Ngay khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cả hai lập tức nhận ra một gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Những kí ức tuy cảm nhận khác nhau nhưng đều khiến hai người khắc cốt ghi tâm lúc này đây lại ùa về trong đầu cả hai.
Sự từ bỏ tàn nhẫn và tuyệt tình của Cố Thiên Tuấn bốn năm trước khiến trái tim vốn đã bình lặng của An Điềm lúc này lại tràn ngập căm hận. Cô nắm chặt bàn tay lại, khiến móng tay bấm vào lòng bàn tay, cảm giác đau nhói ấy khiến cô tỉnh táo lại mấy phần.
Cố Thiên Tuấn là người mà cô mãi mãi không thể tha thứ được, nhưng cô cũng không muốn chuốc phiền phức, giữa cô và Cố Thiên Tuấn tốt nhất không ai nợ ai, không ai dính tới ai nữa thì hơn, cho dù hiếm hoi lắm có lúc gặp nhau thế này thì cũng chỉ nên là những kẻ xa lạ!
Chỉ trong một khoảnh khắc thôi nhưng An Điềm có biết bao nhiêu suy nghĩ.
Cuối cùng, cô dùng ánh mắt bình thản nhìn Cố Thiên Tuấn một cái rồi quay người bỏ đi, bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Tất nhiên, ngay khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau ấy, Cố Thiên Tuấn cũng đã giật mình: An Nhiên đã thay đổi rồi, gương mặt phúng phính trẻ con khi lấy anh vào năm 20 tuổi đã không còn nữa, thay vào đó là gương mặt với ngũ quan cân đối xinh đẹp giờ đang được trang điểm nên càng lộng lẫy hơn.
Quan trọng nhất chính là, khí chất của cả con người cô cũng khác. Nếu An Nhiên của bốn năm trước là một đóa hoa bách hợp vẫn còn vương sương đêm, thì An Nhiên của hôm nay đã là một đóa sen hồng kiều diễm, chỉ cần vung nhẹ một cánh hoa thôi cũng khiến người ta mê đắm.
Chỉ có điều, ánh mắt đầy căm hận của An Nhiên lại khiến Cố Thiên Tuấn cảm thấy mình như vừa mới bị ong đốt, vì dù gì, từ đầu đến cuối chính anh là người có lỗi với cô, vào cái đêm bốn năm trước ấy, anh đã ép An Nhiên phải rời xa anh, nhưng khi cô ra đi thì lại không mang theo một chút tài sản nào.
Trong suốt bốn năm ấy, Cố Thiên Tuấn nhiều lúc cũng có nhớ lại gương mặt mỉm cười của An Nhiên, nhớ lại những lúc cô đứng bên bếp nấu canh giải rượu cho anh, nhớ nhiều nhất chính là vào cái đêm mưa gió sấm chớp ầm ầm ấy.
Anh đã làm cô tổn thương, chuyện ấy là không thể chối cãi.
Có nhiều lúc Cố Thiên Tuấn nghĩ, nếu An Nhiên chịu nhận số tiền đền bù li hôn ấy thì anh liệu có phải sẽ hoàn toàn quên cô không?
Nhưng lúc này, An Điềm lại tuyệt tình quay lưng bỏ đi, trông thấy thế, Cố Thiên Tuấn vội vàng bước lên một bước.
“Thiên Tuấn!”
Lúc này, Chu Mộng Chỉ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Cố Thiên Tuấn, cô dùng bàn tay gầy yếu xanh xao của mình nắm chặt lấy khuỷu tay anh.
Chu Mộng Chỉ nhận ra vẻ bất thường của Cố Thiên Tuấn, vì bình thường, ánh mắt anh khi nhìn những người phụ nữ khác thường không bao giờ quá mười giây.
Nhưng lúc này, Chu Mộng Chỉ lại thấy ánh mắt anh chằm chằm nhìn người phụ nữ kìa, trong mắt còn lộ lên một tình cảm đặc biệt.
Ánh mắt thăm dò của Chu Mộng Chỉ lập tức chuyển sang nhìn An Điềm, nhưng chỉ thấy bóng lưng của cô đang vội vã bước đi. Chu Mộng Chỉ phát hiện, người phụ nữ này có thân hình rất đẹp, ăn mặc thời trang, chỉ nhìn đằng sau thôi mà đã cảm nhận được đây là một người rất đẹp rồi!
