“Cô ấy là ai? Trước đây em đã từng gặp qua à?” Lâm Kính Trạch nghe thấy Cổ Thiên Tuấn hỏi vậy, bỗng cảm thấy rất kỳ lạ.
“Hôm đó, cậu tổ chức tiệc sinh nhật, có một cô gái đã thu hút sự chú ý của cậu...” Cố Thiên Tuấn nhắc nhở anh ta.
“Bữa tiệc? Cô gái” Lâm Kính Trạch cau mày lại và suy nghĩ một lúc, rồi chợt nhớ ra. “Phải rồi, em nhớ ra rồi. Thì ra là cô gái đi cùng với phó tổng Hồ, hình như tên là An... An gì ta?”
“An Điềm.” Cố Thiên Tuấn nhắc nhở mà trên mặt không hề có chút biểu cảm nào.
“Phải phải phải, chính là An Điềm.” Lâm Kính Trạch mỉm cười rồi cảm thán. “Không hổ là cô gái mà em ưng ý, ngày hôm đó đã làm em rất kinh ngạc, không ngờ hôm nay lại càng làm em kinh ngạc hơn!”
Lâm Kính Trạch nói đến đây bỗng nhớ ra, hình như ở buổi tiệc sinh nhật hôm đó, anh hai Trì Cảnh Dật có nói với mình rằng anh hai cũng thích cô gái đó!
Nhớ ra việc này, Lâm Kính Trạch liền lập tức buồn bực: “Ôi, thật là! Anh hai cũng biết chọn người thật đấy! Gặp gái đẹp mà không được trêu chọc, ai có thể hiểu nỗi đau này đây?”
Nghe Lâm Kính Trạch nói vậy, vẻ mặt căng cứng của Cố Thiên Tuấn cuối cùng cũng đã thư giãn hơn. Miễn là không liên quan đến An Điềm, Kính Trạch muốn theo đuổi ai cũng được cả.
“Anh ba, đã đến đây xem buổi trình diễn thời trang, hay chúng ta tiện thể đến xem bữa tiệc của họ đi. Tiện thể, em muốn nói chuyện đàng hoàng với Tô Thanh Dương. Dù gì, Tô tổng vì nể mặt em nên mới mời An Ni đến trình diễn cho thiết kế của anh ta, ai ngờ An Ni lại không hiểu chuyện đến thế.” Lâm Kính Trạch buồn bực xong liền lập tức trở lại bình thường, anh quay người lại và chủ động đề nghị với Cố Thiên Tuấn.
“Cũng được.” Cố Thiên Tuấn ngập ngừng rồi cũng gật đầu.
Hai người vừa nói vừa đi về địa điểm tổ chức buổi tiệc.
“Phải rồi, anh ba. Buổi trình diễn thời trang lần này, anh thích bộ trang phục nào? Để còn lấy lòng chị ba chứ!” Lâm Kính Trạch vừa đi vừa hỏi Cố Thiên Tuấn.
“Không có.” Cố Thiên Tuấn lắc đầu. Hôm nay, sự xuất hiện của An Điềm đã phá vỡ kế hoạch ban đầu của anh. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lúc An Điềm xuất hiện trên sân khấu chữ T kia, ánh mắt của anh không hề rời khỏi người cô, cũng đã quên luôn việc lựa chọn váy áo.
“Được rồi.” Lâm Kính Trạch nhún vai. “Em thì thấy chiếc váy Fairy mà cô An kia mặc khá là đẹp, nhưng không biết liệu Tô tổng có chịu đựng chia sẻ không nữa.”
Hai người vừa tám chuyện vừa thong dong đi đến bữa tiệc.
Ở bên này, An Điềm đã đi hết sân khấu chữ T, bây giờ đang di chuyển ra sau cánh gà cùng với một nhóm người mẫu chuyên nghiệp.
Tuy tư thế đi đứng và nụ cười mỉm của An Điềm vẫn còn thiếu sót, nhưng Fairy hoàn hảo cộng thêm đôi bông tai san hô mà Tô Thanh Dương đưa ra, cộng thêm khí chất độc đáo tỏa ra từ chính An Điềm, đã bù đắp cho sự thiếu sót này.
An Điềm vừa vào đến cánh gà, những người mẫu xinh đẹp lập tức vây đến.
“Người mới đến, cô và Tô tổng có quan hệ gì thế?”
“Rốt cuộc cô đã dùng cách gì để giành được vị trí của Lý An Ni thế?”
