60397.Lúc này, trong căn hầm bên dưới nhà Chu Hán Khanh…
Những người mặc áo đen mau chóng cởi trói cho An Điềm, nhưng An Điềm bị thương quá nghiêm trọng nên khi vừa được cởi trói ra thì bất tỉnh ngã xuống đất.
Một chàng trai mặc áo trắng đứng trước mặt An Điềm lập tức đưa tay ra ôm lấy cô vào lòng.
Lúc này, toàn thân An Điềm toàn là vết roi, máu trên vết thương đã bắt đầu khô lại, cô nhắm mắt nằm tựa vào ngực chàng trai nọ, trên mặt vẫn còn hằn hai vệt roi đáng sợ, đôi mày cô lúc này nhíu lại dữ dội, hai hàng mi rung rung, đôi môi xinh đẹp vì mất máu quá nhiều mà đã trắng bệch đi.
Máu trên người An Điềm nhuộm đỏ cả áo chàng trai nọ. Dưới ánh đèn mờ mờ, ánh mắt của anh cũng dần trở nên đỏ hoe, anh run run bàn tay, khẽ vuốt ve gương mặt đầy thương tích của An Điềm: “Nhiên Nhiên, xin lỗi, anh đến muộn rồi.”
Rồi anh mau chóng bế An Điềm chạy ra khỏi căn hầm, đám người mặc áo đen cũng hốt hoảng chạy theo.
Căn hầm đầy mùi máu tươi và xác của đám lưu manh lúc này lập tức tĩnh lặng, chỉ còn lại Lâm Hiểu Hiểu đang bất tỉnh, vẫn còn đang bị trói trên cột.
Màn đêm dần qua đi, ánh mặt trời ló dạng lên từ phương đông, một chiếc Lincoln sang trọng chạy xuyên qua những con đường phồn hoa của thành phố H, đến vùng ngoại ô của thành phố S lân cận.
Khi chiếc Lincoln chạy vào một biệt thự hoa viên sang trọng thì đã có một hàng bác sĩ đứng nghiêm chỉnh chờ sẵn.
Cửa xe mở ra, một chàng trai bế An Điềm thương tích đầy mình bước ra ngoài, đặt cô lên chiếc cán đã chuẩn bị sẵn rồi quay sang nắm lấy cổ áo của một bác sĩ.
Trên gương mặt sáng sủa ấm áp lúc này chỉ còn toàn là nét lạnh lùng, anh cử động đôi môi mỏng mà nói: “Nếu không trị khỏi cho cô ấy thì các người đều phải chết!”
Đám bác sĩ chưa bao giờ thấy ông chủ của mình lại nổi cơn thịnh nộ đến vậy, lập tức toát mồ hôi hột: “Vâng vâng vâng, thưa anh, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”
“Không phải là cố gắng hết sức!” Chàng trai nọ áp sát lại đám bác sĩ, gằn giọng, “Mà là nhất định phải làm được.”
“Vâng vâng vâng, chúng tôi nhất định sẽ làm được đúng theo anh muốn!” Vị bác sĩ bị nắm cổ áo kia lập tức gật đầu, bởi anh ta đã bị dọa cho bủn rủn chân tay rồi.
Chàng trai lúc này mới thả tay ra, nhìn đám bác sĩ hối hả đưa An Điềm vào phòng cấp cứu…
Sau khi Chu Hán Khanh đột ngột cúp máy…
Chu Mộng Chỉ đang ngồi rạp dưới đất, trông thấy dáng vẻ đột nhiên thất thần của Cố Thiên Tuấn thì trước tiên hơi ngẩn người, sau đó lập tức cười như điên: “Ha ha ha… Sao hả? Sao đột nhiên từ dáng vẻ muốn bóp chết tôi lại chuyển thành dáng vẻ này?”
“Chắc chắn là do anh không tìm được An Điềm đúng không? Ha ha ha, ha ha ha… Cố Thiên Tuấn, đáng đời anh!” Chu Mộng Chỉ đang cười, khóe mắt đột nhiên chảy nước mắt, thẫn thờ nhìn Cố Thiên Tuấn, dáng vẻ hệt như một người điên.
Thế này là tốt nhất! Thế này là tốt nhất!