Do bốn năm trước, An Điềm sau khi kí đơn li hôn xong thì lập tức rời xa Cố Thiên Tuấn, còn Cố Thiên Tuấn cũng không bao giờ nhắc đến cô, hơn nữa còn xóa hết tất cả mọi dấu vết còn sót lại của cô, thế nên Chu Mộng Chỉ chưa bao giờ gặp An Điềm, đừng nói là chỉ nhìn thấy lưng, cho dù An Điềm có đứng trước mặt thì Chu Mộng Chỉ cũng sẽ không biết là ai.
Nhưng cho dù Chu Mộng Chỉ không quen An Điềm thì ánh mắt lúc này cũng vẫn sa sầm đi. Tuy có rất nhiều người phụ nữ đã từng dụ dỗ Cố Thiên Tuấn, nhưng cô biết anh trước nay luôn giữ mình trong sạch, tại sao chỉ duy nhất người phụ nữ này lại dễ dàng có được sự chú ý của anh?
Chu Mộng Chỉ không kiềm được mà đằng hắng một tiếng rồi quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn, tỏ vẻ không biết gì: “Thiên Tuấn, anh làm sao thế?”
“Không... không sao.” Cố Thiên Tuấn vội vàng quay đầu lại, đưa tay nắm lấy bàn tay đang ôm lấy khuỷu tay mình của Chu Mộng Chỉ, nở nụ cười dịu dàng.
“Cô gái lúc nãy, anh có quen sao?” Chu Mộng Chỉ nhìn Cố Thiên Tuấn bằng ánh mắt thăm dò.
Cố Thiên Tuấn hơi ngẩn người, sau đó lắc đầu đáp: “Anh không quen.”
Năm năm trước, khi Cố Thiên Tuấn kết hôn với An Nhiên, vì không muốn làm cho Chu Mộng Chỉ đau lòng nên hôn lễ của anh không khoa trương, truyền thông cũng không hề hay biết, Chu Mộng Chỉ chỉ nghe đến cái tên An Nhiên mà thôi, chứ hai người họ chưa hề gặp nhau bao giờ.
Bây giờ gặp lại một cách bất ngờ thế này, Cố Thiên Tuấn càng không muốn nói cho Chu Mộng Chỉ mọi chuyện, vì anh biết Chu Mộng Chỉ là một người đa nghi lại nhạy cảm, sức khỏe của cô vốn đã không tốt, nếu suy nghĩ quá nhiều thì sẽ càng không ổn.
“Ừ.” Chu Mộng Chỉ ngoan ngoãn gật đầu với Cố Thiên Tuấn, sau đó không truy hỏi nữa, nhưng ánh mắt thì vẫn cứ nhìn theo bóng dáng rời đi của An Điềm.
“Thiên Tuấn, hay là cậu đưa Mộng Chỉ về trước đây, đây dù sao cũng là tiệc sinh nhật của anh Lâm, cậu về trước cũng không hay lắm.” Chu Hán Khanh bước lên một bước đề nghị Cố Thiên Tuấn.
“Nhưng mà Mộng Chỉ...”
“Thiên Tuấn, em không sao đâu.” Chu Mộng Chỉ hòa nhã lắc nhẹ khuỷu tay Cố Thiên Tuấn, “Hay là em cố chịu thêm một lúc, chờ sau khi tan tiệc rồi hẵng về, dù gì cũng không thể để anh về sớm được, như thế không hay chút nào!”
“Nhưng sức khỏe của em không cho phép mà!” Chu Hán Khanh có hơi sốt ruột, anh ta bước lên một bước khuyên nhủ hai người, “Cứ làm theo lời tôi đi, Thiên Tuấn cứ ở lại đây, để tôi đưa Mộng Chỉ về nhà nghỉ ngơi.”
Cố Thiên Tuấn nghĩ một lát, cuối cùng đành phải gật đầu, “Cũng đành phải thế thôi.”
Cố Thiên Tuấn cũng không muốn Chu Mộng Chỉ không khỏe thế này mà cứ phải cố gắng gượng, anh khẽ vuốt nhẹ gương mặt cô rồi dịu dàng nói: “Về nhà nhớ phải nghỉ ngơi cho khỏe đấy.”
“Ừ.” Chu Mộng Chỉ hôn nhẹ lên má Cố Thiên Tuấn, “Thay em nói lời xin lỗi Kính Trạch nhé.”
“Mộng Chỉ, Kính Trạch sẽ hiểu mà, em không cần phải lo.”
“Ừ, vậy em đi đây.” Chu Mộng Chỉ nở nụ cười quyến rũ với Cố Thiên Tuấn, trong đôi mắt xinh đẹp chứa chan tình cảm.
