60406.“Mẹ kiếp, mày bị điếc à?” Người phụ nữ béo nói xong liền cởi chiếc giày hôi bẩn trên chân xuống rồi ném mạnh về phía Chu Mộng Chỉ.
“Bốp” một tiếng, chiếc giày cỡ 42 ngay lập tức đập vào mắt Chu Mộng Chỉ.
Chu Mộng Chỉ đau đến bụm mắt phải của mình lại, nước mắt cứ vậy mà chảy xuống. Cô ta cắn chặt môi, cố không để mình bật khóc thành tiếng.
“Mang chiếc giày của tao sang đây!” Người phụ nữ béo ngồi trong góc với vẻ đắc ý và ra lệnh cho Chu Mộng Chỉ.
Chu Mộng Chỉ cố gắng kìm nén sự thôi thúc muốn khóc, vẫn bịt mắt mình, cúi xuống đưa tay kia ra nhặt chiếc giày lên.
“Ai cho mày dùng tay nhặt?” Người phụ nữ béo hét lên. “Dùng miệng ngậm sang đây cho tao!”
“Ha ha ha ha…” Các nữ phạm nhân nữ vây quanh người phụ nữ béo lại được một trận cười đã đời. “Nhanh lên! Mau ngậm qua đây! Lâu lắm rồi bọn tao không được thấy chó, hãy làm cho bọn tao vui vẻ tí nào!”
Nước mắt rơi lã chã xuống đất, Chu Mộng Chỉ cố chịu cơn đau ngày càng nhiều trước ngực, chiếc giày bẩn thỉu trong tay đang bốc ra mùi hôi thối, làm cô ta rất buồn nôn. Một thứ dơ bẩn như thế, sao cô ta có thể dùng miệng của mình để ngậm qua đó?
“Mẹ kiếp! Tao thấy mày bị đánh chưa đủ!” Người phụ nữ béo nhổ một ngụm nước bọt, rồi dùng mắt ra hiệu với một nữ phạm nhân bên cạnh. “Mày, qua đó dạy cho nó biết quy tắc!”
“Dạ vâng, đại tỉ!” Nữ phạm nhân đó dường như cũng rất thích làm những việc đạp thêm mấy cái này, vừa nhận được lệnh của người phụ nữ béo, cô ta liền phấn khởi chạy qua.
“Đại tỉ kêu mày ngậm giày qua đó kìa!” Nữ phạm nhân bước đến trước mặt Chu Mộng Chỉ rồi giẫm mạnh lên khớp chân của Chu Mộng Chỉ.
Cả người Chu Mộng Chỉ giống như một con búp bê vỡ, ngay lập tức lảo đảo quỳ xuống đất.
Bộ đồng phục tù vốn đã cũ kỹ nay lại càng rách nát hơn. Đầu gối trắng nõn của Chu Mộng Chỉ cũng đây một cục xanh, kia một cục tím. Cô ta nhìn chằm chằm vào chiếc giày nằm trên đất, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Sao cô ta có thể ngậm chiếc giày hôi thối như vậy? Không đời nào! Không đời nào!
“Vẫn không vâng lời chứ gì?” Nữ phạm nhân đưa tay ra nắm lấy đầu tóc của Chu Mộng Chỉ, buộc cô ta phải nhìn vào mình. “Vậy xem ra tao phải mạnh tay rồi!”
Nữ phạm nhân nói xong liền nhặt chiếc giày hôi thối đó lên và nhét thẳng vào miệng Chu Mộng Chỉ.
“Ưm! Ưm! Ưm!” Chu Mộng Chỉ vùng vẫy đầy đau đớn. Cô ta cố hết sức đấm đá vào nữ phạm nhân kia, có chết cũng không chịu há miệng ra.
“A!” Nữ phạm nhân bị Chu Mộng Chỉ đang vùng vẫy vô tình đạp trúng một phát, làm cô ta đau đến phải hét to lên. Cô ta giậm châm hét lên giận dữ. “Con khốn này! Muốn chết chứ gì!”