An Điềm nhất định phải chết! Nhất định phải chết! Người mà mình không có được thì người khác cũng đừng hòng có được!
Ánh mắt Cố Thiên Tuấn dần chuyển sang nhìn Chu Mộng Chỉ, anh bây giờ mới thật sự hiểu con người cô ta, nhưng anh cũng chẳng muốn hiểu nữa, tất cả sự thâm độc, điên cuồng, giả tạo của cô ta đều chẳng liên quan đến anh, bây giờ anh hoàn toàn không muốn nhìn thấy cô ta chút nào.
Cố Thiên Tuấn sa sầm nét mặt, đôi mắt ưng của anh bây giờ lạnh như băng: “Người đâu!”
Một đám vệ sĩ áo đen lập tức chạy vào văn phòng: “Cố tổng!”
“Giải con đàn bà này đến đồn cảnh sát, sẵn tiện bảo với cảnh sát phải ‘chăm sóc cô ta’ thật tốt đấy.” Cố Thiên Tuấn mấp máy môi, trong lòng ghê tởm Chu Mộng Chỉ vô cùng, anh không muốn đích thân động vào cô ta, bởi vì anh sợ bẩn tay mình.
Trong tù, rồi sẽ có người trả lại hết cho Chu Mộng Chỉ những thứ mà cô ta đã làm với người khác.
“Cái gì? Anh muốn tống tôi vào tù sao?” Chu Mộng Chỉ đến tận bây giờ vẫn không muốn chấp nhận sự thật trước mắt, cô ta lảo đảo đứng dậy rồi gào lên, “Cố Thiên Tuấn, tôi là vợ của anh đấy! Là phu nhân tổng tài tập đoàn Cố Thị! Không ai được động vào tôi!”
“Ha.” Cố Thiên Tuấn cười khẩy, nói mà chẳng thèm nhìn Chu Mộng Chỉ, “Xin lỗi cô, cô đã kí vào đơn li hôn với tôi rồi, đồng thời tài sản chung của vợ chồng đều thuộc về tôi hết.”
“Anh nói bậy!” Chu Mộng Chỉ điên cuồng lao về phía Cố Thiên Tuấn, nhưng bị đám vệ sĩ mặc áo đen cản lại.
Cô ta chỉ còn cách đấm đá như điên vào họ, nhìn Cố Thiên Tuấn đứng ngay trước mắt mình nhưng không thể nào chạm vào được, không cam tâm mà hét lên: “Cố Thiên Tuấn! Tôi kí đơn li hôn với anh lúc nào?”
Cố Thiên Tuấn quay người lại, nhìn Chu Mộng Chỉ như nhìn một con hề: “Cô còn nhớ khoảng thời gian trước, cô từng muốn phẫu thuật thẩm mỹ chứ? Cô đã kí vào mấy tờ hợp đồng bảo hiểm, mà một trong những tờ đó chính là đơn li hôn của chúng ta.”
Lúc đầu, Cố Thiên Tuấn vì muốn đem lại cảm giác an toàn cho Chu Mộng Chỉ nên đã nhượng lại một phần cổ phần của Cố Thị cho Chu Mộng Chỉ, xem như là sính lễ, số cổ phần này là tài sản cá nhân của Chu Mộng Chỉ chứ không phải tài sản chung của vợ chồng.
Nếu không phải vì số cổ phần này thì ngay từ khoảnh khắc Chu Mộng Chỉ kí vào tờ đơn li hôn đó, Cố Thiên Tuấn đã lật bài với cô ta rồi!
Nhưng vì muốn trừng trị đích đáng Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh, đồng thời mang lại cho An Điềm một tương lai an toàn, Cố Thiên Tuấn vẫn quyết định đi từng bước một, từ việc xảy ra ở cuộc họp hội đồng quản trị, đuổi Chu Hán Khanh đi, cho đến việc thu thập chứng cứ giết người của Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh.
Kế hoạch đang tiến hành rất thuận lợi, nhưng một số tiểu tiết lại từ từ manh nha ở những chỗ Cố Thiên Tuấn không nhìn thấy được, dẫn đến việc anh đánh mất đi An Điềm, người mà mình yêu nhất!
Nếu biết sớm thế này thì mình đã mặc kệ số cổ phần đó, sớm đến bên An Điềm mới phải!
