Việc Chu Mộng Chỉ tham gia dự án nhóm thiết kế lần này, Chu Hán Khanh hoàn toàn ủng hộ, vì như vậy, ít ra Chu Mộng Chỉ còn có một sở thích, có việc mà mình yêu thích, thậm chí có thể từ việc mình thích mà tạo được giá trị của riêng mình.
Nhưng mà bây giờ xem ra, Chu Hán Khanh cảm thấy mình đã quá lạc quan rồi.
“Mộng Chỉ, có nhiều khi anh thật sự bó tay với em.” Chu Hán Khanh lắc đầu, “Thôi bây giờ em nghỉ ngơi đi, anh còn phải làm việc.”
“Sao hả? Ngay cả anh cũng không muốn nói chuyện với em nữa sao?” Chu Mộng Chỉ vừa nghe Chu Hán Khanh muốn chủ động cúp máy thì lập tức nổi giận, “Không được, anh phải về nhà với em, dù sao em cũng đang sợ vì chuyện của Dương Thanh Lộ.”
“Nhưng bây giờ anh còn rất nhiều việc cần phải xử lí.” Chu Hán Khanh có hơi khó xử.
“Công việc quan trọng hay là em quan trọng?” Chu Mộng Chỉ khi ở trước mặt Cố Thiên Tuấn thường diễn vai là một người thấu tình đạt lí, có khó chịu cách mấy cũng không lộ ra ngoài, nhưng khi ở trước mặt Chu Hán Khanh thì cô ta hoàn toàn không kiêng dè gì cả, nhất định bắt Chu Hán Khanh phải nghe lời mình sai bảo.
Còn Chu Hán Khanh thấy Chu Mộng Chỉ làm vậy thì có hơi bất lực, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút tự hào, bởi vì chỉ vào những lúc thế này, anh ta mới cảm giác được Chu Mộng Chỉ có quan tâm đến anh ta.
“Được rồi, anh xử lí xong chuyện quan trọng nhất rồi sẽ về biệt thự với em ngay.” Chu Hán Khanh nói xong lại nói thêm một câu, “Anh sẽ gọi điện cho cả Lâm Kính Trạch nữa, dù gì em cứ đi trễ về sớm như vậy cũng không tốt, anh sẽ xin cậu ta cho em nghỉ dài ngày, để em ở nhà tịnh dưỡng cho khỏe.”
“Vậy cũng được.” Chu Mộng Chỉ nghe Chu Hán Khanh nói sẽ về với mình thì mới hài lòng cúp máy.
Tại văn phòng tổng tài của Lâm Kính Trạch…
“Không sao mà anh Chu, anh cứ bảo chị ba nghỉ ngơi cho khỏe đi, những việc còn lại tôi sẽ sắp xếp.” Lâm Kính Trạch nói vài câu khách sáo với Chu Hán Khanh rồi cúp máy.
Vừa đặt điện thoại xuống, Lâm Kính Trạch liền đau đầu thở dài, dạo gần đây đúng là xảy ra nhiều chuyện quá.
Đầu tiên là Dương Thanh Lộ gặp tai nạn, người thay thế Dương Thanh Lộ bây giờ còn chưa có, chị ba thì lại hay đi trễ về sớm, nghe nói nhân viên trong nhóm dự án đều rất bất mãn với chuyện này, không ngờ bây giờ chị ấy lại còn xin nghỉ một tuần!
Cũng được, cứ cho chị ấy rút ra, có khi tiến độ công việc của nhóm sẽ có thể nhanh hơn.
Lâm Kính Trạch vừa nghĩ đến đó thì nghe tiếng trợ lí gõ cửa xin vào gặp.
Lâm Kính Trạch khó chịu chép miệng rồi bảo trợ lí vào.
“Lâm tổng, đây là danh sách những ứng viên dự định chọn vào thay thế cô Dương Thanh Lộ.” Trợ lí cung kính đặt danh sách trước mặt Lâm Kính Trạch.
Lâm Kính Trạch nhấp một ngụm trà rồi mới cầm xấp tài liệu trên bàn lên xem.
