“Sau này cô muốn gọi cho tôi lúc nào cũng được.” Cao Lỗi nghiêm túc nói.
Khưu Doanh Doanh nghe câu ấy xong, trước tiên ngẩn người, sau đó không dám tin mà hỏi lại: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Cao Lỗi gật đầu, giọng nói vẫn rất nghiêm túc.
“Yeah!” Khưu Doanh Doanh vui mừng khôn xiết, bắt đầu lăn qua lăn lại trên giường…
Trong hành lang yên tĩnh của công ty Cố Thị, Cao Lỗi cứ thế nhẹ nhàng nói chuyện với Khưu Doanh Doanh, còn Cố Thiên Tuấn vẫn ngồi trong văn phòng tổng tài của mình, cảm thấy có hơi cô đơn, anh đưa mắt ngắm vầng trăng non xa vời ngoài cửa sổ.
Trong khi đó, Chu Hán Khanh đã vội vã về đến biệt thự, vừa vào phòng ngủ ở tầng hai đã trông thấy Chu Mộng Chỉ ngồi trên giường, nước mắt như mưa.
Cảnh tượng ấy khiến Chu Hán Khanh vừa đau lòng lại vừa bất lực.
Chu Mộng Chỉ hai mắt ướt đẫm, ngẩng đầu lên thấy Chu Hán Khanh đang đứng ở cửa thì liền thút thít sà vào lòng anh ta: “Hán Khanh, anh về rồi!”
Chu Hán Khanh quay đầu nhìn xung quanh, thấy ngoài phòng ngủ không có ai bèn đưa tay đóng cửa lại, sau đó bế Chu Mộng Chỉ lên rồi ngồi xuống giường.
Chu Hán Khanh đưa tay vuốt lại tóc của Chu Mộng Chỉ, rồi lại lau nước mắt trên mặt cô ta, sau đó giải thích: “Mộng Chỉ, em hiểu lầm Cố Thiên Tuấn rồi.”
“Hiểu lầm? Hiểu lầm lúc nào chứ?” Chu Mộng Chỉ uất ức bĩu môi, tựa đầu vào ngực Chu Hán Khanh nghẹn ngào nói, “Cố Thiên Tuấn lần này đã thật sự ngoại tình rồi, anh phải giúp em mới được!”
“Ôi…” Chu Hán Khanh lắc đầu, mỗi khi Chu Mộng Chỉ khóc thì anh thật sự bó tay, đành phải giải thích lần nữa, “Em thật sự hiểu lầm Cố Thiên Tuấn rồi, khi anh vừa ra khỏi Cố Thị thì vừa hay gặp Cố Thiên Tuấn ở thang máy, anh ta đến công ty để tăng ca.”
“Không thể nào!” Chu Mộng Chỉ ngẩng phắt đầu dậy, “Cố Thiên Tuấn rõ ràng đã nhận được tin nhắn của một người phụ nữ xong mới ra ngoài mà!”
“Anh có bao giờ gạt em chưa?” Chu Hán Khanh dịu dàng hỏi lại, kiên nhẫn khuyên nhủ, “Việc phụ nữ gửi tin nhắn hẹn hò cho Cố Thiên Tuấn không phải là chuyện rất bình thường sao? Chẳng qua hôm nay tình cờ hai sự việc trùng hợp với nhau thôi! Chỉ cần Cố Thiên Tuấn không thay lòng, chỉ yêu em thôi là đủ rồi.”
“Em không tin!” Ánh mắt Chu Mộng Chỉ sáng quắc lên, nói rất kiên định, “Thiên Tuấn trước nay chưa bao giờ bỏ em lại mà đi như thế!”
“Dạo này Cố Thị thật sự đã xảy ra vài chuyện, Cố Thiên Tuấn mấy ngày nay toàn phải tăng ca.” Chu Hán Khanh nói đúng sự thật, “Anh cũng vì chuyện này mà đang rất lo lắng đây.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Hán Khanh, Chu Mộng Chỉ không nói gì nữa, cô ta cúi đầu nhìn tay của mình một lúc rồi nói: “Nhưng em cứ cảm thấy không yên tâm.”