“Cô gì ơi, tôi muốn là bạn với cô. Cô có thể cho tôi biết ít thông tin về Tô tổng không?”
“Ôi trời đất ơi, Fairy thật sự rất đẹp. Nếu tôi được mặc nó và lên diễn, vậy sẽ tuyệt biết mấy!”
Một nhóm phụ nữ ồn ào huyên náo bên tai An Điềm, nhưng cô lại lười nghe và lười trả lời, vì việc mặc Fairy để đi hết sân khấu chữ T đã tiêu hao hết năng lượng của cô rồi.
Ngay cả bản thân An Điềm cũng chưa thể chấp nhận được sự thật rằng “cô đã làm người mẫu một lần rên sân khấu”!
“Làm gì mà ồn ào thế?” Người đẹp nóng bỏng vừa gặp ở lối vào phòng triển lãm đột nhiên bước vào, mọi người ngay lập tức im lặng và giải tán đi làm việc của mình.
An Điềm vừa nhìn thấy khí thế của người đẹp nóng bỏng này, liền biết cô ta chính là chị hai ở đây.
Chỉ thấy người đẹp nóng bỏng đó đi thẳng đến trước mặt An Điềm, và nhìn cô bằng ánh mắt dò xét: Ừm, cơ thể cân đối, mặt trái xoan, đường nét rất thanh tú, và không có dấu vết của phẫu thuật thẩm mỹ. Đặc biệt là đôi mắt đào, vừa nhìn thấy là không thể nào quên được!
Song, những điều này đều không phải mấu chốt. Tô Thanh Dương là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, đã từng gặp biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp hơn. Rốt cuộc cô gái này có điểm gì đặc biệt, mà có thể làm cho Tô Thanh Dương nhìn cô ấy bằng một ánh mắt khác?
Nghĩ đến đây, người đẹp nóng bỏng lại nhìn vào An Điềm bằng ánh mắt dò xét.
An Điềm bị ánh mắt sắc bén của người đẹp nóng bỏng này nhìn đến ngượng ngùng. Cô lúng túng nhìn đi chỗ khác, rồi lên tiếng chào hỏi cô ta: “Chào, chào chị.”
Người đẹp nóng bỏng khựng lại một lúc, rồi khảy móng tay mình và nói: “Tôi là Lucy. Cô tên gì?”
An Điềm rất không thích thái độ vênh váo của Lucy, nhưng cô vẫn mỉm cười lịch sự với cô ta: “Chào chị Lucy, tôi tên là An Điềm.”
Nhìn thấy nụ cười của An Điềm, Lucy giơ tay ra và đưa một chiếc hộp thổ cẩm cho cô, rồi nói bằng giọng phức tạp: “Thay chiếc váy này vào, Tô tổng nói sẽ đưa cô đến bữa tiệc.”
Lucy nói xong rồi đi khỏi cánh gà, để An Điềm đứng đó với vẻ mặt bàng hoàng.
Lucy vừa bước ra khỏi cánh gà, quay mặt lại thì nhìn thấy Tô Thanh Dương đang đứng ở cách đó không xa.
“Bậc thầy thiết kế Tô tổng à, cuối cùng cũng có bạn gái rồi?” Lucy đi đến bên Tô Thanh Dương, mắt nhìn về những bóng người đang bận rộn sau cánh gà, với tay ra châm một điếu thuốc.
“An Điềm không phải là bạn gái của tôi.” Tô Thanh Dương cau mày lại. Tuy Lucy thích hút thuốc, nhưng rất hiếm khi hút ngay trước mặt anh.
“Không phải?” Lucy nhả ra một vòng khói tròn, sau đó nhìn vòng tròn khói từ từ lan rộng ra, cho đến khi biến mất trong không khí. “Tôi nghĩ chắc cũng nhanh thôi.”
Tô Thanh Dương không phủ nhận lời Lucy nói, anh chỉ mím chặt môi và nhìn về phía cánh gà. Anh nhìn thấy An Điềm đang cầm chiếc hộp đựng váy và do dự một lúc, sau đó mới bước vào phòng thay đồ.
Nhìn thấy An Điềm bước vào phòng thay đồ, Tô Thanh Dương mỉm cười.
Anh không thể không thừa nhận, thực ra, kể từ lúc An Điềm mặc Fairy vào, anh đã bắt đầu có húng thú với An Điềm. Khi cô cầm đôi bông tai san hô mà anh yêu thích nhất và đọc bài thơ đó, Tô Thanh Dương càng không thể rời mắt khỏi cô.