Chu Mộng Chỉ vừa thoát khỏi sự trói buộc của nữ phạm nhân liền nhanh chóng bò dậy, sợ hãi chạy đến góc tường cúi đầu ôm lấy hai chân mình. Đôi giày bẩn thỉu đó vẫn nằm trên mặt đất.
“Mẹ kiếp! Làm phản rồi nhỉ!” Người phụ nữ béo thấy vậy liền nổi xung thiên. Cô ta vẫy tay nói với nhóm nữ phạm nhân bên cạnh: “Chúng mày, lên hết cho tao! Hôm nay, dù thế nào đi nữa, tao cũng phải nhìn thấy bộ dạng của con khốn này khi ngậm giày!”
Các nữ phạm nhân vốn rất thích hùa nhau làm điều ác, và dĩ nhiên họ muốn xem bộ dạng của Chu Mộng Chỉ khi ngậm giày như thế nào. Thế là, giọng của người phụ nữ béo vừa dứt, họ lập tức vây quanh Chu Mộng Chỉ trong góc tường.
Chu Mộng Chỉ đầu tóc rối bời, giống như một người phụ nữ đã già đi mười tuổi. Cô ta sợ hãi nhìn vào những nữ phạm nhân đang nhếch mép cười ác ý, sợ đến mức lùi về sau liên tục, nhưng sau lưng cô ta là bức tường, làm gì còn đường để rút lui.
“Cầu xin các chị, hãy tha cho tôi đi!” Cuối cùng, Chu Mộng Chỉ cũng không chịu nổi nữa, cô ta hét lên rồi bật khóc.
Song, Chu Mộng Chỉ còn chưa khóc được tiếng thứ hai, nhóm nữ phạm nhân đã lao đến như ong vỡ tổ. Trong chưa đầy mười giây, vài người đã giữ chặt tay chân của Chu Mộng Chỉ, vài người khác lại giữ chặt đầu của Chu Mồng Chỉ, cuối cùng có một người dùng sức cạy miệng Chu Mộng Chỉ ra.
Cái miệng mềm mại giống như quả anh đào kia, thường ngày được phủ một lớp son cao cấp, mỗi tuần còn đi chăm sóc một lần, bây giờ lại bị nhiều bàn tay bẩn thỉu đụng vào!
Chu Mộng Chỉ trợn to mắt đầy kinh hoàng, trơ mắt nhìn một nữ phạm nhân nhặt chiếc giày hôi thối và bẩn thỉu đó lên và nhét thật mạnh vào!
“Ưm!” Chu Mộng Chỉ gào lên thảm thương, cảm thấy miệng mình sắp bị chiếc giày bẩn thỉu kia làm cho nứt ra. Nước mắt chảy xuống như mưa, trong dạ dày cũng đang như sóng lớn cuộn trào.
Sao mình lại rơi vào cảnh ngộ này? Tại sao?
Chu Mộng Chỉ nghẹn ngào nức nở. Cô ta nghĩ đây là một cơn ác mộng! Không, điều này còn khủng khiếp hơn một cơn ác mộng!
“Ha ha ha…”
Cuối cùng đã nhìn thấy bộ dạng của Chu Mộng Chỉ khi ngậm giày, các nữ phạm nhân cười phá lên vui vẻ. Họ chỉ vào Chu Mộng Chỉ đang thê thảm khốn khổ và cười đến méo mặt.
“Này này này! Đừng chỉ lo cười chứ! Giày của tao đâu?” Người phụ nữ béo vẫn ngồi ở vị trí ban đầu. Cô ta nhúc nhích cổ nói: “Chúng mày cũng thật là! Mau nhờ ‘phu nhân Cố’ ngậm giày qua đây cho tao chứ! Chị đây cũng muốn tận hưởng mùi vị được ‘quý bà’ phục vụ!”
