“Nói thật thì đúng là có chút ảnh hưởng.” An Điềm nghiêng đầu, thật thà nói.
Không phải là Chu Mộng Chỉ ảnh hưởng gì mình, mình tránh xa cô ta ra là được, nhưng từ sau khi cô ta và Cố Thiên Tuấn xảy ra chuyện đó, cô nhìn Chu Mộng Chỉ là sẽ nhớ đến Cố Thiên Tuấn, điều này có hơi phiền nhiễu đến cô.
Nhưng, nhớ hôm mình đi xem phim tới giờ hình như cũng đã lâu không thấy Cố Thiên Tuấn rồi, An Điềm không những chưa buông bỏ mà còn cảm thấy rất kỳ lạ.
“Vậy cô nghĩ thế nào, có thể nói tôi biết, tôi sẽ cố gắng sắp xếp cho cô.”
“Thế thì không cần đâu, “ An Điềm lắc đầu, cô nhìn qua Tô Thanh Dương, thẳng thắng nói, “Tôi tự điều chỉnh được, cảm ơn Tô tổng.”
“Vậy thì tốt.” Tô Thanh Dương gật đầu, thấy An Điềm nghĩ về quá khứ như vậy, anh cũng rất vui.
Sau khi giải quyết xong chuyện với Chu Mộng Chỉ, Tô Thanh Dương lại nói: “Đồng nghiệp mới hôm nay, năng lực rất tốt, tình tình cũng hiền lành, hy vọng cô và cô ấy giao lưu với nhau nhiều hơn, như vậy rất có ích cho công việc của cô đấy.”
“Dạ, tôi biết rồi.” An Điềm cảm kích nhìn Tô Thanh Dương cười, không biết bắt đầu từ khi nào, cảm giác gượng gạo khi gặp Tô Thanh Dương đã không còn, trạng thái bây giờ của hai người giống như bạn lâu năm vậy, nói gì, làm gì cũng đều rất tự nhiên.
Rất nhiều chuyện, dần dần đều sẽ thay đổi, rất nhiều chấp niệm cũng sẽ phai mờ theo thời gian.
Đại khái, Tô Thanh Dương cũng có cảm giác như vậy.
An Điềm lại bàn một số công việc với Tô Thanh Dương, rồi ra khỏi phòng họp.
Tô Thanh Dương nhìn phía sau của An Điềm, bàng hoàng một chút: Hình như mình, trước giờ anh luôn nhìn phía sau của An Điềm, nhìn cô ấy tự lực tự cường, nhìn cô chịu nhiều uất ức tủi nhục, không phải anh không muốn giúp, mà là An Điềm chưa bao giờ cho anh cơ hội được đứng bên cạnh cô.
Tô Thanh Dương từ khi du lịch suối nước nóng về đây, thì đã hạ quyết tâm thay đổi, anh không còn là chuyên gia nghệ thuật danh giá nữa, anh phải là một doanh nhân lừng lẫy trên thương trường, giống Cố Thiên Tuấn vậy là một doanh nhân tiếng tăm lừng lẫy!
Theo thời gian, Tô Thanh Dương cảm thấy mình đã thay đổi rồi, nhưng khoảng cách với An Điềm thì vẫn chưa được rút ngắn.
Nhưng Tô Thanh Dương cũng đã ngộ ra: Có lẽ là mình và An Điềm thực sự có duyên không phận, cứ dõi theo cô với tư cách là bạn bè cũng được. Ít ra thì con đường này anh cũng sẽ trở nên tốt hơn rất nhiều…
Lúc này, An Điềm vừa đi ra khỏi phòng họp, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến: “An Điềm!”
An Điềm ngẩng đầu lên, chính là Thẩm Sở Hà, không biết tại sao, An Điềm cứ nhìn vào khuôn mặt quen thuộc của Thẩm Sở Hà: Đó là khuôn mặt đang theo trào lưu hiện nay, cặp mắt to hai mí, mũi cao, môi mỏng cằm vline.
Không những như vậy, khí chất ấm áp trên người Thẩm Sở Hà và phong cách ăn diện khiến cô có sức hấp dẫn độc đáo.
“Thẩm...” An Điềm há hốc miệng, không biết nên xưng hô với Thẩm Sở Hà thế nào, cô cảm thấy rất bối rối khi chào hỏi người mới quen, gọi cô Thẩm thì nghe xa lạ quá, gọi Sở Hà thì thân quen quá.
“Gọi tôi là Sở Hà được rồi!” Thẩm Sở Hà thấy bộ dạng lớn ngớ của An Điềm nên vội nói.
An Điềm đột nhiên cảm thấy Thẩm Sở Hà rất hiểu ý người khác, cô cười nói: “Sở Hà!”
