Ngày hôm sau, An Điềm bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức. Sau khi lười nhác ngáp một cái, An Điềm mới từ từ mở mắt ra.
Toàn thân đau nhức, An Điềm chỉ có thể quay đầu nhìn xung quanh, thấy khắp nơi lộn xộn, vừa nhìn là biết ở đây đã xảy ra một cuộc “vật lộn” rất dữ dội rồi.
Nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, mặt An Điềm lại đỏ bừng lên, nhưng bây giờ Cố Thiên Tuấn đã đi rồi, thế nên không thấy vẻ mặt này của cô.
An Điềm đưa tay xoa huyệt thái dương rồi lặng lẽ thở dài, cô không biết phải làm sao mới có thể kết thúc sự dây dưa này với Cố Thiên Tuấn. Đối với Cố Thiên Tuấn, cô đánh cũng có, mắng cũng có, nhưng Cố Thiên Tuấn vẫn cứ không chịu từ bỏ, vậy cô rốt cuộc phải làm sao? Mà huống hồ trái tim cô hiện giờ cũng đang dần dần thay đổi rồi.
An Điềm lắc đầu, cuối cùng vẫn đành phải chịu thua, tự nhủ lòng rằng tạm thời khoan nghĩ đến chuyện này nữa.
Cô cố gắng nhấc cái chân đau nhức của mình lên, mặc một bộ quần áo trông khá kín đáo lên người rồi tiện tay choàng một cái khăn lên cổ để che kín mấy dấu hôn trên đó.
An Điềm thẫn thờ bước vào phòng khách, nhưng ngay khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô lập tức giật mình há hốc mồm, vì lúc này An An đã thức dậy, đang ngồi trên ghế ở bàn ăn, mà trước mặt cậu đã có bày sẵn đồ ăn sáng rồi: Một cốc sữa, một đĩa trứng tráng và hai lát bánh mì.
Ở phía đối diện của An An cũng có bày một phần ăn sáng như thế, chỉ khác ở chỗ thay sữa bằng nước trái cây mà An Điềm thích uống thôi.
“An An, cái này con làm đấy à?” An Điềm kinh ngạc hỏi.
“Không ạ, là chú Cố làm đấy ạ.” An An uống một ngụm sữa, “Đây là bữa sáng mà sáng nay chú Cố đã qua đây làm cho mẹ con mình đấy.”
Nghe An An nói như vậy, An Điềm lại đỏ bừng mặt lần nữa: Cố Thiên Tuấn chắc chắn đã nói dối, rõ ràng là cả đêm qua đã ở lại đây, vậy mà dám nói với An An là sáng nay đã chạy đến! Nhưng mà như vậy cũng tốt, An Điềm vừa hay không cần phải giải thích nữa.
An Điềm ngượng ngùng khẽ đằng hắng một tiếng rồi ngồi xuống ghế. Nhìn bữa sáng trước mặt, An Điềm cảm thấy trong lòng rất phức tạp.
Cô bất giác đưa tay ra cầm cốc nước mà Cố Thiên Tuấn đã pha lên uống một ngụm, mùi vị cũng không tệ, An Điềm thầm nghĩ trong lòng rồi lại nhấp một ngụm nữa.
“Mẹ ơi, tuy bữa sáng chú Cố nấu không ngon bằng mẹ nấu, nhưng mà con cũng vẫn rất thích.” An An trông có vẻ rất vui.
An Điềm nghe mà giật mình, bất giác quay sang nhìn An An, không hiểu vì sao, cô cứ luôn cảm thấy Cố Thiên Tuấn dường như đã biết được thân phận của An An, chỉ là anh không vạch trần mà thôi.
An Điềm không biết như vậy là nên vui hay nên lo nữa.
Nếu Cố Thiên Tuấn đã biết thân phận của An An mà lại giả vờ không biết, vậy thì chứng tỏ anh không muốn cướp An An đi. Nhưng Cố Thiên Tuấn hiện giờ không muốn cướp An An đi không có nghĩa là sau này sẽ không làm vậy.
Đồng thời, An Điềm cũng nhận ra Cố Thiên Tuấn rất thương An An, và An An cũng rất quý Cố Thiên Tuấn, nếu cô cứ ngăn hai cha con họ nhận nhau như vậy thì có phải là quá ích kỉ rồi không?