Lucy không nghe thấy câu trả lời của Tô Thanh Dương nên liền quay ngoắt đầu lại, chỉ thấy ánh mắt của Tô Thanh Dương đang nhìn về một nơi nào đó ở phía cánh gà, với vẻ xa xăm, dường như đang suy nghĩ điều gì đó rất nghiêm túc.
Lucy bất giác mỉm cười cay đắng: Bộ dạng này của Tô Thanh Dương, xem ra mình đã đoán đúng rồi. Anh ấy thực sự đã có người thương rồi.
Vậy mình, có phải nên từ bỏ không?
Lucy nhìn vào vòng tròn khói mờ mờ, và nhớ lại vài năm trước.
Khi đó, Tô Thanh Dương là một anh chàng soái ca nổi tiếng nhất trường, điển trai lại hiền lành, gia đình giàu có. Còn Lucy, chỉ là một cô bé quậy phá chỉ biết uống rượu và đánh nhau, đã bị ở lại hai năm, vẫn đang học lớp 12.
Bố mẹ của Lucy đều là dân kinh doanh, mặc dù không sánh nổi với những công ty lớn, nhưng cuộc sống vật chất vẫn khá dư dả. Vả lại, vợ chồng họ suốt ngày bận rộn, chỉ biết cho Lucy tiền xài, chứ không hề biết rằng Lucy rất mong nhận được sự quan tâm của bố mẹ.
Ở nhà không được bố mẹ bầu bạn, nên Lucy cố gắng tìm cảm giác tồn tại khi ở trường: uống rượu, đánh nhau, cãi lại thầy cô giáo, gian lận trong kỳ thi, việc nào cũng làm được một cách dễ dàng.
Vốn dĩ Tô Thanh Dương và Lucy không có liên quan gì.
Nhưng một lần nọ, như thường lệ, Lucy lén đọc tiểu thuyết trong khi cô giáo đang giảng bài. Đã lén đọc rồi thì thôi, và cô giáo biết rõ Lucy là người như thế nào, nên cô giáo cũng mặc kệ cô.
Tuy nhiên, khi Lucy đọc đến đoạn có tình tiết gây cấn trong cuốn tiểu thuyết, cô đã không kìm được và mắng một câu: “Khốn kiếp!”
“Hôm đó, cậu tổ chức tiệc sinh nhật, có một cô gái đã thu hút sự chú ý của cậu...” Cố Thiên Tuấn nhắc nhở anh ta.
“Bữa tiệc? Cô gái” Lâm Kính Trạch cau mày lại và suy nghĩ một lúc, rồi chợt nhớ ra. “Phải rồi, em nhớ ra rồi. Thì ra là cô gái đi cùng với phó tổng Hồ, hình như tên là An... An gì ta?”
“An Điềm.” Cố Thiên Tuấn nhắc nhở mà trên mặt không hề có chút biểu cảm nào.
“Phải phải phải, chính là An Điềm.” Lâm Kính Trạch mỉm cười rồi cảm thán. “Không hổ là cô gái mà em ưng ý, ngày hôm đó đã làm em rất kinh ngạc, không ngờ hôm nay lại càng làm em kinh ngạc hơn!”
Lâm Kính Trạch nói đến đây bỗng nhớ ra, hình như ở buổi tiệc sinh nhật hôm đó, anh hai Trì Cảnh Dật có nói với mình rằng anh hai cũng thích cô gái đó!
Nhớ ra việc này, Lâm Kính Trạch liền lập tức buồn bực: “Ôi, thật là! Anh hai cũng biết chọn người thật đấy! Gặp gái đẹp mà không được trêu chọc, ai có thể hiểu nỗi đau này đây?”
Nghe Lâm Kính Trạch nói vậy, vẻ mặt căng cứng của Cố Thiên Tuấn cuối cùng cũng đã thư giãn hơn. Miễn là không liên quan đến An Điềm, Kính Trạch muốn theo đuổi ai cũng được cả.
“Anh ba, đã đến đây xem buổi trình diễn thời trang, hay chúng ta tiện thể đến xem bữa tiệc của họ đi. Tiện thể, em muốn nói chuyện đàng hoàng với Tô Thanh Dương. Dù gì, Tô tổng vì nể mặt em nên mới mời An Ni đến trình diễn cho thiết kế của anh ta, ai ngờ An Ni lại không hiểu chuyện đến thế.” Lâm Kính Trạch buồn bực xong liền lập tức trở lại bình thường, anh quay người lại và chủ động đề nghị với Cố Thiên Tuấn.