Vừa xem xong trang sơ yếu lí lịch của người đầu tiên, Lâm Kính Trạch đã vò nát ngay mảnh giấy ấy rồi ném về phía người trợ lí: “Anh không có não à? Người xấu xí thế này mà cũng cho vào nhóm dự án lớn của chúng ta, anh không sợ hạ thấp trình độ nhan sắc của nhân viên công ty chúng ta sao? Anh xấu thôi là đủ rồi, vậy mà còn có người xấu hơn anh nữa!”
Trợ lí của Lâm Kính Trạch hoang mang nghiêng đầu né viên giấy lao về phía mình, sau đó uất ức cúi đầu nói: “Nhưng mà Lâm tổng à, người này là người có học lực cao nhất trong số mấy người ứng tuyển, là một tiến sĩ đấy!”
“Học lực cao thì có ích gì? Anh có biết dự án này của chúng ta là làm gì không?” Lâm Kính Trạch trừng mắt hỏi người trợ lí.
“Là… là thiết kế thời trang.” Trợ lí của Lâm Kính Trạch e dè trả lời.
“Anh còn biết nhóm dự án của chúng ta là thiết kế thời trang cơ đấy! Anh nhìn lí lịch của cô ta xem, có bao nhiêu là bằng cấp học vị, nhưng mà không hề có kinh nghiệm làm việc, mẫu lí lịch còn dùng loại của thế kỉ trước nữa, vừa nhìn là biết người cứng nhắc bảo thủ rồi! Tác phẩm thiết kế ra liệu có tính sáng tạo không?”
“Vâng, tôi hiểu rồi, Lâm tổng, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.” Trợ lí lại rụt cổ e dè nói.
Lâm Kính Trạch lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục xem lí lịch của người thứ hai, lần này chưa đến một phút, anh lại vo tờ lí lịch lại rồi định vung tay ném tiếp vào người trợ lí.
Lần này trợ lí phản ứng vẫn rất nhanh, nghiêng đầu né tránh.
Lâm Kính Trạch không ném viên giấy đi mà nắm chặt trong tay, lạnh lùng nhìn trợ lí cảnh cáo: “Anh dám né à? Một chuyện cỏn con mà anh làm cũng không xong, vậy mà còn dám né?”
“Nhưng mà… nhưng mà tôi nhớ người dự tuyển thứ hai là người đẹp nhất trong số đó mà.” Trợ lí nhăn nhó mặt mày, cảm thấy làm trợ lí cho Lâm Kính Trạch đúng là khốn khổ mà, biết đi đâu để tìm được một nhân viên thiết kế vừa xinh đẹp vừa có tài năng cho sếp của mình đây?
“Cô gái này đẹp hay không cũng vô ích, học lực kém thế này, anh không sợ sẽ kéo trình độ tố chất của nhân viên công ty chúng ta xuống à?” Lâm Kính Trạch không ngờ lá gan của trợ lí mình càng lúc càng lớn như vậy, còn dám phản bác lại anh, “Anh đứng yên đó cho tôi!”
Trợ lí mím môi, cuối cùng đứng thẳng người lên một cách không cam tâm tình nguyện.
“Bộp” một tiếng, viên giấy bay tới nhằm thẳng vào giữa trán người trợ lí, Lâm Kính Trạch lúc này mới hài lòng hừ một tiếng rồi tiếp tục xem tờ lí lịch thứ ba.
Nhưng lúc này, khi Lâm Kính Trạch đưa mắt đọc tên của người đó thì ngón tay chợt cứng đờ, ánh mắt lập tức thất thần, ngay sau đó liền lướt lên nhìn ảnh thẻ của người đó.
Khi nhìn thấy người trong tấm ảnh thì cả người anh liền cứng đờ.
Trợ lí đang cúi đầu chờ Lâm Kính Trạch nổi điên lên với mình, nhưng chờ mãi lại chẳng thấy anh nói gì, khi ngẩng đầu lên thì thấy sếp của mình đang thẫn thờ nhìn vào tờ lí lịch.
Trợ lí thắc mắc gãi đầu, bởi anh ta chưa bao giờ trông thấy sếp của mình lại thất thần lâu đến như vậy, biểu hiện này của Lâm tổng còn đáng sợ hơn là lúc ném giấy vào mặt anh nữa!