Nghĩ đến đó, Cố Thiên Tuấn lại cảm thấy ngực mình đau nhói.
Nghe thấy điều Cố Thiên Tuấn nói, Chu Mộng Chỉ hoàn toàn sụp đổ, cô ta không tin được mà lắc đầu gào lên: “Cố Thiên Tuấn, anh tính kế với tôi? Anh dám tính kế với tôi! Tôi là Chu Mộng Chỉ, tôi là người phụ nữ mà anh yêu nhất mà! Anh không thể đối xử với tôi như vậy! Anh không thể đối xử với tôi như vậy!”
Bên tai vang vọng tiếng gào thét điên cuồng của Chu Mộng Chỉ, nhưng Cố Thiên Tuấn hoàn toàn không quan tâm, anh phẩy tay tỏ ý bảo đám thuộc hạ lôi Chu Mộng Chỉ ra.
Mấy cổ phần đó có là gì chứ? Nếu được thì mình có thể đem cả Cố Thị để đổi lấy An Điềm!
Nhưng trên đời này không có nếu như…
Cố Thiên Tuấn cau mày dữ dội, từ từ ngồi xuống chiếc ghế da, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại: Bây giờ An Điềm đã bị một thế lực không rõ bắt đi rồi.
Thế lực này có những thuộc hạ được đào tạo bài bản giống hệt như của mình, thậm chí còn tìm được An Điềm nhanh hơn mình nữa!
Họ là ai chứ? Rốt cuộc có mục đích gì? Đã âm thầm quan sát mình bao lâu rồi?
Trong văn phòng rộng lớn lúc này rất yên tĩnh, An Điềm bây giờ vẫn chưa rõ tung tích, nhưng Cố Thiên Tuấn chỉ có thể ép bản thân mình phải bình tĩnh lại, anh không thể chạy đi tìm lung tung không có mục đích được, anh phải ngồi suy xét thật kĩ, xem rốt cuộc vấn đề là ở chỗ nào!
Chỉ khi nghĩ thông suốt mọi chuyện rồi thì mới có thể mau chóng tìm được An Điềm.
Những người mặc áo đen mau chóng cởi trói cho An Điềm, nhưng An Điềm bị thương quá nghiêm trọng nên khi vừa được cởi trói ra thì bất tỉnh ngã xuống đất.
Một chàng trai mặc áo trắng đứng trước mặt An Điềm lập tức đưa tay ra ôm lấy cô vào lòng.
Lúc này, toàn thân An Điềm toàn là vết roi, máu trên vết thương đã bắt đầu khô lại, cô nhắm mắt nằm tựa vào ngực chàng trai nọ, trên mặt vẫn còn hằn hai vệt roi đáng sợ, đôi mày cô lúc này nhíu lại dữ dội, hai hàng mi rung rung, đôi môi xinh đẹp vì mất máu quá nhiều mà đã trắng bệch đi.
Máu trên người An Điềm nhuộm đỏ cả áo chàng trai nọ. Dưới ánh đèn mờ mờ, ánh mắt của anh cũng dần trở nên đỏ hoe, anh run run bàn tay, khẽ vuốt ve gương mặt đầy thương tích của An Điềm: “Nhiên Nhiên, xin lỗi, anh đến muộn rồi.”
Rồi anh mau chóng bế An Điềm chạy ra khỏi căn hầm, đám người mặc áo đen cũng hốt hoảng chạy theo.
Căn hầm đầy mùi máu tươi và xác của đám lưu manh lúc này lập tức tĩnh lặng, chỉ còn lại Lâm Hiểu Hiểu đang bất tỉnh, vẫn còn đang bị trói trên cột.
Màn đêm dần qua đi, ánh mặt trời ló dạng lên từ phương đông, một chiếc Lincoln sang trọng chạy xuyên qua những con đường phồn hoa của thành phố H, đến vùng ngoại ô của thành phố S lân cận.
Khi chiếc Lincoln chạy vào một biệt thự hoa viên sang trọng thì đã có một hàng bác sĩ đứng nghiêm chỉnh chờ sẵn.