Từ lúc sinh ra đến giờ, An An chưa từng có bố. Đối với An An mà nói thì nhân vật người bố đã không tồn tại trong bốn năm qua, nhưng từ cách đối xử Cố Thiên Tuấn dành cho An An thì có thể thấy anh rất lợp làm một người bố.
Nếu cứ tiếp tục giấu giếm An An thế này thì thật sự không công bằng với thằng bé, An An có quyền được hưởng tình thương từ bố mình.
Do dự một lúc, An Điềm bèn lấy hết dũng khí hỏi An An: “An An, con thích chú Cố lắm sao?”
“Thích lắm ạ!” An An gật đầu thật mạnh.
“Thế nếu như, mẹ nói là nếu như thôi nhé, nếu như An An đến sống với chú Cố và một cô nữa thì con có vui không?” Ngay khi vừa hỏi câu ấy xong, An Điềm lập tức thấy hối hận.
Cô cứ tưởng mình rất kiên cường, nhưng khi hỏi câu ấy, An Điềm lại chợt thấy sống mũi cay cay. Đây là đứa con mà cô mang thai mười tháng sinh ra, trân trọng như bảo bối suốt bốn năm qua, nếu An An thật sự rời xa cô thì cô chắc chắn sẽ phát điên mất.
“Thế tại sao lại không phải là sống cùng mẹ và chú Cố?” An An không trả lời câu hỏi của An Điềm mà hỏi ngược lại thắc mắc của mình.
“Bởi vì…” Bởi vì người mà chú Cố của con yêu không phải là mẹ! Chú ấy yêu Chu Mộng Chỉ! Tuy Chu Mộng Chỉ đã cướp đi mọi thứ của mẹ, nhưng người Cố Thiên Tuấn yêu không phải là mẹ, cho dù hiện giờ chú ấy có không rõ ràng với mẹ như bây giờ!
An Điềm ngay lập tức cảm thấy mình thật thảm hại, cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Thôi khoan bàn chuyện này đã, con cứ ăn sáng đi, nếu không sẽ muộn học đấy.”
“Thật ra, con rất muốn chú Cố và mẹ sống với nhau.” An An khẽ lẩm bẩm rồi tiếp tục ăn sáng.
An Điềm thất thần cắn một miếng trứng, không nghe thấy câu vừa rồi của An An. Bây giờ trong đầu cô đều đang tràn ngập những câu hỏi về Cố Thiên Tuấn: Cố Thiên Tuấn bây giờ đang làm gì? Còn mình rốt cuộc nên làm thế nào?
Trong phòng hội nghị cao cấp của tập đoàn Cố Thị…
Tất cả mọi người hiện giờ đều có tâm sự, ai cũng thấy căng thẳng, chốc chốc lại liếc nhìn Cố Thiên Tuấn bằng ánh mắt thăm dò, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Chu Hán Khanh cúi đầu, ngồi yên lặng không nói tiếng nào, cũng không ai nhìn ra được tâm trạng của anh ta.
Quả nhiên đúng như Susan đã nói, ba ngày sau đó, các cổ đông đã triệu tập cuộc họp hội đồng khẩn cấp, nội dung của cuộc họp chính là bãi miễn các chức vụ của anh ta.
Đúng như anh ta dự liệu, Cố Thiên Tuấn hẳn đã biết được gì đó nên mới dốc bao công sức mở cuộc họp này để bãi miễn anh ta.
Chu Hán Khanh thậm chí còn đoán ra, mấy chuyện rắc rối mà anh ta dính vào thời gian gần đây chắc hẳn cũng một phần do Cố Thiên Tuấn nhúng tay vào, tất cả là vì muốn có một cái cớ hợp lí để bãi miễn anh ta trong cuộc họp hôm nay!
Nếu không nhờ Susan báo trước cho anh ta biết chuyện này thì Chu Hán Khanh có lẽ đã áy náy mà chấp nhận quyết định của hội đồng rồi.
Nhưng bây giờ, anh ta tuy sẽ chấp nhận đi theo hướng bẫy do Cố Thiên Tuấn bày ra, nhưng tất nhiên sẽ không bao giờ để Cố Thiên Tuấn xỏ mũi dắt đi.