Không biết bao lâu sau, ánh mắt Lâm Kính Trạch cuối cùng cũng rời khỏi tấm ảnh, anh đặt tờ sơ yếu lí lịch xuống bàn rồi vừa gõ ngón cái xuống mặt bàn vừa nói với trợ lí: “Thông báo với người này, ngày mai đến công ty phỏng vấn.”
Lâm Kính Trạch nói xong lại nói tiếp một câu: “Đích thân tôi sẽ phỏng vấn.”
“Hả?” Trợ lí kinh ngạc đến mức há hốc mồm, “Nhưng nhưng nhưng… nhưng mà Lâm tổng à, anh còn chưa xem mấy người còn lại mà! Hay là anh chọn thêm vài người nữa để phỏng vấn ngày mai luôn được không? Để có gì chúng ta còn có sự chọn lựa.”
Trợ lí của Lâm Kính Trạch thắc mắc trong lòng, chuyện này rốt cuộc là sao? Chỉ chọn phỏng vấn có một người, việc này không giống với tác phong của Lâm tổng chút nào, tuy anh ấy là người độc mồm độc miệng, nhưng khi lựa chọn nhân viên làm việc thì cực kì chính xác, đây là lần đầu tiên anh ấy chưa xem xong hết danh sách người ứng tuyển mà đã ra thông báo phỏng vấn như vậy.
Lí lịch của người ứng tuyển thứ ba đúng là cũng không tệ, nhưng mà làm gì đến mức Lâm tổng ra quyết tâm nhanh như vậy?
“Tôi chỉ muốn cô ấy!” Lâm Kính Trạch nhìn chằm chằm trợ lí, ánh mắt ấy trợ lí chưa từng thấy bao giờ, trong đó tràn ngập vẻ nghiêm túc và khẳng định, không còn chút ngông nghênh nào nữa.
Trợ lí giật bắn mình, không dám hỏi thêm gì nữa, đành phải gật đầu nói: “Tôi sẽ đi làm ngay!”
Nói xong, anh ta quay người bước khỏi văn phòng.
Còn Lâm Kính Trạch lại cầm tờ lí lịch lên, nhìn chằm chằm vào đó.
Nhưng mà bây giờ xem ra, Chu Hán Khanh cảm thấy mình đã quá lạc quan rồi.
“Mộng Chỉ, có nhiều khi anh thật sự bó tay với em.” Chu Hán Khanh lắc đầu, “Thôi bây giờ em nghỉ ngơi đi, anh còn phải làm việc.”
“Sao hả? Ngay cả anh cũng không muốn nói chuyện với em nữa sao?” Chu Mộng Chỉ vừa nghe Chu Hán Khanh muốn chủ động cúp máy thì lập tức nổi giận, “Không được, anh phải về nhà với em, dù sao em cũng đang sợ vì chuyện của Dương Thanh Lộ.”
“Nhưng bây giờ anh còn rất nhiều việc cần phải xử lí.” Chu Hán Khanh có hơi khó xử.
“Công việc quan trọng hay là em quan trọng?” Chu Mộng Chỉ khi ở trước mặt Cố Thiên Tuấn thường diễn vai là một người thấu tình đạt lí, có khó chịu cách mấy cũng không lộ ra ngoài, nhưng khi ở trước mặt Chu Hán Khanh thì cô ta hoàn toàn không kiêng dè gì cả, nhất định bắt Chu Hán Khanh phải nghe lời mình sai bảo.
Còn Chu Hán Khanh thấy Chu Mộng Chỉ làm vậy thì có hơi bất lực, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút tự hào, bởi vì chỉ vào những lúc thế này, anh ta mới cảm giác được Chu Mộng Chỉ có quan tâm đến anh ta.
“Được rồi, anh xử lí xong chuyện quan trọng nhất rồi sẽ về biệt thự với em ngay.” Chu Hán Khanh nói xong lại nói thêm một câu, “Anh sẽ gọi điện cho cả Lâm Kính Trạch nữa, dù gì em cứ đi trễ về sớm như vậy cũng không tốt, anh sẽ xin cậu ta cho em nghỉ dài ngày, để em ở nhà tịnh dưỡng cho khỏe.”