“Ừ!” Thẩm Sở Hà đi về trước, rất tự nhiên cùng đi chung với An Điềm, “Tôi nghe nói tuần sau phải chọn ra mẫu thiết kế đợt một rồi, không biết tôi có thể tham gia không!”
“Đương nhiên là được rồi.” An Điềm gật đầu, “Bất kỳ thành viên nào ở nhóm dự án cũng đều có thể tham gia mà.”
“Nhưng mọi người cũng đã sửa qua sáu mẫu rồi, tôi vẫn chưa làm gì cả, có khi nào không kịp không.” Thẩm Sở Hà có chút lo lắng.
“Vậy thì cô phải tăng ca rồi! Có gì cần tôi giúp thì cứ nói, đừng ngại nhé.” An Điềm phóng khoáng nói
“Cảm ơn cô nhé!” Thẩm Sở Hà thân mật quàng tay An Điềm, cười nói vui vẻ.
“Đừng khách sáo!” An Điềm cũng rất niềm nở với Thẩm Sở Hà!
Hai người trò chuyện rất tâm đầu ý hợp, lúc này Thẩm Sở Hà đột nhiên nói một câu khiến An Điềm ngớ cả người: “An Điềm, cô không nhớ tôi thực sao?”
“Hả?” An Điềm cảm thấy kỳ lạ, “Chúng ta…trước đây từng gặp qua sao?” Vừa nãy cô còn cảm thấy Thẩm Sở Hà rất quen mặt, lẽ nào trước đây họ từng gặp nhau?!
Ánh mắt của Thẩm Sở Hà nhìn qua khuôn mặt An Điềm một lượt, phát hiện vẻ ngạc nhiên của An Điềm không phải giả vờ, nên đành cười rồi nói: “Cũng phải, trước giờ cô đều không cần thiết phải nhớ đến tôi.”
Thẩm Sở Hà tự chế giễu trong lòng: Vì trước giờ cô không cần lo lắng tôi, lần gặp nhau rất nhiều năm trước, sao mà cô nhớ chứ?
Nhưng tôi vừa nhìn cô là nhận ra ngay rồi, có lẽ trong cuộc sống này vì cô mà thay đổi rồi.
“Sở Hà, cô đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu.” An Điềm lục lại trong trí nhớ mình một lượt, nhưng có làm thế nào cũng không nhớ có người bạn như Thẩm Sở Hà.
“Ha ha, chọc cô thôi!” Thẩm Sở Hà cười tinh nghịch, “Xem cô kìa, có vẻ đang hoang mang thật.”
“Được rồi.” An Điềm nhún vai, Thẩm Sở Hà thích những trò đùa như vậy sao.
Thẩm Sở Hà bắt qua chuyện khác một cách rất tự nhiên, trên đường đi hai người cười nói vui vẻ, rất nhanh đã đến trước cửa văn phòng rồi.
Lúc này, Lâm Kính Trạch đang đợi ở trước cửa văn phòng đi đến: “Sở Hà! Bây giờ đã là giờ nghỉ trưa rồi, cùng đi ăn cơm nào.”
An Điềm thấy Lâm Kính Trạch đi đến trước mặt hai người họ, nhưng ánh mắt anh chỉ lướt qua mình một chút rồi dừng hẳn ở chỗ Thẩm Sở Hà.
Lâm Kính Trạch hôm nay cũng cho An Điềm một cảm giác kỳ lạ, anh không những ăn mặc rất trịnh trọng mà tính khí ngang tàng cũng bớt đi rất nhiều.
Trong lúc nghi hoặc, trong đầu An Điềm đột nhiên lóe lên một luồng sáng: Cuối cùng cô đã biết vì sao nhìn Thẩm Sở Hà rất quen rồi! Vì Thẩm Sở Hà rất giống với Lý An Ni đang ngồi tù!
Đều là có đôi mắt to, hai mí, môi mỏng, cằm vline!
Tuy khí chất Lý An Ni và Thẩm Sở Hà khác xa nhau, nhưng ngũ quan của hai người thực sự rất giống nhau!
Ký ức gợi nhớ mọi việc, An Điềm nhớ ra, trong buổi tiệc kỷ niệm ngày cưới của Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ, khi Lý An Ni và Lâm Hiểu Hiểu gây nhau, dường như có nhắc đến “Sở Sở”, còn có Thẩm gì gì nữa.
Và đồng nghiệp mới bên cạnh mình thì gọi là Thẩm Sở Hà!
Nên, hai người họ…
An Điềm che miệng đang há hốc, ngạc nhiên nhìn Lâm Kính Trạch và Thẩm Sở Hà: Không ngờ mối quan hệ của Thẩm Sở Hà và Lâm Kính Trạch lại như vậy!
