60445.An Điềm sợ hết cả hồn, khi bình tĩnh định thần nhìn lại mới thấy người trước mặt mình chính là Thẩm Sở Hà! Thẩm Sở Hà lúc này mặc một bộ váy liền thân trắng tinh đặc trưng của cô, trông rất trong sáng dịu dàng, khiến người ta muốn đến gần bảo vệ.
“An Điềm!”
“Sở Hà!”
Hai người cùng lúc gọi tên nhau.
“An Điềm, sao cô lại ở đây?” Thẩm Sở Hà bước đến trước xe đẩy, nhìn gương mặt xanh mét của An Điềm hỏi, “Lại còn chơi trò trẻ con thế này nữa!”
“Chậc…” An Điềm ngượng ngùng cười méo xệch, vội vàng leo ra khỏi xe, nhưng khổ nỗi tay chân lóng ngóng nên chật vật mãi không leo ra được.
“Nhiên Nhiên, để em giúp chị.” Cố Thiên Kỳ từ đầu đến cuối không hề nhìn Thẩm Sở Hà, lúc này đưa tay định bế An Điềm ra.
“Không cần đâu!” An Điềm vội vàng phẩy tay với Cố Thiên Tuấn, nhất quyết muốn tự mình leo ra.
“Thế thì để tôi giúp cô!” Thẩm Sở Hà đứng bên cạnh liền dìu cánh tay An Điềm lên.
An Điềm nói tiếng cảm ơn, cuối cùng bước ra được khỏi chiếc xe dưới sự giúp đỡ của Thẩm Sở Hà.
Bị đồng nghiệp trông thấy cảnh tượng “điên khùng” này, An Điềm thật sự thấy rất ngượng, cô cười với Thẩm Sở Hà rồi nói một câu hết sức xã giao: “Sở Hà, trùng hợp nhỉ?”
“Đúng thế!” Thẩm Sở Hà rất thản nhiên nói, sau đó bước đến khoác tay An Điềm hỏi, “Cô cũng đến mua sắm à?”
“Ừ, đúng rồi.” An Điềm gật đầu, liếc nhìn Cố Thiên Kỳ rồi quay sang nói với Thẩm Sở Hà, “Tôi đến đây cùng với em trai.”
“Em trai cô à?” Thẩm Sở Hà lặp lại lời An Điềm, sau đó nghiêm túc nhìn kĩ Cố Thiên Kỳ, rồi đột nhiên cô há hốc miệng, đưa tay chỉ vào mặt anh nói, “A, cậu có phải là Cố Thiên Kỳ không?”
Cố Thiên Kỳ nhìn Thẩm Sở Hà bằng ánh mắt phức tạp rồi gật đầu: “Ừ, tên của tôi đúng là Cố Thiên Kỳ!”
“Cố Thiên Kỳ, đúng là cậu rồi!” Thẩm Sở Hà trông như phát hiện ra châu lục mới, mừng rỡ nói với Cố Thiên Kỳ: “Thiên Kỳ, cậu còn nhớ mình không? Mình là Thẩm Sở Hà, hồi cấp ba chúng ta là bạn học đấy!”
“À, tôi nhận ra cậu rồi.” Giọng của Cố Thiên Kỳ rất lạnh lùng, ánh mắt như lóe lên tia nhìn sắc nhọn, “Cậu đúng là Thẩm Sở Hà!”
“Trùng hợp quá!” An Điềm đứng bên cạnh không tin được mà thốt lên.
“Đúng vậy! Tôi cũng không ngờ lại trùng hợp thế này!” Thẩm Sở Hà trông rất phấn khích, quay sang giải thích với An Điềm, “Khi tôi học cấp ba còn là bạn thân của Thiên Kỳ đấy! Chỉ là sau đó cậu ấy ra nước ngoài, tôi cũng ra nước ngoài, hai người đều cùng đi Mỹ, nhưng cô cũng biết nước Mỹ rất rộng lớn, chúng tôi sau đó không gặp nhau nữa, không ngờ giờ lại gặp lại ở thành phố H này!”
Thẩm Sở Hà nói xong lại cảm khái nhìn Cố Thiên Kỳ: “Bao nhiêu năm không gặp rồi, vừa nãy mình suýt nữa không nhận ra cậu đấy!”
“Duyên phận đúng là sâu sắc!” An Điềm cười rạng rỡ, nhìn Thẩm Sở Hà rồi lại nhìn Cố Thiên Kỳ, tuổi tác tương xứng, đều chưa kết hôn, xem ra rất xứng đôi với nhau đấy, “Đúng là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ mà! Hai người…”
“Nhiên Nhiên, em đột nhiên nhớ bốn năm trước, món bánh quy matcha chị làm rất ngon, hay là chị ra kia chọn mua một bộ dụng cụ làm bánh đi!” Cố Thiên Kỳ ngắt lời An Điềm, “Em rất muốn ăn món bánh quy matcha do chị làm, đã thèm bốn năm nay rồi!”