Chu Hán Khanh đến bây giờ chưa biết được, Cố Thiên Tuấn rốt cuộc đã biết được bao nhiêu phần sự thật, nếu Cố Thiên Tuấn đã biết rõ mối quan hệ giữa anh ta và Chu Mộng Chỉ bấy lâu nay mà vẫn có thể nhẫn nhịn án binh bất động như thế thì quả thực người đàn ông này là một người rất mạnh mẽ và đầy mưu mô.
Chỉ có điều, cho dù thế nào thì anh ta cũng nhất định phải bảo vệ Mộng Chỉ, bản thân bị mất đi chức vụ cao sang cũng không sao, nhưng cái chức phu nhân tổng tài tập đoàn Cố Thị của Mộng Chỉ thì nhất định phải giữ chắc!
Cho dù có không giữ được vị trí phu nhân tổng tài ấy đi chăng nữa thì cũng phải vơ vét được một nửa tài sản của Cố Thị! Anh ta đã làm giám đốc ở Cố Thị bao nhiêu năm qua, cho dù có mất chức đi nữa thì cũng vẫn còn cách, huống hồ Mộng Chỉ hiện giờ vẫn là người vợ hợp pháp của Cố Thiên Tuấn!
Đến lúc đó Mộng Chỉ có thể li hôn với Cố Thiên Tuấn rồi hưởng được một số tài sản lớn, vậy thì anh ta và Mộng Chỉ có thể sống hạnh phúc bên nhau rồi!
Nghĩ đến đó, Chu Hán Khanh đột nhiên có một cảm giác như vừa được giải tỏa uất ức: Cuối cùng, cuối cùng cũng bị Cố Thiên Tuấn phát hiện rồi, mình và Mộng Chỉ cuối cùng cũng không cần phải giấu giấu giếm giếm nữa, bây giờ Cố Thiên Tuấn từ bỏ Mộng Chỉ thì Mộng Chỉ chỉ còn lại mình mà thôi! Cô ấy sẽ chỉ có thể dựa vào mình! Chỉ có mình mới thật sự yêu cô ấy!
Chu Hán Khanh ngẩng cằm lên, nheo mắt lại, sau đó giả vờ nhìn Cố Thiên Tuấn một cách đầy áy náy, bây giờ chỉ còn chờ Cố Thiên Tuấn phát biểu rồi bãi miễn anh ta thôi!
Toàn thân đau nhức, An Điềm chỉ có thể quay đầu nhìn xung quanh, thấy khắp nơi lộn xộn, vừa nhìn là biết ở đây đã xảy ra một cuộc “vật lộn” rất dữ dội rồi.
Nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, mặt An Điềm lại đỏ bừng lên, nhưng bây giờ Cố Thiên Tuấn đã đi rồi, thế nên không thấy vẻ mặt này của cô.
An Điềm đưa tay xoa huyệt thái dương rồi lặng lẽ thở dài, cô không biết phải làm sao mới có thể kết thúc sự dây dưa này với Cố Thiên Tuấn. Đối với Cố Thiên Tuấn, cô đánh cũng có, mắng cũng có, nhưng Cố Thiên Tuấn vẫn cứ không chịu từ bỏ, vậy cô rốt cuộc phải làm sao? Mà huống hồ trái tim cô hiện giờ cũng đang dần dần thay đổi rồi.
An Điềm lắc đầu, cuối cùng vẫn đành phải chịu thua, tự nhủ lòng rằng tạm thời khoan nghĩ đến chuyện này nữa.
Cô cố gắng nhấc cái chân đau nhức của mình lên, mặc một bộ quần áo trông khá kín đáo lên người rồi tiện tay choàng một cái khăn lên cổ để che kín mấy dấu hôn trên đó.
An Điềm thẫn thờ bước vào phòng khách, nhưng ngay khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô lập tức giật mình há hốc mồm, vì lúc này An An đã thức dậy, đang ngồi trên ghế ở bàn ăn, mà trước mặt cậu đã có bày sẵn đồ ăn sáng rồi: Một cốc sữa, một đĩa trứng tráng và hai lát bánh mì.
Ở phía đối diện của An An cũng có bày một phần ăn sáng như thế, chỉ khác ở chỗ thay sữa bằng nước trái cây mà An Điềm thích uống thôi.
“An An, cái này con làm đấy à?” An Điềm kinh ngạc hỏi.
