hỏi: "An Điềm, tôi đi rồi này, cô không qua đây giữ tôi lại sao?"
"Hả?" An Điềm đứng yên một chỗ, nhất thời không kịp phản ứng.
"Làm bạn với cô mệt tim quá!" Lâm Hiểu Hiểu lắc đầu bất lực, vừa lúc định ra khỏi cửa, trong lòng Lâm Hiểu Hiểu do dự, không chỉ vì cô phải thay Tô Thanh Dương chăm sóc An Điềm, mà còn vì trải qua thời gian tiếp xúc với nhau, Lâm Hiểu Hiểu phát hiện mình đã xem An Điềm là bạn rồi.
Chỉ vì Tô Thanh Dương, nên tình bạn giữa cô và An Điềm lúc bền chặt lúc rời rạc.
Nhưng khi thực sự muốn tuyệt giao cắt đứt với An Điềm thì Lâm Hiểu Hiểu lại có chút không đành lòng.
"An Điềm, hôm đó cô và anh ba mập mờ quá. Lại nắm tay anh Tô rời khỏi trước mặt tôi. Dù cô không muốn giải thích thì vừa nãy tôi rời đi, cô cũng không thể giữ tôi lại sao?" Lâm Hiểu Hiểu tức giận nhìn An Điềm.
"Tôi..." An Điềm há hốc miệng, vội đi về trước kéo tay Lâm Hiểu Hiểu.
"Bây giờ trễ rồi!" Lâm Hiểu Hiểu hậm hực giãy tay của An Điềm ra.
"Hiểu Hiểu..." An Điềm thở dài, sau đó nhìn Lâm Hiểu Hiểu nghiêm túc nói, "Hiểu Hiểu, tuy tôi không thể giải thích gì, nhưng tôi muốn nói với cô hai chuyện. Thứ nhất, tôi và Cố Thiên Tuấn "bây giờ" không có bất kỳ mối quan hệ gì cả. Thứ hai, tôi và Tô tổng cũng không có quan hệ gì hết, chỉ là sự việc hôm đó xảy ra quá đột ngột, tôi chưa có tâm lý chuẩn bị gì cả, nên mới làm như vậy. Nhưng tối hôm đó tôi đã giải thích rõ ràng với Tô tổng rồi."
Lâm Hiểu Hiểu đương nhiên không hiểu được những gì An Điềm vừa nói, và Cố Thiên Tuấn"bây giờ" không có bất kỳ mối quan hệ gì, không có nghĩa là trước đây không có quan hệ.
Nhưng Lâm Hiểu Hiểu đã nghe câu An Điềm đã giải thích rõ ràng với anh Tô rồi, thì cô nhìn An Điềm dò xét: "Thật không? Thật là cô đã nói rõ với anh Tô rồi à?"
"Thật mà." An Điềm gật đầu đảm bảo.
Cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu cũng thở phào nhẹ nhõm, cô mệt mỏi ngồi trên ghế sofa nói với An Điềm: "An Điềm, cô đừng để tâm, tôi thật sự rất thích anh Tô. Nhìn thấy hai người thân mật rời khỏi, tôi bảo là không có gì chắc cô cũng không tin được."
"Tôi biết mà." An Điềm gật đầu, Lâm Hiểu Hiểu của ngày hôm nay, chính là bản thân mình năm xưa, cô lúc xưa cũng yêu Cố Thiên Tuấn yêu thấu tim gan, bất cứ người phụ nữ nào đến gần cũng đều khiến cho An Điềm rất đau. Cho nên, cô hiểu được tâm trạng của Lâm Hiểu Hiểu,
Chỉ là, An Điềm không hy vọng Lâm Hiểu Hiểu của những năm tháng sau này, lại đạp lên vết xe đổ của mình, cô đồng thời giữ khoảng cách với Tô Thanh Dương, cũng cố gắng nhắc nhở Tô Thanh Dương và bảo vệ Lâm Hiểu Hiểu.