Không phải là Chu Mộng Chỉ ảnh hưởng gì mình, mình tránh xa cô ta ra là được, nhưng từ sau khi cô ta và Cố Thiên Tuấn xảy ra chuyện đó, cô nhìn Chu Mộng Chỉ là sẽ nhớ đến Cố Thiên Tuấn, điều này có hơi phiền nhiễu đến cô.
Nhưng, nhớ hôm mình đi xem phim tới giờ hình như cũng đã lâu không thấy Cố Thiên Tuấn rồi, An Điềm không những chưa buông bỏ mà còn cảm thấy rất kỳ lạ.
“Vậy cô nghĩ thế nào, có thể nói tôi biết, tôi sẽ cố gắng sắp xếp cho cô.”
“Thế thì không cần đâu, “ An Điềm lắc đầu, cô nhìn qua Tô Thanh Dương, thẳng thắng nói, “Tôi tự điều chỉnh được, cảm ơn Tô tổng.”
“Vậy thì tốt.” Tô Thanh Dương gật đầu, thấy An Điềm nghĩ về quá khứ như vậy, anh cũng rất vui.
Sau khi giải quyết xong chuyện với Chu Mộng Chỉ, Tô Thanh Dương lại nói: “Đồng nghiệp mới hôm nay, năng lực rất tốt, tình tình cũng hiền lành, hy vọng cô và cô ấy giao lưu với nhau nhiều hơn, như vậy rất có ích cho công việc của cô đấy.”
“Dạ, tôi biết rồi.” An Điềm cảm kích nhìn Tô Thanh Dương cười, không biết bắt đầu từ khi nào, cảm giác gượng gạo khi gặp Tô Thanh Dương đã không còn, trạng thái bây giờ của hai người giống như bạn lâu năm vậy, nói gì, làm gì cũng đều rất tự nhiên.
Rất nhiều chuyện, dần dần đều sẽ thay đổi, rất nhiều chấp niệm cũng sẽ phai mờ theo thời gian.
Đại khái, Tô Thanh Dương cũng có cảm giác như vậy.
An Điềm lại bàn một số công việc với Tô Thanh Dương, rồi ra khỏi phòng họp.
Tô Thanh Dương nhìn phía sau của An Điềm, bàng hoàng một chút: Hình như mình, trước giờ anh luôn nhìn phía sau của An Điềm, nhìn cô ấy tự lực tự cường, nhìn cô chịu nhiều uất ức tủi nhục, không phải anh không muốn giúp, mà là An Điềm chưa bao giờ cho anh cơ hội được đứng bên cạnh cô.
Tô Thanh Dương từ khi du lịch suối nước nóng về đây, thì đã hạ quyết tâm thay đổi, anh không còn là chuyên gia nghệ thuật danh giá nữa, anh phải là một doanh nhân lừng lẫy trên thương trường, giống Cố Thiên Tuấn vậy là một doanh nhân tiếng tăm lừng lẫy!
Theo thời gian, Tô Thanh Dương cảm thấy mình đã thay đổi rồi, nhưng khoảng cách với An Điềm thì vẫn chưa được rút ngắn.
Nhưng Tô Thanh Dương cũng đã ngộ ra: Có lẽ là mình và An Điềm thực sự có duyên không phận, cứ dõi theo cô với tư cách là bạn bè cũng được. Ít ra thì con đường này anh cũng sẽ trở nên tốt hơn rất nhiều…
Lúc này, An Điềm vừa đi ra khỏi phòng họp, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến: “An Điềm!”
An Điềm ngẩng đầu lên, chính là Thẩm Sở Hà, không biết tại sao, An Điềm cứ nhìn vào khuôn mặt quen thuộc của Thẩm Sở Hà: Đó là khuôn mặt đang theo trào lưu hiện nay, cặp mắt to hai mí, mũi cao, môi mỏng cằm vline.
Không những như vậy, khí chất ấm áp trên người Thẩm Sở Hà và phong cách ăn diện khiến cô có sức hấp dẫn độc đáo.
“Thẩm...” An Điềm há hốc miệng, không biết nên xưng hô với Thẩm Sở Hà thế nào, cô cảm thấy rất bối rối khi chào hỏi người mới quen, gọi cô Thẩm thì nghe xa lạ quá, gọi Sở Hà thì thân quen quá.
“Gọi tôi là Sở Hà được rồi!” Thẩm Sở Hà thấy bộ dạng lớn ngớ của An Điềm nên vội nói.
An Điềm đột nhiên cảm thấy Thẩm Sở Hà rất hiểu ý người khác, cô cười nói: “Sở Hà!”
