An Điềm nói đến đây liền ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Tô Thanh Dương: “Hiểu Hiểu là một cô gái rất tốt, tôi mong anh đừng làm cô ấy tổn thương.”
Thật ra, An Điềm có nhiều lúc nhìn Lâm Hiểu Hiểu mà nhớ lại mình của năm xưa, dám yêu dám hận, trong lòng nghĩ gì đều sẽ nói ra hết.
Cô rất muốn Lâm Hiểu Hiểu sẽ cứ sống vui vẻ như thế, cô muốn bảo vệ Hiểu Hiểu như bảo vệ bản thân mình năm xưa vậy.
Thế nên, cho dù Tô Thanh Dương không yêu cô ấy thì cũng tuyệt đối đừng làm tổn thương cô ấy.
“Tôi sẽ không làm cô ấy tổn thương đâu.” Tô Thanh Dương lắc đầu nói, “Tôi hiểu rõ cảm giác trong lòng mình, thế nên sẽ không vì bất kì lí do gì mà làm trái lại với lòng mình, làm tổn thương người khác.”
“Ừ, tôi tin anh.” An Điềm yên tâm gật đầu với Tô Thanh Dương.
“An Điềm, cô chạy đi đâu thế? Làm tôi tìm cô cả buổi trời!” An Điềm vừa nói dứt câu thì đã nghe thấy giọng nói hoạt bát của Lâm Hiểu Hiểu vang lên, Lâm Hiểu Hiểu chạy đến bên An Điềm, quay sang thì trông thấy Tô Thanh Dương.
“Ồ, anh Tô cũng ở đây à?” Lâm Hiểu Hiểu nhiệt tình chào hỏi Tô Thanh Dương.
“Chào Hiểu Hiểu!” Tô Thanh Dương mỉm cười với Lâm Hiểu Hiểu.
Ngay lúc ấy, An Điềm chợt cảm thấy cánh tay mình đau nhói, cô cúi xuống nhìn, liền trông thấy Lâm Hiểu Hiểu đang véo rất mạnh vào tay cô, kích động đến mức cái vương miện kim cương trên đầu như sắp rơi xuống.
“Cô làm gì thế…” An Điềm vừa khẽ nhắc Lâm Hiểu Hiểu vừa cố gạt tay cô ra.
“Anh Tô không gọi tôi là cô Lâm nữa mà gọi tôi là Hiểu Hiểu kìa!” Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy hôm nay chắc mình có nằm mơ cũng vẫn cười rạng rỡ.
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi!” An Điềm cuối cùng cũng gạt được tay Lâm Hiểu Hiểu ra, cô bất lực thở dài rồi khẽ nói tiếp với Lâm Hiểu Hiểu: “Bình tĩnh, bình tĩnh.”
Tô Thanh Dương nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu thì cũng thấy rất vui, anh khẽ gật đầu với hai người: “Thôi tôi cũng không còn việc gì nữa, hai người cứ nói chuyện đi nhé.”
Dứt lời, anh quay người bước đi.
“Tạm biệt anh Tô!” Lâm Hiểu Hiểu đứng nguyên tại chỗ chào to đầy nhiệt tình.
Nghe thấy giọng nói sang sảng tràn đầy sinh lực ấy của Lâm Hiểu Hiểu, Tô Thanh Dương liền khựng lại, quay đầu cười với Lâm Hiểu Hiểu một cái rồi mới bước đi tiếp.
Thấy Tô Thanh Dương cười với mình, Lâm Hiểu Hiểu lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, lại không kiềm được mà bấu mạnh vào tay của An Điềm, miệng không ngừng lẩm bẩm: “A! A! A! An Điềm cô nhìn thấy chưa? Anh Tô cười với tôi kìa! Anh Tô cười với tôi kìa!”
“Đại tiểu thư, cô bình tĩnh chút đi được không?” An Điềm lừ mắt ngao ngán, cô cảm thấy tay mình sắp bị Lâm Hiểu Hiểu bấu cho đứt hết thịt ra rồi!
“Đúng đúng đúng, phải bình tĩnh.” Lâm Hiểu Hiểu vừa nghe An Điềm nói như thế thì lập tức hít một hơi thật sâu rồi mau chóng nở nụ cười hiền lành thục nữ khoe trọn tám cái răng.
“Người ta nói phụ nữ trở mặt như trở sách quả đúng là không sai mà.” An Điềm thấy dáng vẻ tưng tửng của Lâm Hiểu Hiểu thì lắc đầu cảm thán.