“Không ạ, là chú Cố làm đấy ạ.” An An uống một ngụm sữa, “Đây là bữa sáng mà sáng nay chú Cố đã qua đây làm cho mẹ con mình đấy.”
Nghe An An nói như vậy, An Điềm lại đỏ bừng mặt lần nữa: Cố Thiên Tuấn chắc chắn đã nói dối, rõ ràng là cả đêm qua đã ở lại đây, vậy mà dám nói với An An là sáng nay đã chạy đến! Nhưng mà như vậy cũng tốt, An Điềm vừa hay không cần phải giải thích nữa.
An Điềm ngượng ngùng khẽ đằng hắng một tiếng rồi ngồi xuống ghế. Nhìn bữa sáng trước mặt, An Điềm cảm thấy trong lòng rất phức tạp.
Cô bất giác đưa tay ra cầm cốc nước mà Cố Thiên Tuấn đã pha lên uống một ngụm, mùi vị cũng không tệ, An Điềm thầm nghĩ trong lòng rồi lại nhấp một ngụm nữa.
“Mẹ ơi, tuy bữa sáng chú Cố nấu không ngon bằng mẹ nấu, nhưng mà con cũng vẫn rất thích.” An An trông có vẻ rất vui.
An Điềm nghe mà giật mình, bất giác quay sang nhìn An An, không hiểu vì sao, cô cứ luôn cảm thấy Cố Thiên Tuấn dường như đã biết được thân phận của An An, chỉ là anh không vạch trần mà thôi.
An Điềm không biết như vậy là nên vui hay nên lo nữa.
Nếu Cố Thiên Tuấn đã biết thân phận của An An mà lại giả vờ không biết, vậy thì chứng tỏ anh không muốn cướp An An đi. Nhưng Cố Thiên Tuấn hiện giờ không muốn cướp An An đi không có nghĩa là sau này sẽ không làm vậy.
Đồng thời, An Điềm cũng nhận ra Cố Thiên Tuấn rất thương An An, và An An cũng rất quý Cố Thiên Tuấn, nếu cô cứ ngăn hai cha con họ nhận nhau như vậy thì có phải là quá ích kỉ rồi không?
Từ lúc sinh ra đến giờ, An An chưa từng có bố. Đối với An An mà nói thì nhân vật người bố đã không tồn tại trong bốn năm qua, nhưng từ cách đối xử Cố Thiên Tuấn dành cho An An thì có thể thấy anh rất lợp làm một người bố.
Nếu cứ tiếp tục giấu giếm An An thế này thì thật sự không công bằng với thằng bé, An An có quyền được hưởng tình thương từ bố mình.
Do dự một lúc, An Điềm bèn lấy hết dũng khí hỏi An An: “An An, con thích chú Cố lắm sao?”
“Thích lắm ạ!” An An gật đầu thật mạnh.
“Thế nếu như, mẹ nói là nếu như thôi nhé, nếu như An An đến sống với chú Cố và một cô nữa thì con có vui không?” Ngay khi vừa hỏi câu ấy xong, An Điềm lập tức thấy hối hận.
Cô cứ tưởng mình rất kiên cường, nhưng khi hỏi câu ấy, An Điềm lại chợt thấy sống mũi cay cay. Đây là đứa con mà cô mang thai mười tháng sinh ra, trân trọng như bảo bối suốt bốn năm qua, nếu An An thật sự rời xa cô thì cô chắc chắn sẽ phát điên mất.
“Thế tại sao lại không phải là sống cùng mẹ và chú Cố?” An An không trả lời câu hỏi của An Điềm mà hỏi ngược lại thắc mắc của mình.
“Bởi vì…” Bởi vì người mà chú Cố của con yêu không phải là mẹ! Chú ấy yêu Chu Mộng Chỉ! Tuy Chu Mộng Chỉ đã cướp đi mọi thứ của mẹ, nhưng người Cố Thiên Tuấn yêu không phải là mẹ, cho dù hiện giờ chú ấy có không rõ ràng với mẹ như bây giờ!
An Điềm ngay lập tức cảm thấy mình thật thảm hại, cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Thôi khoan bàn chuyện này đã, con cứ ăn sáng đi, nếu không sẽ muộn học đấy.”
“Thật ra, con rất muốn chú Cố và mẹ sống với nhau.” An An khẽ lẩm bẩm rồi tiếp tục ăn sáng.