“Cũng được.” Cố Thiên Tuấn ngập ngừng rồi cũng gật đầu.
Hai người vừa nói vừa đi về địa điểm tổ chức buổi tiệc.
“Phải rồi, anh ba. Buổi trình diễn thời trang lần này, anh thích bộ trang phục nào? Để còn lấy lòng chị ba chứ!” Lâm Kính Trạch vừa đi vừa hỏi Cố Thiên Tuấn.
“Không có.” Cố Thiên Tuấn lắc đầu. Hôm nay, sự xuất hiện của An Điềm đã phá vỡ kế hoạch ban đầu của anh. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lúc An Điềm xuất hiện trên sân khấu chữ T kia, ánh mắt của anh không hề rời khỏi người cô, cũng đã quên luôn việc lựa chọn váy áo.
“Được rồi.” Lâm Kính Trạch nhún vai. “Em thì thấy chiếc váy Fairy mà cô An kia mặc khá là đẹp, nhưng không biết liệu Tô tổng có chịu đựng chia sẻ không nữa.”
Hai người vừa tám chuyện vừa thong dong đi đến bữa tiệc.
Ở bên này, An Điềm đã đi hết sân khấu chữ T, bây giờ đang di chuyển ra sau cánh gà cùng với một nhóm người mẫu chuyên nghiệp.
Tuy tư thế đi đứng và nụ cười mỉm của An Điềm vẫn còn thiếu sót, nhưng Fairy hoàn hảo cộng thêm đôi bông tai san hô mà Tô Thanh Dương đưa ra, cộng thêm khí chất độc đáo tỏa ra từ chính An Điềm, đã bù đắp cho sự thiếu sót này.
An Điềm vừa vào đến cánh gà, những người mẫu xinh đẹp lập tức vây đến.
“Người mới đến, cô và Tô tổng có quan hệ gì thế?”
“Rốt cuộc cô đã dùng cách gì để giành được vị trí của Lý An Ni thế?”
“Cô gì ơi, tôi muốn là bạn với cô. Cô có thể cho tôi biết ít thông tin về Tô tổng không?”
“Ôi trời đất ơi, Fairy thật sự rất đẹp. Nếu tôi được mặc nó và lên diễn, vậy sẽ tuyệt biết mấy!”
Một nhóm phụ nữ ồn ào huyên náo bên tai An Điềm, nhưng cô lại lười nghe và lười trả lời, vì việc mặc Fairy để đi hết sân khấu chữ T đã tiêu hao hết năng lượng của cô rồi.
Ngay cả bản thân An Điềm cũng chưa thể chấp nhận được sự thật rằng “cô đã làm người mẫu một lần rên sân khấu”!
“Làm gì mà ồn ào thế?” Người đẹp nóng bỏng vừa gặp ở lối vào phòng triển lãm đột nhiên bước vào, mọi người ngay lập tức im lặng và giải tán đi làm việc của mình.
An Điềm vừa nhìn thấy khí thế của người đẹp nóng bỏng này, liền biết cô ta chính là chị hai ở đây.
Chỉ thấy người đẹp nóng bỏng đó đi thẳng đến trước mặt An Điềm, và nhìn cô bằng ánh mắt dò xét: Ừm, cơ thể cân đối, mặt trái xoan, đường nét rất thanh tú, và không có dấu vết của phẫu thuật thẩm mỹ. Đặc biệt là đôi mắt đào, vừa nhìn thấy là không thể nào quên được!
Song, những điều này đều không phải mấu chốt. Tô Thanh Dương là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, đã từng gặp biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp hơn. Rốt cuộc cô gái này có điểm gì đặc biệt, mà có thể làm cho Tô Thanh Dương nhìn cô ấy bằng một ánh mắt khác?
Nghĩ đến đây, người đẹp nóng bỏng lại nhìn vào An Điềm bằng ánh mắt dò xét.
An Điềm bị ánh mắt sắc bén của người đẹp nóng bỏng này nhìn đến ngượng ngùng. Cô lúng túng nhìn đi chỗ khác, rồi lên tiếng chào hỏi cô ta: “Chào, chào chị.”
Người đẹp nóng bỏng khựng lại một lúc, rồi khảy móng tay mình và nói: “Tôi là Lucy. Cô tên gì?”