Lâm Hiểu Hiểu nghe An Điềm nói như thế lập tức hất cằm nói: “Cô nói cứ như cô không phải phụ nữ ấy!”
Nhưng ngay sau đó, trong đầu Lâm Hiểu Hiểu lại hiện lại hình ảnh Tô Thanh Dương vừa cười với cô khi nãy, “phì” một tiếng, Lâm Hiểu Hiểu lại bật cười nắc nẻ.
An Điềm đứng bên cạnh trông thấy cảnh tượng này cũng đành bất lực, cô không muốn bị lây bệnh điên của Lâm Hiểu Hiểu, thế nên gạt tay Lâm Hiểu Hiểu ra rồi nói: “Được rồi được rồi, cô ở đây mà kích động đi, tôi đi kiếm cái gì ăn đây, tối nay nhiều việc quá, tôi còn chưa kịp ăn gì nữa!”
An Điềm dứt lời lập tức bước đi tìm đồ ăn.
Còn Lâm Hiểu Hiểu thì cứ đứng ở đó cười ngớ ngẩn mà không bước theo, cô nhìn bóng dáng của An Điềm, trong lòng vừa cảm động lại vừa cảm khái, thật ra, lúc cô vừa bước vào sảnh tiệc thì ánh mắt đã lập tức tìm kiếm Tô Thanh Dương rồi, nhưng trong khi bao nhiêu người đều ngắm nhìn cô thì Tô Thanh Dương lại không hề để mắt đến cô chút nào, chỉ đi đến trước mặt An Điềm.
Ngay khoảnh khắc ấy, Lâm Hiểu Hiểu cho dù có tự nhủ rằng mình không buồn thì cũng biết đó là điều không thể tin được, cô đã len lén đến gần chỗ của An Điềm và Tô Thanh Dương, tất nhiên đã nghe được những điều hai người họ nói với nhau.
Lâm Hiểu Hiểu đã nghe được câu An Điềm nói với Tô Thanh Dương, “Hiểu Hiểu là một cô gái rất tốt, tôi mong anh đừng làm cô ấy tổn thương.”
Ngay khi nghe được câu nói ấy của An Điềm, trong lòng Lâm Hiểu Hiểu thấy cảm động vô cùng.
Bởi vì mối quan hệ với Tô Thanh Dương mà Lâm Hiểu Hiểu luôn mang trong mình một chút cảnh giác với An Điềm, tuy ngoài mặt cô đối xử với An Điềm rất tốt, nhưng trong lòng cô thì lại luôn mong rằng, mình đối xử với An Điềm tốt như vậy là để cho An Điềm hiểu rõ rằng: Lâm Hiểu Hiểu này tốt với cô như vậy thì cô phải biết điều mà không được làm tổn thương tôi, không được cướp đi anh Tô của tôi!
Nhưng đến tối hôm nay, Lâm Hiểu Hiểu sau khi nghe được câu nói An Điềm nói với Tô Thanh Dương ấy thì mới phát hiện ra mình đã lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử rồi.
An Điềm tốt như thế, sao có thể làm ra những việc tổn thương mình chứ? Lâm Hiểu Hiểu, mày ngốc quá!
Lâm Hiểu Hiểu vỗ vào đầu mình rồi nhìn An Điềm đang đứng cách đó không xa mà cười vui vẻ, thầm nghĩ, anh Tô thì mình đương nhiên vẫn tiếp tục theo đuổi, nhưng từ hôm nay trở đi, mình phải thật lòng thật dạ xem An Điềm là người bạn thân của mình mới được!
Thế là cô hít một hơi thật sâu rồi lại hoạt bát chạy đến chỗ An Điềm như mọi khi.
“An Điềm, cô ăn nhiều thế này à? Cô không sợ biến thành lợn à?” Lâm Hiểu Hiểu thấy An Điềm ăn một cách không giữ hình tượng thì liền ngao ngán khuyên nhủ.
“Nhưng mà…” An Điềm nói đến đây thì nuốt thức ăn trong miệng mình rồi mới nói tiếp, “Bánh này thật sự rất ngon mà!”
“Phải phải phải, ngon lắm ngon lắm!” Lâm Hiểu Hiểu không hề biết An Điềm lại là đồ tham ăn thế này!
Nhưng khi An Điềm định đưa tay lấy một miếng bánh để ăn tiếp thì cô lại chợt bỏ tay xuống, thở dài một cái!
“Không phải chứ, ăn uống thôi mà làm gì đau lòng thế?” Lâm Hiểu Hiểu trợn mắt hỏi, “Không lẽ là do đồ ăn ngon quá mà cô ăn đến mức phát khóc luôn sao?”