“Phải đấy! Phu nhân Cố à, hãy ngậm giày qua cho đại tỉ đi nào!” Một trong những nữ phạm nhân vừa cười vừa xách cổ áo của Chu Mộng Chỉ để cô ta đứng dậy, rồi đẩy mạnh về phía trước. “Mau đi nào!”
“Rầm” một tiếng, Chu Mộng Chỉ lại quỳ xuống đất. Lần này, Chu Mộng Chỉ không khóc. Cô ta sắp bị nhóm nữ phạm nhân này hành hạ đến không biết lên tiếng luôn rồi.
“Ối! Thích quỳ đến vậy à?” Người phụ nữ béo thấy Chu Mộng Chỉ vẫn không nói không rằng, liền ngoáy mũi nói: “Vậy mày hãy ngậm giày của tao rồi bò qua đây đi!”
“Phải đó! Trò này mới vui này!” Các nữ phạm nhân rất phấn khích, họ đá vào lưng Chu Mộng Chỉ hét lên. “Bò đi! Mau bò đi!”
Trong khoảnh khắc mà Chu Mộng Chỉ bị nhét chiếc giày vào miệng, tinh thần cô ta đã sụp đổ. Bây giờ não cô ta trống rỗng, thậm chí ngay cả mình là ai, cô ta cũng tạm thời quên mất.
Các nữ phạm nhân đạp tiếp một cái, Chu Mộng Chỉ liền bò một cái. Đạp cái nữa, cô ta liền bò thêm cái nữa.
Cứ như thế, Chu Mộng Chỉ đầu tóc rối bời và vô cùng nhếch nhác đã ngậm chiếc giày của người phụ nữ béo kia, từ từ bò đến trước mặt cô ta.
Người phụ nữ béo thấy ánh mắt Chu Mộng Chỉ đã trở nên ngây dại, cô ta hừ một tiếng lạnh lùng khinh bỉ, rồi đưa tay ra nắm lấy chiếc giày kia kéo mạnh nó ra ngoài.
“A!” Chu Mộng Chỉ lại hét lên một tiếng thảm thương. Cái miệng đã bị rách bây giờ lại bị tổn thương lần thứ hai. Máu đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng của cô ta, nhỏ xuống mặt đất, và cũng nhuộm đỏ chiếc giày của người phụ nữ béo.
Người phụ nữ béo liếc nhìn chiếc giày đã bị dính máu của Chu Mộng Chỉ rồi mang vào với vẻ bực dọc. Cô ta đứng dậy giẫm một chân lên mặt Chu Mộng Chỉ.
Khuôn mặt của Chu Mộng Chỉ dính sát vào mặt đất bẩn thỉu, nhưng cô ta vẫn trợn to mắt mà không nói gì.
“Giày của tao đã bị dính máu của mày, thật là xui xẻo, nên mượn mặt của mày dùng một lát!” Người phụ nữ béo nói xong thì đưa chiếc giày lên miết mạnh vào mặt Chu Mộng Chỉ.
Mặc dù người phụ nữ béo dùng sức rất mạnh, nhưng Chu Mộng Chỉ ngay cả việc nhíu mày lại cũng không. Cô ta chỉ trợn to mắt, ánh mắt trống rỗng nhìn vào một chỗ.
Chu Mộng Chỉ không có phản ứng dần dần khiến các nữ phạm nhân mất hứng thú. Họ thay nhau đá Chu Mộng Chỉ một cái, sau đó ném cô ta đến cạnh bồn cầu, tạm thời tha cho cô ta.
“Mày, chà bồn cầu đi!” Người phụ nữ béo ném cây cọ rửa bồn cầu hôi bẩn vào mặt Chu Mộng Chỉ và nói: “Nếu chà không sạch, ngày mai mày sẽ biết mùi!”