Cửa xe mở ra, một chàng trai bế An Điềm thương tích đầy mình bước ra ngoài, đặt cô lên chiếc cán đã chuẩn bị sẵn rồi quay sang nắm lấy cổ áo của một bác sĩ.
Trên gương mặt sáng sủa ấm áp lúc này chỉ còn toàn là nét lạnh lùng, anh cử động đôi môi mỏng mà nói: “Nếu không trị khỏi cho cô ấy thì các người đều phải chết!”
Đám bác sĩ chưa bao giờ thấy ông chủ của mình lại nổi cơn thịnh nộ đến vậy, lập tức toát mồ hôi hột: “Vâng vâng vâng, thưa anh, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”
“Không phải là cố gắng hết sức!” Chàng trai nọ áp sát lại đám bác sĩ, gằn giọng, “Mà là nhất định phải làm được.”
“Vâng vâng vâng, chúng tôi nhất định sẽ làm được đúng theo anh muốn!” Vị bác sĩ bị nắm cổ áo kia lập tức gật đầu, bởi anh ta đã bị dọa cho bủn rủn chân tay rồi.
Chàng trai lúc này mới thả tay ra, nhìn đám bác sĩ hối hả đưa An Điềm vào phòng cấp cứu…
Sau khi Chu Hán Khanh đột ngột cúp máy…
Chu Mộng Chỉ đang ngồi rạp dưới đất, trông thấy dáng vẻ đột nhiên thất thần của Cố Thiên Tuấn thì trước tiên hơi ngẩn người, sau đó lập tức cười như điên: “Ha ha ha… Sao hả? Sao đột nhiên từ dáng vẻ muốn bóp chết tôi lại chuyển thành dáng vẻ này?”
“Chắc chắn là do anh không tìm được An Điềm đúng không? Ha ha ha, ha ha ha… Cố Thiên Tuấn, đáng đời anh!” Chu Mộng Chỉ đang cười, khóe mắt đột nhiên chảy nước mắt, thẫn thờ nhìn Cố Thiên Tuấn, dáng vẻ hệt như một người điên.
Thế này là tốt nhất! Thế này là tốt nhất!
An Điềm nhất định phải chết! Nhất định phải chết! Người mà mình không có được thì người khác cũng đừng hòng có được!
Ánh mắt Cố Thiên Tuấn dần chuyển sang nhìn Chu Mộng Chỉ, anh bây giờ mới thật sự hiểu con người cô ta, nhưng anh cũng chẳng muốn hiểu nữa, tất cả sự thâm độc, điên cuồng, giả tạo của cô ta đều chẳng liên quan đến anh, bây giờ anh hoàn toàn không muốn nhìn thấy cô ta chút nào.
Cố Thiên Tuấn sa sầm nét mặt, đôi mắt ưng của anh bây giờ lạnh như băng: “Người đâu!”
Một đám vệ sĩ áo đen lập tức chạy vào văn phòng: “Cố tổng!”
“Giải con đàn bà này đến đồn cảnh sát, sẵn tiện bảo với cảnh sát phải ‘chăm sóc cô ta’ thật tốt đấy.” Cố Thiên Tuấn mấp máy môi, trong lòng ghê tởm Chu Mộng Chỉ vô cùng, anh không muốn đích thân động vào cô ta, bởi vì anh sợ bẩn tay mình.
Trong tù, rồi sẽ có người trả lại hết cho Chu Mộng Chỉ những thứ mà cô ta đã làm với người khác.
“Cái gì? Anh muốn tống tôi vào tù sao?” Chu Mộng Chỉ đến tận bây giờ vẫn không muốn chấp nhận sự thật trước mắt, cô ta lảo đảo đứng dậy rồi gào lên, “Cố Thiên Tuấn, tôi là vợ của anh đấy! Là phu nhân tổng tài tập đoàn Cố Thị! Không ai được động vào tôi!”
“Ha.” Cố Thiên Tuấn cười khẩy, nói mà chẳng thèm nhìn Chu Mộng Chỉ, “Xin lỗi cô, cô đã kí vào đơn li hôn với tôi rồi, đồng thời tài sản chung của vợ chồng đều thuộc về tôi hết.”
“Anh nói bậy!” Chu Mộng Chỉ điên cuồng lao về phía Cố Thiên Tuấn, nhưng bị đám vệ sĩ mặc áo đen cản lại.