“Chị hiểu, chị hiểu, chị hiểu cả mà!” An Điềm nháy mắt với Cố Thiên Kỳ, “Bạn học cũ gặp lại nhau, sẽ luôn muốn nói vài điều bí mật!”
An Điềm cảm thấy tư tưởng giác ngộ của mình đúng là rất cao, Cố Thiên Kỳ muốn đuổi mình đi như vậy chắc chắn là muốn ôn lại chuyện cũ với Thẩm Sở Hà nhiều năm không gặp rồi! Còn giả vờ bảo là thèm ăn bánh matcha, không ngờ thằng bé này lại dễ xấu hổ như vậy!
“Nhiên Nhiên, chị không hiểu đâu!” Cố Thiên Kỳ vốn đang vì sự xuất hiện của Thẩm Sở Hà mà khó chịu, giờ lại thấy An Điềm tưởng bở như vậy thì càng bực mình hơn.
“Rồi rồi rồi, chị không hiểu gì cả! Chỉ có hai người hiểu thôi.” An Điềm nhìn Cố Thiên Kỳ bằng vẻ mặt như muốn nói “không có gì phải ngượng cả”, sau đó nói tiếp, “Vậy chị đi mua dụng cụ làm bánh đây, hai người cứ nói chuyện đi!”
An Điềm nói xong liền lướt đi nhanh như một cơn gió.
Đến khi bóng dáng An Điềm khuất hẳn rồi, Cố Thiên Kỳ mới quay sang Thẩm Sở Hà, bước chân áp sát lại phía cô: “Thẩm Sở Hà, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Thẩm Sở Hà cười đáp: “Thiên Kỳ, mình thì làm được gì? Là vì nghe Leonard nói cậu đã vào ở trong biệt thự của Cố Thiên Tuấn rồi, mình thấy có hơi không yên tâm nên muốn đến xem thử thôi.”
Thẩm Sở Hà ngoài miệng nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại vô cùng cay đắng, thậm chí còn có chút ghen tị: Từ khi học cấp ba, cô đã yêu chàng trai lạnh lùng này rồi. Anh cũng giống như cô, tuy ngoài mặt thì tỏ ra ấm áp lịch sự, nhưng trong lòng thì lại luôn cố giữ khoảng cách với tất cả, thế nên cô rất muốn tiếp cận anh!
Nhưng Cố Thiên Kỳ thì lại chỉ luôn yêu An Điềm, người lớn hơn anh ba tuổi này!
Sau đó, Cố Thiên Kỳ đi du học ở Mỹ, Thẩm Sở Hà cũng liền đi theo anh sang Mỹ, cứ nghĩ đây sẽ là cơ hội khiến Cố Thiên Kỳ quên đi An Điềm hoàn toàn.
Song điều khiến Thẩm Sở Hà kinh ngạc sau đó đã liên tiếp xảy ra, mà tất cả những việc ấy đều chỉ luôn xoay quanh một người, đó là An Điềm!
Cố Thiên Kỳ sau khi thi đỗ vào một trường đại học ở Mỹ thì liền bắt đầu vào thực tập tại một công ty do bố mẹ anh thành lập, tuy quy mô không to bằng Cố Thị nhưng cũng có địa vị rất cao.
Cố Thiên Kỳ sau khi vào công ty đã cố gắng nỗ lực gấp mười lần người bình thường, anh còn trẻ như vậy mà khi vừa tốt nghiệp đã leo lên được vị trí CEO, thời gian đó, anh đã kết giao được với Leonard, còn gửi Susan đến làm trợ lí ở Cố Thị.
Thẩm Sở Hà cứ tưởng tất cả mọi việc Cố Thiên Kỳ làm là vì muốn đoạt lại Cố Thị ở thành phố H, nhưng không ngờ, mục đích cuối cùng của Cố Thiên Kỳ lại chỉ là muốn có được An Điềm!
Cố Thiên Kỳ sau khi quay lại thành phố H đã không màng đến kế hoạch họ đã chuẩn bị kĩ lưỡng mà lao thẳng đến chỗ Chu Hán Khanh cứu An Điềm ra, còn giả vờ chịu khổ đóng vai một cậu sinh viên nghèo, mặt dày đến đòi ở nhờ trong nhà Cố Thiên Tuấn.
Bây giờ, Cố Thiên Kỳ cuối cùng cũng được ở chung nhà với An Điềm như ý nguyện, nhưng còn cô thì càng ngày càng không chịu nổi nữa rồi! Cô vì Cố Thiên Kỳ đã làm bao nhiêu việc, nhất định không thể để tất cả những cố gắng ấy đổ sông đổ bể hết!