Sau khi quyến luyến một lúc với Cố Thiên Tuấn, Chu Mộng Chỉ được Chu Hán Khanh dìu ra ngoài.
Chu Hán Khanh sau khi dìu Chu Mộng Chỉ ngồi vào băng sau một chiếc Rolls-Royce thì không bước lên chỗ tài xế mà ngồi xuống ngay bên cạnh cô.
Chu Hán Khanh cũng không quan sát xung quanh mà vội vàng ôm lấy vai Chu Mộng Chỉ quan tâm hỏi han: “Mộng Chỉ, sao đột nhiên em lại bị đau dạ dày? Bây giờ đã thấy đỡ hơn chưa?”
“Anh mau bỏ tay ra, giờ chúng ta đang ở ngoài đường đấy!” Chu Mộng Chỉ giật bắn mình, vội vàng đẩy tay Chu Hán Khanh ra.
“Nhưng ở quanh đây làm gì có ai?” Chu Hán Khanh quay lại nhìn một vòng xung quanh, thấy bàn tay mình bị Chu Mộng Chỉ đẩy ra một cách không do dự thì liền giải thích bằng giọng nói hụt hẫng.
“Như thế cũng không được!” Lỡ như để người khác nhìn thấy thì hai chúng ta sẽ tiêu đời đấy!” Gương mặt vốn trắng bệch của Chu Mộng Chỉ lúc này do quá căng thẳng nên có hơi đỏ lên, “Chu Hán Khanh, anh phải cẩn thận một chút.”
“Mộng Chỉ, em có biết anh đau khổ thế nào không? Nhìn thấy em bệnh thế này mà anh lại không thể là người đầu tiên quan tâm đến em, em có biết anh buồn thế nào không? Vì em, anh đã phải đóng giả làm anh họ của em, ngày ngày nhìn cảnh em thân mật với Cố Thiên Tuấn, anh lại không thể làm được gì, anh thật sự đau khổ lắm!” Chu Hán Khanh nhìn gương mặt xinh đẹp đang hơi mệt mỏi của Chu Mộng Chỉ, kích động đến mức lại một lần nữa nắm lấy vai cô.
“Tôi đã nói với anh rồi, giữa hai chúng ta mãi mãi không thể nào, tôi cũng đã nói với anh, nếu anh không muốn ở bên cạnh tôi nữa thì có thể rời đi!”
Những kí ức tuy cảm nhận khác nhau nhưng đều khiến hai người khắc cốt ghi tâm lúc này đây lại ùa về trong đầu cả hai.
Sự từ bỏ tàn nhẫn và tuyệt tình của Cố Thiên Tuấn bốn năm trước khiến trái tim vốn đã bình lặng của An Điềm lúc này lại tràn ngập căm hận. Cô nắm chặt bàn tay lại, khiến móng tay bấm vào lòng bàn tay, cảm giác đau nhói ấy khiến cô tỉnh táo lại mấy phần.
Cố Thiên Tuấn là người mà cô mãi mãi không thể tha thứ được, nhưng cô cũng không muốn chuốc phiền phức, giữa cô và Cố Thiên Tuấn tốt nhất không ai nợ ai, không ai dính tới ai nữa thì hơn, cho dù hiếm hoi lắm có lúc gặp nhau thế này thì cũng chỉ nên là những kẻ xa lạ!
Chỉ trong một khoảnh khắc thôi nhưng An Điềm có biết bao nhiêu suy nghĩ.
Cuối cùng, cô dùng ánh mắt bình thản nhìn Cố Thiên Tuấn một cái rồi quay người bỏ đi, bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Tất nhiên, ngay khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau ấy, Cố Thiên Tuấn cũng đã giật mình: An Nhiên đã thay đổi rồi, gương mặt phúng phính trẻ con khi lấy anh vào năm 20 tuổi đã không còn nữa, thay vào đó là gương mặt với ngũ quan cân đối xinh đẹp giờ đang được trang điểm nên càng lộng lẫy hơn.
Quan trọng nhất chính là, khí chất của cả con người cô cũng khác. Nếu An Nhiên của bốn năm trước là một đóa hoa bách hợp vẫn còn vương sương đêm, thì An Nhiên của hôm nay đã là một đóa sen hồng kiều diễm, chỉ cần vung nhẹ một cánh hoa thôi cũng khiến người ta mê đắm.
Chỉ có điều, ánh mắt đầy căm hận của An Nhiên lại khiến Cố Thiên Tuấn cảm thấy mình như vừa mới bị ong đốt, vì dù gì, từ đầu đến cuối chính anh là người có lỗi với cô, vào cái đêm bốn năm trước ấy, anh đã ép An Nhiên phải rời xa anh, nhưng khi cô ra đi thì lại không mang theo một chút tài sản nào.