“Ừ!” Thẩm Sở Hà đi về trước, rất tự nhiên cùng đi chung với An Điềm, “Tôi nghe nói tuần sau phải chọn ra mẫu thiết kế đợt một rồi, không biết tôi có thể tham gia không!”
“Đương nhiên là được rồi.” An Điềm gật đầu, “Bất kỳ thành viên nào ở nhóm dự án cũng đều có thể tham gia mà.”
“Nhưng mọi người cũng đã sửa qua sáu mẫu rồi, tôi vẫn chưa làm gì cả, có khi nào không kịp không.” Thẩm Sở Hà có chút lo lắng.
“Vậy thì cô phải tăng ca rồi! Có gì cần tôi giúp thì cứ nói, đừng ngại nhé.” An Điềm phóng khoáng nói
“Cảm ơn cô nhé!” Thẩm Sở Hà thân mật quàng tay An Điềm, cười nói vui vẻ.
“Đừng khách sáo!” An Điềm cũng rất niềm nở với Thẩm Sở Hà!
Hai người trò chuyện rất tâm đầu ý hợp, lúc này Thẩm Sở Hà đột nhiên nói một câu khiến An Điềm ngớ cả người: “An Điềm, cô không nhớ tôi thực sao?”
“Hả?” An Điềm cảm thấy kỳ lạ, “Chúng ta…trước đây từng gặp qua sao?” Vừa nãy cô còn cảm thấy Thẩm Sở Hà rất quen mặt, lẽ nào trước đây họ từng gặp nhau?!
Ánh mắt của Thẩm Sở Hà nhìn qua khuôn mặt An Điềm một lượt, phát hiện vẻ ngạc nhiên của An Điềm không phải giả vờ, nên đành cười rồi nói: “Cũng phải, trước giờ cô đều không cần thiết phải nhớ đến tôi.”
Thẩm Sở Hà tự chế giễu trong lòng: Vì trước giờ cô không cần lo lắng tôi, lần gặp nhau rất nhiều năm trước, sao mà cô nhớ chứ?
Nhưng tôi vừa nhìn cô là nhận ra ngay rồi, có lẽ trong cuộc sống này vì cô mà thay đổi rồi.
“Sở Hà, cô đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu.” An Điềm lục lại trong trí nhớ mình một lượt, nhưng có làm thế nào cũng không nhớ có người bạn như Thẩm Sở Hà.
“Ha ha, chọc cô thôi!” Thẩm Sở Hà cười tinh nghịch, “Xem cô kìa, có vẻ đang hoang mang thật.”
“Được rồi.” An Điềm nhún vai, Thẩm Sở Hà thích những trò đùa như vậy sao.
Thẩm Sở Hà bắt qua chuyện khác một cách rất tự nhiên, trên đường đi hai người cười nói vui vẻ, rất nhanh đã đến trước cửa văn phòng rồi.
Lúc này, Lâm Kính Trạch đang đợi ở trước cửa văn phòng đi đến: “Sở Hà! Bây giờ đã là giờ nghỉ trưa rồi, cùng đi ăn cơm nào.”
An Điềm thấy Lâm Kính Trạch đi đến trước mặt hai người họ, nhưng ánh mắt anh chỉ lướt qua mình một chút rồi dừng hẳn ở chỗ Thẩm Sở Hà.
Lâm Kính Trạch hôm nay cũng cho An Điềm một cảm giác kỳ lạ, anh không những ăn mặc rất trịnh trọng mà tính khí ngang tàng cũng bớt đi rất nhiều.
Trong lúc nghi hoặc, trong đầu An Điềm đột nhiên lóe lên một luồng sáng: Cuối cùng cô đã biết vì sao nhìn Thẩm Sở Hà rất quen rồi! Vì Thẩm Sở Hà rất giống với Lý An Ni đang ngồi tù!
Đều là có đôi mắt to, hai mí, môi mỏng, cằm vline!
Tuy khí chất Lý An Ni và Thẩm Sở Hà khác xa nhau, nhưng ngũ quan của hai người thực sự rất giống nhau!
Ký ức gợi nhớ mọi việc, An Điềm nhớ ra, trong buổi tiệc kỷ niệm ngày cưới của Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ, khi Lý An Ni và Lâm Hiểu Hiểu gây nhau, dường như có nhắc đến “Sở Sở”, còn có Thẩm gì gì nữa.
Và đồng nghiệp mới bên cạnh mình thì gọi là Thẩm Sở Hà!
Nên, hai người họ…
An Điềm che miệng đang há hốc, ngạc nhiên nhìn Lâm Kính Trạch và Thẩm Sở Hà: Không ngờ mối quan hệ của Thẩm Sở Hà và Lâm Kính Trạch lại như vậy!
/540
|