Cô ta chỉ còn cách đấm đá như điên vào họ, nhìn Cố Thiên Tuấn đứng ngay trước mắt mình nhưng không thể nào chạm vào được, không cam tâm mà hét lên: “Cố Thiên Tuấn! Tôi kí đơn li hôn với anh lúc nào?”
Cố Thiên Tuấn quay người lại, nhìn Chu Mộng Chỉ như nhìn một con hề: “Cô còn nhớ khoảng thời gian trước, cô từng muốn phẫu thuật thẩm mỹ chứ? Cô đã kí vào mấy tờ hợp đồng bảo hiểm, mà một trong những tờ đó chính là đơn li hôn của chúng ta.”
Lúc đầu, Cố Thiên Tuấn vì muốn đem lại cảm giác an toàn cho Chu Mộng Chỉ nên đã nhượng lại một phần cổ phần của Cố Thị cho Chu Mộng Chỉ, xem như là sính lễ, số cổ phần này là tài sản cá nhân của Chu Mộng Chỉ chứ không phải tài sản chung của vợ chồng.
Nếu không phải vì số cổ phần này thì ngay từ khoảnh khắc Chu Mộng Chỉ kí vào tờ đơn li hôn đó, Cố Thiên Tuấn đã lật bài với cô ta rồi!
Nhưng vì muốn trừng trị đích đáng Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh, đồng thời mang lại cho An Điềm một tương lai an toàn, Cố Thiên Tuấn vẫn quyết định đi từng bước một, từ việc xảy ra ở cuộc họp hội đồng quản trị, đuổi Chu Hán Khanh đi, cho đến việc thu thập chứng cứ giết người của Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh.
Kế hoạch đang tiến hành rất thuận lợi, nhưng một số tiểu tiết lại từ từ manh nha ở những chỗ Cố Thiên Tuấn không nhìn thấy được, dẫn đến việc anh đánh mất đi An Điềm, người mà mình yêu nhất!
Nếu biết sớm thế này thì mình đã mặc kệ số cổ phần đó, sớm đến bên An Điềm mới phải!
Nghĩ đến đó, Cố Thiên Tuấn lại cảm thấy ngực mình đau nhói.
Nghe thấy điều Cố Thiên Tuấn nói, Chu Mộng Chỉ hoàn toàn sụp đổ, cô ta không tin được mà lắc đầu gào lên: “Cố Thiên Tuấn, anh tính kế với tôi? Anh dám tính kế với tôi! Tôi là Chu Mộng Chỉ, tôi là người phụ nữ mà anh yêu nhất mà! Anh không thể đối xử với tôi như vậy! Anh không thể đối xử với tôi như vậy!”
Bên tai vang vọng tiếng gào thét điên cuồng của Chu Mộng Chỉ, nhưng Cố Thiên Tuấn hoàn toàn không quan tâm, anh phẩy tay tỏ ý bảo đám thuộc hạ lôi Chu Mộng Chỉ ra.
Mấy cổ phần đó có là gì chứ? Nếu được thì mình có thể đem cả Cố Thị để đổi lấy An Điềm!
Nhưng trên đời này không có nếu như…
Cố Thiên Tuấn cau mày dữ dội, từ từ ngồi xuống chiếc ghế da, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại: Bây giờ An Điềm đã bị một thế lực không rõ bắt đi rồi.
Thế lực này có những thuộc hạ được đào tạo bài bản giống hệt như của mình, thậm chí còn tìm được An Điềm nhanh hơn mình nữa!
Họ là ai chứ? Rốt cuộc có mục đích gì? Đã âm thầm quan sát mình bao lâu rồi?
Trong văn phòng rộng lớn lúc này rất yên tĩnh, An Điềm bây giờ vẫn chưa rõ tung tích, nhưng Cố Thiên Tuấn chỉ có thể ép bản thân mình phải bình tĩnh lại, anh không thể chạy đi tìm lung tung không có mục đích được, anh phải ngồi suy xét thật kĩ, xem rốt cuộc vấn đề là ở chỗ nào!
Chỉ khi nghĩ thông suốt mọi chuyện rồi thì mới có thể mau chóng tìm được An Điềm.
/540
|