An Điềm thất thần cắn một miếng trứng, không nghe thấy câu vừa rồi của An An. Bây giờ trong đầu cô đều đang tràn ngập những câu hỏi về Cố Thiên Tuấn: Cố Thiên Tuấn bây giờ đang làm gì? Còn mình rốt cuộc nên làm thế nào?
Trong phòng hội nghị cao cấp của tập đoàn Cố Thị…
Tất cả mọi người hiện giờ đều có tâm sự, ai cũng thấy căng thẳng, chốc chốc lại liếc nhìn Cố Thiên Tuấn bằng ánh mắt thăm dò, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Chu Hán Khanh cúi đầu, ngồi yên lặng không nói tiếng nào, cũng không ai nhìn ra được tâm trạng của anh ta.
Quả nhiên đúng như Susan đã nói, ba ngày sau đó, các cổ đông đã triệu tập cuộc họp hội đồng khẩn cấp, nội dung của cuộc họp chính là bãi miễn các chức vụ của anh ta.
Đúng như anh ta dự liệu, Cố Thiên Tuấn hẳn đã biết được gì đó nên mới dốc bao công sức mở cuộc họp này để bãi miễn anh ta.
Chu Hán Khanh thậm chí còn đoán ra, mấy chuyện rắc rối mà anh ta dính vào thời gian gần đây chắc hẳn cũng một phần do Cố Thiên Tuấn nhúng tay vào, tất cả là vì muốn có một cái cớ hợp lí để bãi miễn anh ta trong cuộc họp hôm nay!
Nếu không nhờ Susan báo trước cho anh ta biết chuyện này thì Chu Hán Khanh có lẽ đã áy náy mà chấp nhận quyết định của hội đồng rồi.
Nhưng bây giờ, anh ta tuy sẽ chấp nhận đi theo hướng bẫy do Cố Thiên Tuấn bày ra, nhưng tất nhiên sẽ không bao giờ để Cố Thiên Tuấn xỏ mũi dắt đi.
Chu Hán Khanh đến bây giờ chưa biết được, Cố Thiên Tuấn rốt cuộc đã biết được bao nhiêu phần sự thật, nếu Cố Thiên Tuấn đã biết rõ mối quan hệ giữa anh ta và Chu Mộng Chỉ bấy lâu nay mà vẫn có thể nhẫn nhịn án binh bất động như thế thì quả thực người đàn ông này là một người rất mạnh mẽ và đầy mưu mô.
Chỉ có điều, cho dù thế nào thì anh ta cũng nhất định phải bảo vệ Mộng Chỉ, bản thân bị mất đi chức vụ cao sang cũng không sao, nhưng cái chức phu nhân tổng tài tập đoàn Cố Thị của Mộng Chỉ thì nhất định phải giữ chắc!
Cho dù có không giữ được vị trí phu nhân tổng tài ấy đi chăng nữa thì cũng phải vơ vét được một nửa tài sản của Cố Thị! Anh ta đã làm giám đốc ở Cố Thị bao nhiêu năm qua, cho dù có mất chức đi nữa thì cũng vẫn còn cách, huống hồ Mộng Chỉ hiện giờ vẫn là người vợ hợp pháp của Cố Thiên Tuấn!
Đến lúc đó Mộng Chỉ có thể li hôn với Cố Thiên Tuấn rồi hưởng được một số tài sản lớn, vậy thì anh ta và Mộng Chỉ có thể sống hạnh phúc bên nhau rồi!
Nghĩ đến đó, Chu Hán Khanh đột nhiên có một cảm giác như vừa được giải tỏa uất ức: Cuối cùng, cuối cùng cũng bị Cố Thiên Tuấn phát hiện rồi, mình và Mộng Chỉ cuối cùng cũng không cần phải giấu giấu giếm giếm nữa, bây giờ Cố Thiên Tuấn từ bỏ Mộng Chỉ thì Mộng Chỉ chỉ còn lại mình mà thôi! Cô ấy sẽ chỉ có thể dựa vào mình! Chỉ có mình mới thật sự yêu cô ấy!
Chu Hán Khanh ngẩng cằm lên, nheo mắt lại, sau đó giả vờ nhìn Cố Thiên Tuấn một cách đầy áy náy, bây giờ chỉ còn chờ Cố Thiên Tuấn phát biểu rồi bãi miễn anh ta thôi!
/540
|