Trong suốt bốn năm ấy, Cố Thiên Tuấn nhiều lúc cũng có nhớ lại gương mặt mỉm cười của An Nhiên, nhớ lại những lúc cô đứng bên bếp nấu canh giải rượu cho anh, nhớ nhiều nhất chính là vào cái đêm mưa gió sấm chớp ầm ầm ấy.
Anh đã làm cô tổn thương, chuyện ấy là không thể chối cãi.
Có nhiều lúc Cố Thiên Tuấn nghĩ, nếu An Nhiên chịu nhận số tiền đền bù li hôn ấy thì anh liệu có phải sẽ hoàn toàn quên cô không?
Nhưng lúc này, An Điềm lại tuyệt tình quay lưng bỏ đi, trông thấy thế, Cố Thiên Tuấn vội vàng bước lên một bước.
“Thiên Tuấn!”
Lúc này, Chu Mộng Chỉ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Cố Thiên Tuấn, cô dùng bàn tay gầy yếu xanh xao của mình nắm chặt lấy khuỷu tay anh.
Chu Mộng Chỉ nhận ra vẻ bất thường của Cố Thiên Tuấn, vì bình thường, ánh mắt anh khi nhìn những người phụ nữ khác thường không bao giờ quá mười giây.
Nhưng lúc này, Chu Mộng Chỉ lại thấy ánh mắt anh chằm chằm nhìn người phụ nữ kìa, trong mắt còn lộ lên một tình cảm đặc biệt.
Ánh mắt thăm dò của Chu Mộng Chỉ lập tức chuyển sang nhìn An Điềm, nhưng chỉ thấy bóng lưng của cô đang vội vã bước đi. Chu Mộng Chỉ phát hiện, người phụ nữ này có thân hình rất đẹp, ăn mặc thời trang, chỉ nhìn đằng sau thôi mà đã cảm nhận được đây là một người rất đẹp rồi!
Do bốn năm trước, An Điềm sau khi kí đơn li hôn xong thì lập tức rời xa Cố Thiên Tuấn, còn Cố Thiên Tuấn cũng không bao giờ nhắc đến cô, hơn nữa còn xóa hết tất cả mọi dấu vết còn sót lại của cô, thế nên Chu Mộng Chỉ chưa bao giờ gặp An Điềm, đừng nói là chỉ nhìn thấy lưng, cho dù An Điềm có đứng trước mặt thì Chu Mộng Chỉ cũng sẽ không biết là ai.
Nhưng cho dù Chu Mộng Chỉ không quen An Điềm thì ánh mắt lúc này cũng vẫn sa sầm đi. Tuy có rất nhiều người phụ nữ đã từng dụ dỗ Cố Thiên Tuấn, nhưng cô biết anh trước nay luôn giữ mình trong sạch, tại sao chỉ duy nhất người phụ nữ này lại dễ dàng có được sự chú ý của anh?
Chu Mộng Chỉ không kiềm được mà đằng hắng một tiếng rồi quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn, tỏ vẻ không biết gì: “Thiên Tuấn, anh làm sao thế?”
“Không... không sao.” Cố Thiên Tuấn vội vàng quay đầu lại, đưa tay nắm lấy bàn tay đang ôm lấy khuỷu tay mình của Chu Mộng Chỉ, nở nụ cười dịu dàng.
“Cô gái lúc nãy, anh có quen sao?” Chu Mộng Chỉ nhìn Cố Thiên Tuấn bằng ánh mắt thăm dò.
Cố Thiên Tuấn hơi ngẩn người, sau đó lắc đầu đáp: “Anh không quen.”
Năm năm trước, khi Cố Thiên Tuấn kết hôn với An Nhiên, vì không muốn làm cho Chu Mộng Chỉ đau lòng nên hôn lễ của anh không khoa trương, truyền thông cũng không hề hay biết, Chu Mộng Chỉ chỉ nghe đến cái tên An Nhiên mà thôi, chứ hai người họ chưa hề gặp nhau bao giờ.
Bây giờ gặp lại một cách bất ngờ thế này, Cố Thiên Tuấn càng không muốn nói cho Chu Mộng Chỉ mọi chuyện, vì anh biết Chu Mộng Chỉ là một người đa nghi lại nhạy cảm, sức khỏe của cô vốn đã không tốt, nếu suy nghĩ quá nhiều thì sẽ càng không ổn.