“Tuy bánh này đúng là ngon đến mức phát khóc, nhưng mà tôi cũng không dở hơi như thế đâu!” An Điềm nhún vai, cúi đầu nhìn miếng bánh trong tay mình, “Bánh này ngon như vậy, chỉ tiếc là…”
“Chỉ tiếc cái gì?” Lâm Hiểu Hiểu nghiêng đầu, không hiểu An Điềm tại sao lại buồn như vậy.
“Chỉ tiếc là An An không được ăn, phải chi An An mà cũng được ăn thì hay quá.” An Điềm lúc này đã trở lại hình ảnh người mẹ hiền, cô cúi đầu nghiêm túc nói.
“Không phải chứ? An Điềm, cô vì chuyện này mà thấy buồn đó à?” Lâm Hiểu Hiểu nhìn An Điềm rồi nói to một cách khoa trương, “Chỉ là miếng bánh thôi mà cô lại…”
Lâm Hiểu Hiểu định nói tiếp rằng, “Có phải cô chưa bao giờ được ăn ngon không?”, nhưng nghĩ lại cảm thấy nói như thế có hơi quá đáng, thế nên lập tức dằn lòng lại.
Nhưng nhìn thấy biểu hiện này của An Điềm, Lâm Hiểu Hiểu lại càng thêm tò mò, hôm ấy khi ở trước cổng trường mẫu giáo, An Điềm đã làm như vậy với anh ba, chứng tỏ hai người họ phải có quan hệ gì đó.
Nhưng anh ba là người giàu nhất thành phố H này, dù chỉ là rượu vang anh ấy uống thôi thì cũng đã là mấy triệu rồi, còn An Điềm thì sao? Chỉ thấy một miếng bánh ngon thôi mà đã trân trọng thế này!
Hai người họ quả thực là khác nhau một trời một vực, anh ba và An Điềm làm sao mà quen nhau được? Giữa họ rốt cuộc có quan hệ gì?
Lâm Hiểu Hiểu nhìn An Điềm, càng nhìn càng cảm thấy kì lạ, càng thấy kì lạ lại càng không hiểu!
“Sao lại nhìn tôi như vậy?” An Điềm trừng mắt, cô thấy Lâm Hiểu Hiểu vừa rồi còn bình thường, thế mà bây giờ lại nhìn cô như muốn nhìn thấu vào tim gan vậy!
Thật ra, An Điềm có nhiều lúc nhìn Lâm Hiểu Hiểu mà nhớ lại mình của năm xưa, dám yêu dám hận, trong lòng nghĩ gì đều sẽ nói ra hết.
Cô rất muốn Lâm Hiểu Hiểu sẽ cứ sống vui vẻ như thế, cô muốn bảo vệ Hiểu Hiểu như bảo vệ bản thân mình năm xưa vậy.
Thế nên, cho dù Tô Thanh Dương không yêu cô ấy thì cũng tuyệt đối đừng làm tổn thương cô ấy.
“Tôi sẽ không làm cô ấy tổn thương đâu.” Tô Thanh Dương lắc đầu nói, “Tôi hiểu rõ cảm giác trong lòng mình, thế nên sẽ không vì bất kì lí do gì mà làm trái lại với lòng mình, làm tổn thương người khác.”
“Ừ, tôi tin anh.” An Điềm yên tâm gật đầu với Tô Thanh Dương.
“An Điềm, cô chạy đi đâu thế? Làm tôi tìm cô cả buổi trời!” An Điềm vừa nói dứt câu thì đã nghe thấy giọng nói hoạt bát của Lâm Hiểu Hiểu vang lên, Lâm Hiểu Hiểu chạy đến bên An Điềm, quay sang thì trông thấy Tô Thanh Dương.
“Ồ, anh Tô cũng ở đây à?” Lâm Hiểu Hiểu nhiệt tình chào hỏi Tô Thanh Dương.
“Chào Hiểu Hiểu!” Tô Thanh Dương mỉm cười với Lâm Hiểu Hiểu.
Ngay lúc ấy, An Điềm chợt cảm thấy cánh tay mình đau nhói, cô cúi xuống nhìn, liền trông thấy Lâm Hiểu Hiểu đang véo rất mạnh vào tay cô, kích động đến mức cái vương miện kim cương trên đầu như sắp rơi xuống.
“Cô làm gì thế…” An Điềm vừa khẽ nhắc Lâm Hiểu Hiểu vừa cố gạt tay cô ra.
“Anh Tô không gọi tôi là cô Lâm nữa mà gọi tôi là Hiểu Hiểu kìa!” Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy hôm nay chắc mình có nằm mơ cũng vẫn cười rạng rỡ.