Chu Mộng Chỉ cúi đầu nhìn cây cọ rửa bồn cầu trong tay, thừ người ra và cầm nó lên, bắt đầu chà bồn cầu thật mạnh.
“Bốp” một tiếng, chiếc giày cỡ 42 ngay lập tức đập vào mắt Chu Mộng Chỉ.
Chu Mộng Chỉ đau đến bụm mắt phải của mình lại, nước mắt cứ vậy mà chảy xuống. Cô ta cắn chặt môi, cố không để mình bật khóc thành tiếng.
“Mang chiếc giày của tao sang đây!” Người phụ nữ béo ngồi trong góc với vẻ đắc ý và ra lệnh cho Chu Mộng Chỉ.
Chu Mộng Chỉ cố gắng kìm nén sự thôi thúc muốn khóc, vẫn bịt mắt mình, cúi xuống đưa tay kia ra nhặt chiếc giày lên.
“Ai cho mày dùng tay nhặt?” Người phụ nữ béo hét lên. “Dùng miệng ngậm sang đây cho tao!”
“Ha ha ha ha…” Các nữ phạm nhân nữ vây quanh người phụ nữ béo lại được một trận cười đã đời. “Nhanh lên! Mau ngậm qua đây! Lâu lắm rồi bọn tao không được thấy chó, hãy làm cho bọn tao vui vẻ tí nào!”
Nước mắt rơi lã chã xuống đất, Chu Mộng Chỉ cố chịu cơn đau ngày càng nhiều trước ngực, chiếc giày bẩn thỉu trong tay đang bốc ra mùi hôi thối, làm cô ta rất buồn nôn. Một thứ dơ bẩn như thế, sao cô ta có thể dùng miệng của mình để ngậm qua đó?
“Mẹ kiếp! Tao thấy mày bị đánh chưa đủ!” Người phụ nữ béo nhổ một ngụm nước bọt, rồi dùng mắt ra hiệu với một nữ phạm nhân bên cạnh. “Mày, qua đó dạy cho nó biết quy tắc!”
“Dạ vâng, đại tỉ!” Nữ phạm nhân đó dường như cũng rất thích làm những việc đạp thêm mấy cái này, vừa nhận được lệnh của người phụ nữ béo, cô ta liền phấn khởi chạy qua.
“Đại tỉ kêu mày ngậm giày qua đó kìa!” Nữ phạm nhân bước đến trước mặt Chu Mộng Chỉ rồi giẫm mạnh lên khớp chân của Chu Mộng Chỉ.
Cả người Chu Mộng Chỉ giống như một con búp bê vỡ, ngay lập tức lảo đảo quỳ xuống đất.
Bộ đồng phục tù vốn đã cũ kỹ nay lại càng rách nát hơn. Đầu gối trắng nõn của Chu Mộng Chỉ cũng đây một cục xanh, kia một cục tím. Cô ta nhìn chằm chằm vào chiếc giày nằm trên đất, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Sao cô ta có thể ngậm chiếc giày hôi thối như vậy? Không đời nào! Không đời nào!
“Vẫn không vâng lời chứ gì?” Nữ phạm nhân đưa tay ra nắm lấy đầu tóc của Chu Mộng Chỉ, buộc cô ta phải nhìn vào mình. “Vậy xem ra tao phải mạnh tay rồi!”
Nữ phạm nhân nói xong liền nhặt chiếc giày hôi thối đó lên và nhét thẳng vào miệng Chu Mộng Chỉ.
“Ưm! Ưm! Ưm!” Chu Mộng Chỉ vùng vẫy đầy đau đớn. Cô ta cố hết sức đấm đá vào nữ phạm nhân kia, có chết cũng không chịu há miệng ra.
“A!” Nữ phạm nhân bị Chu Mộng Chỉ đang vùng vẫy vô tình đạp trúng một phát, làm cô ta đau đến phải hét to lên. Cô ta giậm châm hét lên giận dữ. “Con khốn này! Muốn chết chứ gì!”