"Nhưng cô và anh ba thực sự không có quan hệ gì sao?" Sau khi giải thích xong chuyện của Tô Thanh Dương, Lâm Hiểu Hiểu lại hỏi An Điềm, "Cô biết không? Sau hôm đó, anh ba lại đề xuất tặng một tòa nhà cho trường mẫu giáo mà An An đang học đấy!"
"Cái gì?! Cố Thiên Tuấn muốn tặng một tòa nhà cho trường mẫu giáo mà An An đang học sao!" An Điềm rất kinh ngạc đứng dậy, "Sao cô lại biết?"
"Tối hôm qua tôi và anh ba chị ba cùng dùng bữa, anh ba nói thế mà. Vả lại, giám đốc phòng marketing đó có lẽ trong đêm đó đã về làm thủ tục rồi." Lâm Hiểu Hiểu nghi ngờ nhìn vẻ kích động của An Điềm, cô phát hiện hình như An Điềm cũng không hề biết việc này.
Nghe Lâm Hiểu Hiểu nói vậy, An Điềm lại trầm tư suy nghĩ: Lần trước sau khi Cố Thiên Tuấn gặp An An, cô đã thấp thỏm rất lâu, nhưng những ngày vừa rồi, Cố Thiên Tuấn cũng không có động tĩnh gì. Mỗi ngày đón An An về nhà, cô còn cố tình hỏi An An có ai đến tìm con không, nhưng An An đều trả lời không có.
Tuy An Điềm không an tâm, nhưng cô biết Cố Thiên Tuấn là người mạnh mẽ, làm việc gì cũng nhanh chóng dứt khoát, nếu lúc đó anh không làm thì tức là khả năng sau này đi tìm An An cũng không cao lắm,
Nhưng, Cố Thiên Tuấn không làm gì cả, mà lại quyên góp một tòa nhà cho trường mẫu giáo nơi An An đang học là ý gì đây?
Nhìn thấy bộ dạng cứ liên tục suy ngẫm của An Điềm, Lâm Hiểu Hiểu lại hỏi: "An Điềm, lẽ nào cô thật sự có quan hệ gì với anh ba?"
An Điềm nhấp môi, qua một lúc sau mới giải thích: "Hiểu Hiểu, về chuyện này, xin lỗi tôi thật sự không thể nói gì nữa. Nhưng xin cô hãy tin tôi, tôi "bây giờ" không có bất kỳ mối quan hệ nào với Cố Thiên Tuấn, sau này tôi cũng không muốn dây dưa gì với anh ta."
Lâm Hiểu Hiểu nhìn An Điềm một hồi lâu, cuối cùng đành gật đầu: "Được rồi, nếu cô không muốn nói thì tôi cũng không miễn cưỡng. Chỉ là..."
Lâm Hiểu Hiểu nói đến đây thì nhìn An Điềm, nghiêm túc nói: "Chỉ là, anh ba và chị ba vô cùng yêu thương nhau, con người của họ cũng rất tốt. Nên tôi không mong họ vì bất kỳ người nào, bất kỳ chuyện gì mà thay đổi không còn như xưa nữa."
Lâm Hiểu Hiểu từ lúc quen biết Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ thì biết họ rất yêu thương nhau, cũng rất ngưỡng mộ, nên cô cảm thấy mình có nghĩa vụ phải bảo vệ tình yêu tốt đẹp này.
Đối mặt với những lời nói của Lâm Hiểu Hiểu, trong lòng An Điềm vô cùng khó chịu, cô thật sự muốn nói với Lâm Hiểu Hiểu: Mối tình đẹp đẽ giữa Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ được tạo dựng trên nỗi đau của cô! Cô đã không nguyền rủa họ đã đành, cô còn phải có nghĩa vụ phải chúc phúc và giữ cho tình cảm họ tốt đẹp sao?
/540
|