“Vậy cũng được.” Chu Mộng Chỉ nghe Chu Hán Khanh nói sẽ về với mình thì mới hài lòng cúp máy.
Tại văn phòng tổng tài của Lâm Kính Trạch…
“Không sao mà anh Chu, anh cứ bảo chị ba nghỉ ngơi cho khỏe đi, những việc còn lại tôi sẽ sắp xếp.” Lâm Kính Trạch nói vài câu khách sáo với Chu Hán Khanh rồi cúp máy.
Vừa đặt điện thoại xuống, Lâm Kính Trạch liền đau đầu thở dài, dạo gần đây đúng là xảy ra nhiều chuyện quá.
Đầu tiên là Dương Thanh Lộ gặp tai nạn, người thay thế Dương Thanh Lộ bây giờ còn chưa có, chị ba thì lại hay đi trễ về sớm, nghe nói nhân viên trong nhóm dự án đều rất bất mãn với chuyện này, không ngờ bây giờ chị ấy lại còn xin nghỉ một tuần!
Cũng được, cứ cho chị ấy rút ra, có khi tiến độ công việc của nhóm sẽ có thể nhanh hơn.
Lâm Kính Trạch vừa nghĩ đến đó thì nghe tiếng trợ lí gõ cửa xin vào gặp.
Lâm Kính Trạch khó chịu chép miệng rồi bảo trợ lí vào.
“Lâm tổng, đây là danh sách những ứng viên dự định chọn vào thay thế cô Dương Thanh Lộ.” Trợ lí cung kính đặt danh sách trước mặt Lâm Kính Trạch.
Lâm Kính Trạch nhấp một ngụm trà rồi mới cầm xấp tài liệu trên bàn lên xem.
Vừa xem xong trang sơ yếu lí lịch của người đầu tiên, Lâm Kính Trạch đã vò nát ngay mảnh giấy ấy rồi ném về phía người trợ lí: “Anh không có não à? Người xấu xí thế này mà cũng cho vào nhóm dự án lớn của chúng ta, anh không sợ hạ thấp trình độ nhan sắc của nhân viên công ty chúng ta sao? Anh xấu thôi là đủ rồi, vậy mà còn có người xấu hơn anh nữa!”
Trợ lí của Lâm Kính Trạch hoang mang nghiêng đầu né viên giấy lao về phía mình, sau đó uất ức cúi đầu nói: “Nhưng mà Lâm tổng à, người này là người có học lực cao nhất trong số mấy người ứng tuyển, là một tiến sĩ đấy!”
“Học lực cao thì có ích gì? Anh có biết dự án này của chúng ta là làm gì không?” Lâm Kính Trạch trừng mắt hỏi người trợ lí.
“Là… là thiết kế thời trang.” Trợ lí của Lâm Kính Trạch e dè trả lời.
“Anh còn biết nhóm dự án của chúng ta là thiết kế thời trang cơ đấy! Anh nhìn lí lịch của cô ta xem, có bao nhiêu là bằng cấp học vị, nhưng mà không hề có kinh nghiệm làm việc, mẫu lí lịch còn dùng loại của thế kỉ trước nữa, vừa nhìn là biết người cứng nhắc bảo thủ rồi! Tác phẩm thiết kế ra liệu có tính sáng tạo không?”
“Vâng, tôi hiểu rồi, Lâm tổng, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.” Trợ lí lại rụt cổ e dè nói.
Lâm Kính Trạch lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục xem lí lịch của người thứ hai, lần này chưa đến một phút, anh lại vo tờ lí lịch lại rồi định vung tay ném tiếp vào người trợ lí.
Lần này trợ lí phản ứng vẫn rất nhanh, nghiêng đầu né tránh.
Lâm Kính Trạch không ném viên giấy đi mà nắm chặt trong tay, lạnh lùng nhìn trợ lí cảnh cáo: “Anh dám né à? Một chuyện cỏn con mà anh làm cũng không xong, vậy mà còn dám né?”