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi!” An Điềm cuối cùng cũng gạt được tay Lâm Hiểu Hiểu ra, cô bất lực thở dài rồi khẽ nói tiếp với Lâm Hiểu Hiểu: “Bình tĩnh, bình tĩnh.”
Tô Thanh Dương nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu thì cũng thấy rất vui, anh khẽ gật đầu với hai người: “Thôi tôi cũng không còn việc gì nữa, hai người cứ nói chuyện đi nhé.”
Dứt lời, anh quay người bước đi.
“Tạm biệt anh Tô!” Lâm Hiểu Hiểu đứng nguyên tại chỗ chào to đầy nhiệt tình.
Nghe thấy giọng nói sang sảng tràn đầy sinh lực ấy của Lâm Hiểu Hiểu, Tô Thanh Dương liền khựng lại, quay đầu cười với Lâm Hiểu Hiểu một cái rồi mới bước đi tiếp.
Thấy Tô Thanh Dương cười với mình, Lâm Hiểu Hiểu lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, lại không kiềm được mà bấu mạnh vào tay của An Điềm, miệng không ngừng lẩm bẩm: “A! A! A! An Điềm cô nhìn thấy chưa? Anh Tô cười với tôi kìa! Anh Tô cười với tôi kìa!”
“Đại tiểu thư, cô bình tĩnh chút đi được không?” An Điềm lừ mắt ngao ngán, cô cảm thấy tay mình sắp bị Lâm Hiểu Hiểu bấu cho đứt hết thịt ra rồi!
“Đúng đúng đúng, phải bình tĩnh.” Lâm Hiểu Hiểu vừa nghe An Điềm nói như thế thì lập tức hít một hơi thật sâu rồi mau chóng nở nụ cười hiền lành thục nữ khoe trọn tám cái răng.
“Người ta nói phụ nữ trở mặt như trở sách quả đúng là không sai mà.” An Điềm thấy dáng vẻ tưng tửng của Lâm Hiểu Hiểu thì lắc đầu cảm thán.
Lâm Hiểu Hiểu nghe An Điềm nói như thế lập tức hất cằm nói: “Cô nói cứ như cô không phải phụ nữ ấy!”
Nhưng ngay sau đó, trong đầu Lâm Hiểu Hiểu lại hiện lại hình ảnh Tô Thanh Dương vừa cười với cô khi nãy, “phì” một tiếng, Lâm Hiểu Hiểu lại bật cười nắc nẻ.
An Điềm đứng bên cạnh trông thấy cảnh tượng này cũng đành bất lực, cô không muốn bị lây bệnh điên của Lâm Hiểu Hiểu, thế nên gạt tay Lâm Hiểu Hiểu ra rồi nói: “Được rồi được rồi, cô ở đây mà kích động đi, tôi đi kiếm cái gì ăn đây, tối nay nhiều việc quá, tôi còn chưa kịp ăn gì nữa!”
An Điềm dứt lời lập tức bước đi tìm đồ ăn.
Còn Lâm Hiểu Hiểu thì cứ đứng ở đó cười ngớ ngẩn mà không bước theo, cô nhìn bóng dáng của An Điềm, trong lòng vừa cảm động lại vừa cảm khái, thật ra, lúc cô vừa bước vào sảnh tiệc thì ánh mắt đã lập tức tìm kiếm Tô Thanh Dương rồi, nhưng trong khi bao nhiêu người đều ngắm nhìn cô thì Tô Thanh Dương lại không hề để mắt đến cô chút nào, chỉ đi đến trước mặt An Điềm.
Ngay khoảnh khắc ấy, Lâm Hiểu Hiểu cho dù có tự nhủ rằng mình không buồn thì cũng biết đó là điều không thể tin được, cô đã len lén đến gần chỗ của An Điềm và Tô Thanh Dương, tất nhiên đã nghe được những điều hai người họ nói với nhau.
Lâm Hiểu Hiểu đã nghe được câu An Điềm nói với Tô Thanh Dương, “Hiểu Hiểu là một cô gái rất tốt, tôi mong anh đừng làm cô ấy tổn thương.”
Ngay khi nghe được câu nói ấy của An Điềm, trong lòng Lâm Hiểu Hiểu thấy cảm động vô cùng.