“Em lúc nào cũng nghĩ nhiều cả, Mộng Chỉ.” Chu Hán Khanh vuốt ve gương mặt của Chu Mộng Chỉ rồi khuyên nhủ, “Em chỉ cần làm phu nhân tổng tài tập đoàn Cố Thị là được rồi, những việc khác anh sẽ lo liệu hết cho.”
“Nhưng lỡ như người đàn bà đó cứ dụ dỗ mãi, Thiên Tuấn cuối cùng thật sự thay lòng thì em phải làm sao?” Chu Mộng Chỉ hoảng sợ nắm lấy vạt áo Chu Hán Khanh nói, “Em không cho phép có quá nhiều phụ nữ dòm ngó Thiên Tuấn như vậy! Con khốn Dương Thanh Lộ đó, nhất định phải trừ khử! Cô ta nhất định phải biến mất!”
“Mộng Chỉ…” Chu Hán Khanh thở dài, “Hiện giờ là xã hội pháp trị, một người không thể cứ nói muốn biến mất là sẽ biến mất được đâu.”
“Nhưng con khốn Dương Thanh Lộ đó thật sự đã thu hút được sự chú ý của Thiên Tuấn rồi, chính tai em ở trong nhà vệ sinh còn nghe cô ta nói sẽ cướp lấy Thiên Tuấn nữa! Em tuyệt đối không thể để loại đàn bà này sống ở gần mình, cô ta nhất định phải chết.” Nét mặt Chu Mộng Chỉ lập tức trở nên thâm hiểm…
“Mộng Chỉ, hiện giờ anh đang có rất nhiều việc phải lo, huống hồ Cố Thiên Tuấn hoàn toàn không có khả năng yêu người đàn bà khác, em có thể hiểu chuyện một chút không? “Chu Hán Khanh dạo này thật sự quá mệt mỏi, việc công ty còn chưa cho Cố Thiên Tuấn được một câu trả lời, cũng chưa sắp xếp xong cho cấp dưới, bây giờ Chu Mộng Chỉ lại còn bù lu bù loa thế này, khiến anh ta thật sự có hơi lực bất tòng tâm.
“Chu Hán Khanh, anh có thể leo lên được vị trí này ở công ty Cố Thị, tất cả đều là nhờ tôi cho anh cả! Anh không hiểu được là tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo lời tôi sao?” Chu Mộng Chỉ hoàn toàn không thèm nghe lời khuyên nhủ của Chu Hán Khanh, ngược lại còn to tiếng quát vào mặt anh ta.
Chu Hán Khanh nhìn vẻ mặt nổi giận đùng đùng của Chu Mộng Chỉ, đột nhiên ngẩn người, sau đó đau lòng nhìn cô ta: “Mộng Chỉ, cho dù em có không cho anh vị trí giám đốc tập đoàn Cố Thị thì anh cũng vẫn luôn nghe theo lời em mà, bao nhiêu năm qua lẽ nào em còn không biết sao?”
“Tôi…” Chu Mộng Chỉ mấp máy môi rồi không nói nữa, những việc Chu Hán Khanh làm cho cô ta bao nhiêu năm qua, cô ta là người hiểu rõ nhất.
Có thể do Chu Hán Khanh đã ở bên cạnh cô ta quá lâu, thế nên Chu Mộng Chỉ đã mặc định rằng anh ta sẽ không bao giờ rời xa mình, vì vậy chỉ cần không hài lòng một chút thôi là cô ta liền quát mắng anh ta, mặc kệ cảm nhận của anh ta, thường xuyên nói những câu khiến anh ta đau lòng.
Bây giờ nghĩ lại, Chu Mộng Chỉ cảm thấy mình làm vậy đúng là có hơi quá đáng.