Chu Mộng Chỉ vừa thoát khỏi sự trói buộc của nữ phạm nhân liền nhanh chóng bò dậy, sợ hãi chạy đến góc tường cúi đầu ôm lấy hai chân mình. Đôi giày bẩn thỉu đó vẫn nằm trên mặt đất.
“Mẹ kiếp! Làm phản rồi nhỉ!” Người phụ nữ béo thấy vậy liền nổi xung thiên. Cô ta vẫy tay nói với nhóm nữ phạm nhân bên cạnh: “Chúng mày, lên hết cho tao! Hôm nay, dù thế nào đi nữa, tao cũng phải nhìn thấy bộ dạng của con khốn này khi ngậm giày!”
Các nữ phạm nhân vốn rất thích hùa nhau làm điều ác, và dĩ nhiên họ muốn xem bộ dạng của Chu Mộng Chỉ khi ngậm giày như thế nào. Thế là, giọng của người phụ nữ béo vừa dứt, họ lập tức vây quanh Chu Mộng Chỉ trong góc tường.
Chu Mộng Chỉ đầu tóc rối bời, giống như một người phụ nữ đã già đi mười tuổi. Cô ta sợ hãi nhìn vào những nữ phạm nhân đang nhếch mép cười ác ý, sợ đến mức lùi về sau liên tục, nhưng sau lưng cô ta là bức tường, làm gì còn đường để rút lui.
“Cầu xin các chị, hãy tha cho tôi đi!” Cuối cùng, Chu Mộng Chỉ cũng không chịu nổi nữa, cô ta hét lên rồi bật khóc.
Song, Chu Mộng Chỉ còn chưa khóc được tiếng thứ hai, nhóm nữ phạm nhân đã lao đến như ong vỡ tổ. Trong chưa đầy mười giây, vài người đã giữ chặt tay chân của Chu Mộng Chỉ, vài người khác lại giữ chặt đầu của Chu Mồng Chỉ, cuối cùng có một người dùng sức cạy miệng Chu Mộng Chỉ ra.
Cái miệng mềm mại giống như quả anh đào kia, thường ngày được phủ một lớp son cao cấp, mỗi tuần còn đi chăm sóc một lần, bây giờ lại bị nhiều bàn tay bẩn thỉu đụng vào!
Chu Mộng Chỉ trợn to mắt đầy kinh hoàng, trơ mắt nhìn một nữ phạm nhân nhặt chiếc giày hôi thối và bẩn thỉu đó lên và nhét thật mạnh vào!
“Ưm!” Chu Mộng Chỉ gào lên thảm thương, cảm thấy miệng mình sắp bị chiếc giày bẩn thỉu kia làm cho nứt ra. Nước mắt chảy xuống như mưa, trong dạ dày cũng đang như sóng lớn cuộn trào.
Sao mình lại rơi vào cảnh ngộ này? Tại sao?
Chu Mộng Chỉ nghẹn ngào nức nở. Cô ta nghĩ đây là một cơn ác mộng! Không, điều này còn khủng khiếp hơn một cơn ác mộng!
“Ha ha ha…”
Cuối cùng đã nhìn thấy bộ dạng của Chu Mộng Chỉ khi ngậm giày, các nữ phạm nhân cười phá lên vui vẻ. Họ chỉ vào Chu Mộng Chỉ đang thê thảm khốn khổ và cười đến méo mặt.
“Này này này! Đừng chỉ lo cười chứ! Giày của tao đâu?” Người phụ nữ béo vẫn ngồi ở vị trí ban đầu. Cô ta nhúc nhích cổ nói: “Chúng mày cũng thật là! Mau nhờ ‘phu nhân Cố’ ngậm giày qua đây cho tao chứ! Chị đây cũng muốn tận hưởng mùi vị được ‘quý bà’ phục vụ!”