“Ừ.” Chu Mộng Chỉ ngoan ngoãn gật đầu với Cố Thiên Tuấn, sau đó không truy hỏi nữa, nhưng ánh mắt thì vẫn cứ nhìn theo bóng dáng rời đi của An Điềm.
“Thiên Tuấn, hay là cậu đưa Mộng Chỉ về trước đây, đây dù sao cũng là tiệc sinh nhật của anh Lâm, cậu về trước cũng không hay lắm.” Chu Hán Khanh bước lên một bước đề nghị Cố Thiên Tuấn.
“Nhưng mà Mộng Chỉ...”
“Thiên Tuấn, em không sao đâu.” Chu Mộng Chỉ hòa nhã lắc nhẹ khuỷu tay Cố Thiên Tuấn, “Hay là em cố chịu thêm một lúc, chờ sau khi tan tiệc rồi hẵng về, dù gì cũng không thể để anh về sớm được, như thế không hay chút nào!”
“Nhưng sức khỏe của em không cho phép mà!” Chu Hán Khanh có hơi sốt ruột, anh ta bước lên một bước khuyên nhủ hai người, “Cứ làm theo lời tôi đi, Thiên Tuấn cứ ở lại đây, để tôi đưa Mộng Chỉ về nhà nghỉ ngơi.”
Cố Thiên Tuấn nghĩ một lát, cuối cùng đành phải gật đầu, “Cũng đành phải thế thôi.”
Cố Thiên Tuấn cũng không muốn Chu Mộng Chỉ không khỏe thế này mà cứ phải cố gắng gượng, anh khẽ vuốt nhẹ gương mặt cô rồi dịu dàng nói: “Về nhà nhớ phải nghỉ ngơi cho khỏe đấy.”
“Ừ.” Chu Mộng Chỉ hôn nhẹ lên má Cố Thiên Tuấn, “Thay em nói lời xin lỗi Kính Trạch nhé.”
“Mộng Chỉ, Kính Trạch sẽ hiểu mà, em không cần phải lo.”
“Ừ, vậy em đi đây.” Chu Mộng Chỉ nở nụ cười quyến rũ với Cố Thiên Tuấn, trong đôi mắt xinh đẹp chứa chan tình cảm.
Sau khi quyến luyến một lúc với Cố Thiên Tuấn, Chu Mộng Chỉ được Chu Hán Khanh dìu ra ngoài.
Chu Hán Khanh sau khi dìu Chu Mộng Chỉ ngồi vào băng sau một chiếc Rolls-Royce thì không bước lên chỗ tài xế mà ngồi xuống ngay bên cạnh cô.
Chu Hán Khanh cũng không quan sát xung quanh mà vội vàng ôm lấy vai Chu Mộng Chỉ quan tâm hỏi han: “Mộng Chỉ, sao đột nhiên em lại bị đau dạ dày? Bây giờ đã thấy đỡ hơn chưa?”
“Anh mau bỏ tay ra, giờ chúng ta đang ở ngoài đường đấy!” Chu Mộng Chỉ giật bắn mình, vội vàng đẩy tay Chu Hán Khanh ra.
“Nhưng ở quanh đây làm gì có ai?” Chu Hán Khanh quay lại nhìn một vòng xung quanh, thấy bàn tay mình bị Chu Mộng Chỉ đẩy ra một cách không do dự thì liền giải thích bằng giọng nói hụt hẫng.
“Như thế cũng không được!” Lỡ như để người khác nhìn thấy thì hai chúng ta sẽ tiêu đời đấy!” Gương mặt vốn trắng bệch của Chu Mộng Chỉ lúc này do quá căng thẳng nên có hơi đỏ lên, “Chu Hán Khanh, anh phải cẩn thận một chút.”
“Mộng Chỉ, em có biết anh đau khổ thế nào không? Nhìn thấy em bệnh thế này mà anh lại không thể là người đầu tiên quan tâm đến em, em có biết anh buồn thế nào không? Vì em, anh đã phải đóng giả làm anh họ của em, ngày ngày nhìn cảnh em thân mật với Cố Thiên Tuấn, anh lại không thể làm được gì, anh thật sự đau khổ lắm!” Chu Hán Khanh nhìn gương mặt xinh đẹp đang hơi mệt mỏi của Chu Mộng Chỉ, kích động đến mức lại một lần nữa nắm lấy vai cô.
“Tôi đã nói với anh rồi, giữa hai chúng ta mãi mãi không thể nào, tôi cũng đã nói với anh, nếu anh không muốn ở bên cạnh tôi nữa thì có thể rời đi!”
/540
|