Thế là Chu Mộng Chỉ lập tức dịu giọng, tựa đầu vào ngực Chu Hán Khanh nói: “Hán Khanh, em thật sự sợ lắm, con khốn Dương Thanh Lộ đó ở công ty đã ức hiếp em, chọc tức em, em đã cố nhịn rồi, vậy mà bây giờ cô ta đã biết Cố Thiên Tuấn đã có vợ rồi mà vẫn cứ bám lấy, em thật sự không biết phải làm sao nữa!”
“Cái gì? Dương Thanh Lộ ở công ty đã ức hiếp em sao?” Giọng của Chu Hán Khanh liền trở nên lạnh lùng, anh ta đưa tay nâng mặt Chu Mộng Chỉ lên hỏi, “Chuyện xảy ra lúc nào vậy, sao anh không biết?”
“Em cũng biết anh và Thiên Tuấn rất bận, thế nên đã cố chịu đựng một mình, không nói cho anh biết.” Chu Mộng Chỉ nói xong, hai mắt lại rơm rớm, “Nhưng mà, em nhịn thì cũng đã nhịn rồi, nhưng con khốn Dương Thanh Lộ đó hoàn toàn không biết điều, nếu Thiên Tuấn thật sự thích cô ta thì em sau này đúng là sống không bằng chết!”
“Đừng khóc.” Chu Hán Khanh ôm Chu Mộng Chỉ vào lòng, nheo mắt lại, trong ánh mắt ấy cuối cùng cũng lộ ra một chút sát khí, “Mộng Chỉ, từ lâu anh đã hạ quyết tâm, bất kì ai cũng không được ức hiếp em! Sau này nếu gặp phải chuyện như vậy thì em phải báo với anh ngay đấy!”
“Cảm ơn anh, Hán Khanh.” Chu Mộng Chỉ lần này thật sự đã hơi xúc động, cô ta đưa tay ra vuốt lên trán Chu Hán Khanh rồi đặt môi mình lên môi anh.
Chu Hán Khanh lúc đầu có hơi ngẩn người, nhưng sau đó liền ôm lấy eo Chu Mộng Chỉ rồi áp người mình lên người cô ta.
“Hán Khanh, chuyện của Dương Thanh Lộ, anh định xử lí thế nào?” Chu Mộng Chỉ ôm cổ Chu Hán Khanh hỏi.
“Chuyện này anh lo thôi là được, em chỉ cần làm phu nhân tổng tài thôi.” Giọng nói nhỏ nhẹ của Chu Hán Khanh lúc này vẫn còn giữ được chút lí trí, đối với những việc xấu mà anh ta làm thì đều không muốn nói cho Chu Mộng Chỉ biết.
Như vậy thì cho dù sự việc có bại lộ đi nữa cũng sẽ không liên lụy đến Chu Mộng Chỉ, bởi vì cô ta hoàn toàn không hề biết anh ta đã làm gì.
Mộng Chỉ phải luôn luôn là một phu nhân tổng tài tập đoàn Cố Thị cao cao tại thượng, thuần khiết trong sạch.
Chu Mộng Chỉ nhắm mắt lim dim hưởng thụ, rất hài lòng với Chu Hán Khanh, hài lòng về tất cả mọi mặt, không tìm thấy chút khuyết điểm nào.
Nhưng Chu Hán Khanh là Chu Hán Khanh, không phải Cố Thiên Tuấn, cô ta hiểu rõ thứ mà mình muốn nhất là gì, thế nên tình yêu cô ta dành cho Chu Hán Khanh sẽ không vì những hi sinh của anh ta mà tăng lên chút nào.
Trời dần tối hơn, những âm thanh ám muội trong phòng ngủ cũng vang lên rõ rệt, cây cỏ trong vườn biệt thự đang vươn lên từ bùn đất, những cành cây trong bóng đêm cũng đang vươn chồi ra ngoài, tất cả những kế hoạch và âm mưu đều đang được âm thầm tiến hành…
Khưu Doanh Doanh nghe câu ấy xong, trước tiên ngẩn người, sau đó không dám tin mà hỏi lại: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Cao Lỗi gật đầu, giọng nói vẫn rất nghiêm túc.