An Điềm rất không thích thái độ vênh váo của Lucy, nhưng cô vẫn mỉm cười lịch sự với cô ta: “Chào chị Lucy, tôi tên là An Điềm.”
Nhìn thấy nụ cười của An Điềm, Lucy giơ tay ra và đưa một chiếc hộp thổ cẩm cho cô, rồi nói bằng giọng phức tạp: “Thay chiếc váy này vào, Tô tổng nói sẽ đưa cô đến bữa tiệc.”
Lucy nói xong rồi đi khỏi cánh gà, để An Điềm đứng đó với vẻ mặt bàng hoàng.
Lucy vừa bước ra khỏi cánh gà, quay mặt lại thì nhìn thấy Tô Thanh Dương đang đứng ở cách đó không xa.
“Bậc thầy thiết kế Tô tổng à, cuối cùng cũng có bạn gái rồi?” Lucy đi đến bên Tô Thanh Dương, mắt nhìn về những bóng người đang bận rộn sau cánh gà, với tay ra châm một điếu thuốc.
“An Điềm không phải là bạn gái của tôi.” Tô Thanh Dương cau mày lại. Tuy Lucy thích hút thuốc, nhưng rất hiếm khi hút ngay trước mặt anh.
“Không phải?” Lucy nhả ra một vòng khói tròn, sau đó nhìn vòng tròn khói từ từ lan rộng ra, cho đến khi biến mất trong không khí. “Tôi nghĩ chắc cũng nhanh thôi.”
Tô Thanh Dương không phủ nhận lời Lucy nói, anh chỉ mím chặt môi và nhìn về phía cánh gà. Anh nhìn thấy An Điềm đang cầm chiếc hộp đựng váy và do dự một lúc, sau đó mới bước vào phòng thay đồ.
Nhìn thấy An Điềm bước vào phòng thay đồ, Tô Thanh Dương mỉm cười.
Anh không thể không thừa nhận, thực ra, kể từ lúc An Điềm mặc Fairy vào, anh đã bắt đầu có húng thú với An Điềm. Khi cô cầm đôi bông tai san hô mà anh yêu thích nhất và đọc bài thơ đó, Tô Thanh Dương càng không thể rời mắt khỏi cô.
Lucy không nghe thấy câu trả lời của Tô Thanh Dương nên liền quay ngoắt đầu lại, chỉ thấy ánh mắt của Tô Thanh Dương đang nhìn về một nơi nào đó ở phía cánh gà, với vẻ xa xăm, dường như đang suy nghĩ điều gì đó rất nghiêm túc.
Lucy bất giác mỉm cười cay đắng: Bộ dạng này của Tô Thanh Dương, xem ra mình đã đoán đúng rồi. Anh ấy thực sự đã có người thương rồi.
Vậy mình, có phải nên từ bỏ không?
Lucy nhìn vào vòng tròn khói mờ mờ, và nhớ lại vài năm trước.
Khi đó, Tô Thanh Dương là một anh chàng soái ca nổi tiếng nhất trường, điển trai lại hiền lành, gia đình giàu có. Còn Lucy, chỉ là một cô bé quậy phá chỉ biết uống rượu và đánh nhau, đã bị ở lại hai năm, vẫn đang học lớp 12.
Bố mẹ của Lucy đều là dân kinh doanh, mặc dù không sánh nổi với những công ty lớn, nhưng cuộc sống vật chất vẫn khá dư dả. Vả lại, vợ chồng họ suốt ngày bận rộn, chỉ biết cho Lucy tiền xài, chứ không hề biết rằng Lucy rất mong nhận được sự quan tâm của bố mẹ.
Ở nhà không được bố mẹ bầu bạn, nên Lucy cố gắng tìm cảm giác tồn tại khi ở trường: uống rượu, đánh nhau, cãi lại thầy cô giáo, gian lận trong kỳ thi, việc nào cũng làm được một cách dễ dàng.
Vốn dĩ Tô Thanh Dương và Lucy không có liên quan gì.
Nhưng một lần nọ, như thường lệ, Lucy lén đọc tiểu thuyết trong khi cô giáo đang giảng bài. Đã lén đọc rồi thì thôi, và cô giáo biết rõ Lucy là người như thế nào, nên cô giáo cũng mặc kệ cô.
Tuy nhiên, khi Lucy đọc đến đoạn có tình tiết gây cấn trong cuốn tiểu thuyết, cô đã không kìm được và mắng một câu: “Khốn kiếp!”
/540
|