“Phải đấy! Phu nhân Cố à, hãy ngậm giày qua cho đại tỉ đi nào!” Một trong những nữ phạm nhân vừa cười vừa xách cổ áo của Chu Mộng Chỉ để cô ta đứng dậy, rồi đẩy mạnh về phía trước. “Mau đi nào!”
“Rầm” một tiếng, Chu Mộng Chỉ lại quỳ xuống đất. Lần này, Chu Mộng Chỉ không khóc. Cô ta sắp bị nhóm nữ phạm nhân này hành hạ đến không biết lên tiếng luôn rồi.
“Ối! Thích quỳ đến vậy à?” Người phụ nữ béo thấy Chu Mộng Chỉ vẫn không nói không rằng, liền ngoáy mũi nói: “Vậy mày hãy ngậm giày của tao rồi bò qua đây đi!”
“Phải đó! Trò này mới vui này!” Các nữ phạm nhân rất phấn khích, họ đá vào lưng Chu Mộng Chỉ hét lên. “Bò đi! Mau bò đi!”
Trong khoảnh khắc mà Chu Mộng Chỉ bị nhét chiếc giày vào miệng, tinh thần cô ta đã sụp đổ. Bây giờ não cô ta trống rỗng, thậm chí ngay cả mình là ai, cô ta cũng tạm thời quên mất.
Các nữ phạm nhân đạp tiếp một cái, Chu Mộng Chỉ liền bò một cái. Đạp cái nữa, cô ta liền bò thêm cái nữa.
Cứ như thế, Chu Mộng Chỉ đầu tóc rối bời và vô cùng nhếch nhác đã ngậm chiếc giày của người phụ nữ béo kia, từ từ bò đến trước mặt cô ta.
Người phụ nữ béo thấy ánh mắt Chu Mộng Chỉ đã trở nên ngây dại, cô ta hừ một tiếng lạnh lùng khinh bỉ, rồi đưa tay ra nắm lấy chiếc giày kia kéo mạnh nó ra ngoài.
“A!” Chu Mộng Chỉ lại hét lên một tiếng thảm thương. Cái miệng đã bị rách bây giờ lại bị tổn thương lần thứ hai. Máu đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng của cô ta, nhỏ xuống mặt đất, và cũng nhuộm đỏ chiếc giày của người phụ nữ béo.
Người phụ nữ béo liếc nhìn chiếc giày đã bị dính máu của Chu Mộng Chỉ rồi mang vào với vẻ bực dọc. Cô ta đứng dậy giẫm một chân lên mặt Chu Mộng Chỉ.
Khuôn mặt của Chu Mộng Chỉ dính sát vào mặt đất bẩn thỉu, nhưng cô ta vẫn trợn to mắt mà không nói gì.
“Giày của tao đã bị dính máu của mày, thật là xui xẻo, nên mượn mặt của mày dùng một lát!” Người phụ nữ béo nói xong thì đưa chiếc giày lên miết mạnh vào mặt Chu Mộng Chỉ.
Mặc dù người phụ nữ béo dùng sức rất mạnh, nhưng Chu Mộng Chỉ ngay cả việc nhíu mày lại cũng không. Cô ta chỉ trợn to mắt, ánh mắt trống rỗng nhìn vào một chỗ.
Chu Mộng Chỉ không có phản ứng dần dần khiến các nữ phạm nhân mất hứng thú. Họ thay nhau đá Chu Mộng Chỉ một cái, sau đó ném cô ta đến cạnh bồn cầu, tạm thời tha cho cô ta.
“Mày, chà bồn cầu đi!” Người phụ nữ béo ném cây cọ rửa bồn cầu hôi bẩn vào mặt Chu Mộng Chỉ và nói: “Nếu chà không sạch, ngày mai mày sẽ biết mùi!”
Chu Mộng Chỉ cúi đầu nhìn cây cọ rửa bồn cầu trong tay, thừ người ra và cầm nó lên, bắt đầu chà bồn cầu thật mạnh.
/540
|