“Nhưng mà… nhưng mà tôi nhớ người dự tuyển thứ hai là người đẹp nhất trong số đó mà.” Trợ lí nhăn nhó mặt mày, cảm thấy làm trợ lí cho Lâm Kính Trạch đúng là khốn khổ mà, biết đi đâu để tìm được một nhân viên thiết kế vừa xinh đẹp vừa có tài năng cho sếp của mình đây?
“Cô gái này đẹp hay không cũng vô ích, học lực kém thế này, anh không sợ sẽ kéo trình độ tố chất của nhân viên công ty chúng ta xuống à?” Lâm Kính Trạch không ngờ lá gan của trợ lí mình càng lúc càng lớn như vậy, còn dám phản bác lại anh, “Anh đứng yên đó cho tôi!”
Trợ lí mím môi, cuối cùng đứng thẳng người lên một cách không cam tâm tình nguyện.
“Bộp” một tiếng, viên giấy bay tới nhằm thẳng vào giữa trán người trợ lí, Lâm Kính Trạch lúc này mới hài lòng hừ một tiếng rồi tiếp tục xem tờ lí lịch thứ ba.
Nhưng lúc này, khi Lâm Kính Trạch đưa mắt đọc tên của người đó thì ngón tay chợt cứng đờ, ánh mắt lập tức thất thần, ngay sau đó liền lướt lên nhìn ảnh thẻ của người đó.
Khi nhìn thấy người trong tấm ảnh thì cả người anh liền cứng đờ.
Trợ lí đang cúi đầu chờ Lâm Kính Trạch nổi điên lên với mình, nhưng chờ mãi lại chẳng thấy anh nói gì, khi ngẩng đầu lên thì thấy sếp của mình đang thẫn thờ nhìn vào tờ lí lịch.
Trợ lí thắc mắc gãi đầu, bởi anh ta chưa bao giờ trông thấy sếp của mình lại thất thần lâu đến như vậy, biểu hiện này của Lâm tổng còn đáng sợ hơn là lúc ném giấy vào mặt anh nữa!
Không biết bao lâu sau, ánh mắt Lâm Kính Trạch cuối cùng cũng rời khỏi tấm ảnh, anh đặt tờ sơ yếu lí lịch xuống bàn rồi vừa gõ ngón cái xuống mặt bàn vừa nói với trợ lí: “Thông báo với người này, ngày mai đến công ty phỏng vấn.”
Lâm Kính Trạch nói xong lại nói tiếp một câu: “Đích thân tôi sẽ phỏng vấn.”
“Hả?” Trợ lí kinh ngạc đến mức há hốc mồm, “Nhưng nhưng nhưng… nhưng mà Lâm tổng à, anh còn chưa xem mấy người còn lại mà! Hay là anh chọn thêm vài người nữa để phỏng vấn ngày mai luôn được không? Để có gì chúng ta còn có sự chọn lựa.”
Trợ lí của Lâm Kính Trạch thắc mắc trong lòng, chuyện này rốt cuộc là sao? Chỉ chọn phỏng vấn có một người, việc này không giống với tác phong của Lâm tổng chút nào, tuy anh ấy là người độc mồm độc miệng, nhưng khi lựa chọn nhân viên làm việc thì cực kì chính xác, đây là lần đầu tiên anh ấy chưa xem xong hết danh sách người ứng tuyển mà đã ra thông báo phỏng vấn như vậy.
Lí lịch của người ứng tuyển thứ ba đúng là cũng không tệ, nhưng mà làm gì đến mức Lâm tổng ra quyết tâm nhanh như vậy?
“Tôi chỉ muốn cô ấy!” Lâm Kính Trạch nhìn chằm chằm trợ lí, ánh mắt ấy trợ lí chưa từng thấy bao giờ, trong đó tràn ngập vẻ nghiêm túc và khẳng định, không còn chút ngông nghênh nào nữa.
Trợ lí giật bắn mình, không dám hỏi thêm gì nữa, đành phải gật đầu nói: “Tôi sẽ đi làm ngay!”
Nói xong, anh ta quay người bước khỏi văn phòng.
Còn Lâm Kính Trạch lại cầm tờ lí lịch lên, nhìn chằm chằm vào đó.
/540
|