“Yeah!” Khưu Doanh Doanh vui mừng khôn xiết, bắt đầu lăn qua lăn lại trên giường…
Trong hành lang yên tĩnh của công ty Cố Thị, Cao Lỗi cứ thế nhẹ nhàng nói chuyện với Khưu Doanh Doanh, còn Cố Thiên Tuấn vẫn ngồi trong văn phòng tổng tài của mình, cảm thấy có hơi cô đơn, anh đưa mắt ngắm vầng trăng non xa vời ngoài cửa sổ.
Trong khi đó, Chu Hán Khanh đã vội vã về đến biệt thự, vừa vào phòng ngủ ở tầng hai đã trông thấy Chu Mộng Chỉ ngồi trên giường, nước mắt như mưa.
Cảnh tượng ấy khiến Chu Hán Khanh vừa đau lòng lại vừa bất lực.
Chu Mộng Chỉ hai mắt ướt đẫm, ngẩng đầu lên thấy Chu Hán Khanh đang đứng ở cửa thì liền thút thít sà vào lòng anh ta: “Hán Khanh, anh về rồi!”
Chu Hán Khanh quay đầu nhìn xung quanh, thấy ngoài phòng ngủ không có ai bèn đưa tay đóng cửa lại, sau đó bế Chu Mộng Chỉ lên rồi ngồi xuống giường.
Chu Hán Khanh đưa tay vuốt lại tóc của Chu Mộng Chỉ, rồi lại lau nước mắt trên mặt cô ta, sau đó giải thích: “Mộng Chỉ, em hiểu lầm Cố Thiên Tuấn rồi.”
“Hiểu lầm? Hiểu lầm lúc nào chứ?” Chu Mộng Chỉ uất ức bĩu môi, tựa đầu vào ngực Chu Hán Khanh nghẹn ngào nói, “Cố Thiên Tuấn lần này đã thật sự ngoại tình rồi, anh phải giúp em mới được!”
“Ôi…” Chu Hán Khanh lắc đầu, mỗi khi Chu Mộng Chỉ khóc thì anh thật sự bó tay, đành phải giải thích lần nữa, “Em thật sự hiểu lầm Cố Thiên Tuấn rồi, khi anh vừa ra khỏi Cố Thị thì vừa hay gặp Cố Thiên Tuấn ở thang máy, anh ta đến công ty để tăng ca.”
“Không thể nào!” Chu Mộng Chỉ ngẩng phắt đầu dậy, “Cố Thiên Tuấn rõ ràng đã nhận được tin nhắn của một người phụ nữ xong mới ra ngoài mà!”
“Anh có bao giờ gạt em chưa?” Chu Hán Khanh dịu dàng hỏi lại, kiên nhẫn khuyên nhủ, “Việc phụ nữ gửi tin nhắn hẹn hò cho Cố Thiên Tuấn không phải là chuyện rất bình thường sao? Chẳng qua hôm nay tình cờ hai sự việc trùng hợp với nhau thôi! Chỉ cần Cố Thiên Tuấn không thay lòng, chỉ yêu em thôi là đủ rồi.”
“Em không tin!” Ánh mắt Chu Mộng Chỉ sáng quắc lên, nói rất kiên định, “Thiên Tuấn trước nay chưa bao giờ bỏ em lại mà đi như thế!”
“Dạo này Cố Thị thật sự đã xảy ra vài chuyện, Cố Thiên Tuấn mấy ngày nay toàn phải tăng ca.” Chu Hán Khanh nói đúng sự thật, “Anh cũng vì chuyện này mà đang rất lo lắng đây.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Hán Khanh, Chu Mộng Chỉ không nói gì nữa, cô ta cúi đầu nhìn tay của mình một lúc rồi nói: “Nhưng em cứ cảm thấy không yên tâm.”