Bởi vì mối quan hệ với Tô Thanh Dương mà Lâm Hiểu Hiểu luôn mang trong mình một chút cảnh giác với An Điềm, tuy ngoài mặt cô đối xử với An Điềm rất tốt, nhưng trong lòng cô thì lại luôn mong rằng, mình đối xử với An Điềm tốt như vậy là để cho An Điềm hiểu rõ rằng: Lâm Hiểu Hiểu này tốt với cô như vậy thì cô phải biết điều mà không được làm tổn thương tôi, không được cướp đi anh Tô của tôi!
Nhưng đến tối hôm nay, Lâm Hiểu Hiểu sau khi nghe được câu nói An Điềm nói với Tô Thanh Dương ấy thì mới phát hiện ra mình đã lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử rồi.
An Điềm tốt như thế, sao có thể làm ra những việc tổn thương mình chứ? Lâm Hiểu Hiểu, mày ngốc quá!
Lâm Hiểu Hiểu vỗ vào đầu mình rồi nhìn An Điềm đang đứng cách đó không xa mà cười vui vẻ, thầm nghĩ, anh Tô thì mình đương nhiên vẫn tiếp tục theo đuổi, nhưng từ hôm nay trở đi, mình phải thật lòng thật dạ xem An Điềm là người bạn thân của mình mới được!
Thế là cô hít một hơi thật sâu rồi lại hoạt bát chạy đến chỗ An Điềm như mọi khi.
“An Điềm, cô ăn nhiều thế này à? Cô không sợ biến thành lợn à?” Lâm Hiểu Hiểu thấy An Điềm ăn một cách không giữ hình tượng thì liền ngao ngán khuyên nhủ.
“Nhưng mà…” An Điềm nói đến đây thì nuốt thức ăn trong miệng mình rồi mới nói tiếp, “Bánh này thật sự rất ngon mà!”
“Phải phải phải, ngon lắm ngon lắm!” Lâm Hiểu Hiểu không hề biết An Điềm lại là đồ tham ăn thế này!
Nhưng khi An Điềm định đưa tay lấy một miếng bánh để ăn tiếp thì cô lại chợt bỏ tay xuống, thở dài một cái!
“Không phải chứ, ăn uống thôi mà làm gì đau lòng thế?” Lâm Hiểu Hiểu trợn mắt hỏi, “Không lẽ là do đồ ăn ngon quá mà cô ăn đến mức phát khóc luôn sao?”
“Tuy bánh này đúng là ngon đến mức phát khóc, nhưng mà tôi cũng không dở hơi như thế đâu!” An Điềm nhún vai, cúi đầu nhìn miếng bánh trong tay mình, “Bánh này ngon như vậy, chỉ tiếc là…”
“Chỉ tiếc cái gì?” Lâm Hiểu Hiểu nghiêng đầu, không hiểu An Điềm tại sao lại buồn như vậy.
“Chỉ tiếc là An An không được ăn, phải chi An An mà cũng được ăn thì hay quá.” An Điềm lúc này đã trở lại hình ảnh người mẹ hiền, cô cúi đầu nghiêm túc nói.
“Không phải chứ? An Điềm, cô vì chuyện này mà thấy buồn đó à?” Lâm Hiểu Hiểu nhìn An Điềm rồi nói to một cách khoa trương, “Chỉ là miếng bánh thôi mà cô lại…”
Lâm Hiểu Hiểu định nói tiếp rằng, “Có phải cô chưa bao giờ được ăn ngon không?”, nhưng nghĩ lại cảm thấy nói như thế có hơi quá đáng, thế nên lập tức dằn lòng lại.
Nhưng nhìn thấy biểu hiện này của An Điềm, Lâm Hiểu Hiểu lại càng thêm tò mò, hôm ấy khi ở trước cổng trường mẫu giáo, An Điềm đã làm như vậy với anh ba, chứng tỏ hai người họ phải có quan hệ gì đó.
Nhưng anh ba là người giàu nhất thành phố H này, dù chỉ là rượu vang anh ấy uống thôi thì cũng đã là mấy triệu rồi, còn An Điềm thì sao? Chỉ thấy một miếng bánh ngon thôi mà đã trân trọng thế này!
Hai người họ quả thực là khác nhau một trời một vực, anh ba và An Điềm làm sao mà quen nhau được? Giữa họ rốt cuộc có quan hệ gì?
Lâm Hiểu Hiểu nhìn An Điềm, càng nhìn càng cảm thấy kì lạ, càng thấy kì lạ lại càng không hiểu!
“Sao lại nhìn tôi như vậy?” An Điềm trừng mắt, cô thấy Lâm Hiểu Hiểu vừa rồi còn bình thường, thế mà bây giờ lại nhìn cô như muốn nhìn thấu vào tim gan vậy!
/540
|