“Em lúc nào cũng nghĩ nhiều cả, Mộng Chỉ.” Chu Hán Khanh vuốt ve gương mặt của Chu Mộng Chỉ rồi khuyên nhủ, “Em chỉ cần làm phu nhân tổng tài tập đoàn Cố Thị là được rồi, những việc khác anh sẽ lo liệu hết cho.”
“Nhưng lỡ như người đàn bà đó cứ dụ dỗ mãi, Thiên Tuấn cuối cùng thật sự thay lòng thì em phải làm sao?” Chu Mộng Chỉ hoảng sợ nắm lấy vạt áo Chu Hán Khanh nói, “Em không cho phép có quá nhiều phụ nữ dòm ngó Thiên Tuấn như vậy! Con khốn Dương Thanh Lộ đó, nhất định phải trừ khử! Cô ta nhất định phải biến mất!”
“Mộng Chỉ…” Chu Hán Khanh thở dài, “Hiện giờ là xã hội pháp trị, một người không thể cứ nói muốn biến mất là sẽ biến mất được đâu.”
“Nhưng con khốn Dương Thanh Lộ đó thật sự đã thu hút được sự chú ý của Thiên Tuấn rồi, chính tai em ở trong nhà vệ sinh còn nghe cô ta nói sẽ cướp lấy Thiên Tuấn nữa! Em tuyệt đối không thể để loại đàn bà này sống ở gần mình, cô ta nhất định phải chết.” Nét mặt Chu Mộng Chỉ lập tức trở nên thâm hiểm…
“Mộng Chỉ, hiện giờ anh đang có rất nhiều việc phải lo, huống hồ Cố Thiên Tuấn hoàn toàn không có khả năng yêu người đàn bà khác, em có thể hiểu chuyện một chút không? “Chu Hán Khanh dạo này thật sự quá mệt mỏi, việc công ty còn chưa cho Cố Thiên Tuấn được một câu trả lời, cũng chưa sắp xếp xong cho cấp dưới, bây giờ Chu Mộng Chỉ lại còn bù lu bù loa thế này, khiến anh ta thật sự có hơi lực bất tòng tâm.
“Chu Hán Khanh, anh có thể leo lên được vị trí này ở công ty Cố Thị, tất cả đều là nhờ tôi cho anh cả! Anh không hiểu được là tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo lời tôi sao?” Chu Mộng Chỉ hoàn toàn không thèm nghe lời khuyên nhủ của Chu Hán Khanh, ngược lại còn to tiếng quát vào mặt anh ta.
Chu Hán Khanh nhìn vẻ mặt nổi giận đùng đùng của Chu Mộng Chỉ, đột nhiên ngẩn người, sau đó đau lòng nhìn cô ta: “Mộng Chỉ, cho dù em có không cho anh vị trí giám đốc tập đoàn Cố Thị thì anh cũng vẫn luôn nghe theo lời em mà, bao nhiêu năm qua lẽ nào em còn không biết sao?”
“Tôi…” Chu Mộng Chỉ mấp máy môi rồi không nói nữa, những việc Chu Hán Khanh làm cho cô ta bao nhiêu năm qua, cô ta là người hiểu rõ nhất.
Có thể do Chu Hán Khanh đã ở bên cạnh cô ta quá lâu, thế nên Chu Mộng Chỉ đã mặc định rằng anh ta sẽ không bao giờ rời xa mình, vì vậy chỉ cần không hài lòng một chút thôi là cô ta liền quát mắng anh ta, mặc kệ cảm nhận của anh ta, thường xuyên nói những câu khiến anh ta đau lòng.
Bây giờ nghĩ lại, Chu Mộng Chỉ cảm thấy mình làm vậy đúng là có hơi quá đáng.
Thế là Chu Mộng Chỉ lập tức dịu giọng, tựa đầu vào ngực Chu Hán Khanh nói: “Hán Khanh, em thật sự sợ lắm, con khốn Dương Thanh Lộ đó ở công ty đã ức hiếp em, chọc tức em, em đã cố nhịn rồi, vậy mà bây giờ cô ta đã biết Cố Thiên Tuấn đã có vợ rồi mà vẫn cứ bám lấy, em thật sự không biết phải làm sao nữa!”
“Cái gì? Dương Thanh Lộ ở công ty đã ức hiếp em sao?” Giọng của Chu Hán Khanh liền trở nên lạnh lùng, anh ta đưa tay nâng mặt Chu Mộng Chỉ lên hỏi, “Chuyện xảy ra lúc nào vậy, sao anh không biết?”
“Em cũng biết anh và Thiên Tuấn rất bận, thế nên đã cố chịu đựng một mình, không nói cho anh biết.” Chu Mộng Chỉ nói xong, hai mắt lại rơm rớm, “Nhưng mà, em nhịn thì cũng đã nhịn rồi, nhưng con khốn Dương Thanh Lộ đó hoàn toàn không biết điều, nếu Thiên Tuấn thật sự thích cô ta thì em sau này đúng là sống không bằng chết!”
“Đừng khóc.” Chu Hán Khanh ôm Chu Mộng Chỉ vào lòng, nheo mắt lại, trong ánh mắt ấy cuối cùng cũng lộ ra một chút sát khí, “Mộng Chỉ, từ lâu anh đã hạ quyết tâm, bất kì ai cũng không được ức hiếp em! Sau này nếu gặp phải chuyện như vậy thì em phải báo với anh ngay đấy!”
“Cảm ơn anh, Hán Khanh.” Chu Mộng Chỉ lần này thật sự đã hơi xúc động, cô ta đưa tay ra vuốt lên trán Chu Hán Khanh rồi đặt môi mình lên môi anh.
Chu Hán Khanh lúc đầu có hơi ngẩn người, nhưng sau đó liền ôm lấy eo Chu Mộng Chỉ rồi áp người mình lên người cô ta.
“Hán Khanh, chuyện của Dương Thanh Lộ, anh định xử lí thế nào?” Chu Mộng Chỉ ôm cổ Chu Hán Khanh hỏi.
“Chuyện này anh lo thôi là được, em chỉ cần làm phu nhân tổng tài thôi.” Giọng nói nhỏ nhẹ của Chu Hán Khanh lúc này vẫn còn giữ được chút lí trí, đối với những việc xấu mà anh ta làm thì đều không muốn nói cho Chu Mộng Chỉ biết.
Như vậy thì cho dù sự việc có bại lộ đi nữa cũng sẽ không liên lụy đến Chu Mộng Chỉ, bởi vì cô ta hoàn toàn không hề biết anh ta đã làm gì.
Mộng Chỉ phải luôn luôn là một phu nhân tổng tài tập đoàn Cố Thị cao cao tại thượng, thuần khiết trong sạch.
Chu Mộng Chỉ nhắm mắt lim dim hưởng thụ, rất hài lòng với Chu Hán Khanh, hài lòng về tất cả mọi mặt, không tìm thấy chút khuyết điểm nào.
Nhưng Chu Hán Khanh là Chu Hán Khanh, không phải Cố Thiên Tuấn, cô ta hiểu rõ thứ mà mình muốn nhất là gì, thế nên tình yêu cô ta dành cho Chu Hán Khanh sẽ không vì những hi sinh của anh ta mà tăng lên chút nào.
Trời dần tối hơn, những âm thanh ám muội trong phòng ngủ cũng vang lên rõ rệt, cây cỏ trong vườn biệt thự đang vươn lên từ bùn đất, những cành cây trong bóng đêm cũng đang vươn chồi ra ngoài, tất cả những kế hoạch và âm mưu đều đang được âm thầm tiến hành…
/540
|