“Xem thử?” Cố Thiên Kỳ hơi ngẩng cổ, dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo, hoàn toàn không có chút ấm áp thiếu niên nào như khi ở trước mặt An Điềm, “Tôi không cần, cậu cứ làm tốt việc của cậu là được rồi!”
“Thiên Kỳ, cậu giận rồi à?” Thẩm Sở Hà tiến sát lại Cố Thiên Kỳ, mềm mỏng nói, “Mình thật sự quan tâm cậu mới giả vờ tình cờ gặp thế này, thật sự không có mục đích gì khác đâu. Hơn nữa cậu nhìn dáng vẻ vừa rồi của An Điềm đi, hoàn toàn không hề nghi ngờ gì cả!”
Cố Thiên Kỳ cúi mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi như hoa của Thẩm Sở Hà rồi lạnh lùng cảnh cáo: “Thẩm Sở Hà, chuyện hôm nay là lần cuối cùng đấy!”
“Mình biết rồi, mình biết rồi!” Thẩm Sở Hà cười xòa, đưa tay nắm lấy tay Cố Thiên Kỳ nói, “Mình cũng chỉ là quan tâm cậu thôi mà, cậu đừng giận!”
Cố Thiên Kỳ lập tức giằng tay ra, “Thôi được rồi, những điều cần nói cũng nói xong rồi, cậu mau đi đi!”
“An Điềm!”
“Sở Hà!”
Hai người cùng lúc gọi tên nhau.
“An Điềm, sao cô lại ở đây?” Thẩm Sở Hà bước đến trước xe đẩy, nhìn gương mặt xanh mét của An Điềm hỏi, “Lại còn chơi trò trẻ con thế này nữa!”
“Chậc…” An Điềm ngượng ngùng cười méo xệch, vội vàng leo ra khỏi xe, nhưng khổ nỗi tay chân lóng ngóng nên chật vật mãi không leo ra được.
“Nhiên Nhiên, để em giúp chị.” Cố Thiên Kỳ từ đầu đến cuối không hề nhìn Thẩm Sở Hà, lúc này đưa tay định bế An Điềm ra.
“Không cần đâu!” An Điềm vội vàng phẩy tay với Cố Thiên Tuấn, nhất quyết muốn tự mình leo ra.
“Thế thì để tôi giúp cô!” Thẩm Sở Hà đứng bên cạnh liền dìu cánh tay An Điềm lên.
An Điềm nói tiếng cảm ơn, cuối cùng bước ra được khỏi chiếc xe dưới sự giúp đỡ của Thẩm Sở Hà.
Bị đồng nghiệp trông thấy cảnh tượng “điên khùng” này, An Điềm thật sự thấy rất ngượng, cô cười với Thẩm Sở Hà rồi nói một câu hết sức xã giao: “Sở Hà, trùng hợp nhỉ?”
“Đúng thế!” Thẩm Sở Hà rất thản nhiên nói, sau đó bước đến khoác tay An Điềm hỏi, “Cô cũng đến mua sắm à?”
“Ừ, đúng rồi.” An Điềm gật đầu, liếc nhìn Cố Thiên Kỳ rồi quay sang nói với Thẩm Sở Hà, “Tôi đến đây cùng với em trai.”
“Em trai cô à?” Thẩm Sở Hà lặp lại lời An Điềm, sau đó nghiêm túc nhìn kĩ Cố Thiên Kỳ, rồi đột nhiên cô há hốc miệng, đưa tay chỉ vào mặt anh nói, “A, cậu có phải là Cố Thiên Kỳ không?”
Cố Thiên Kỳ nhìn Thẩm Sở Hà bằng ánh mắt phức tạp rồi gật đầu: “Ừ, tên của tôi đúng là Cố Thiên Kỳ!”
“Cố Thiên Kỳ, đúng là cậu rồi!” Thẩm Sở Hà trông như phát hiện ra châu lục mới, mừng rỡ nói với Cố Thiên Kỳ: “Thiên Kỳ, cậu còn nhớ mình không? Mình là Thẩm Sở Hà, hồi cấp ba chúng ta là bạn học đấy!”
“À, tôi nhận ra cậu rồi.” Giọng của Cố Thiên Kỳ rất lạnh lùng, ánh mắt như lóe lên tia nhìn sắc nhọn, “Cậu đúng là Thẩm Sở Hà!”
“Trùng hợp quá!” An Điềm đứng bên cạnh không tin được mà thốt lên.
“Đúng vậy! Tôi cũng không ngờ lại trùng hợp thế này!” Thẩm Sở Hà trông rất phấn khích, quay sang giải thích với An Điềm, “Khi tôi học cấp ba còn là bạn thân của Thiên Kỳ đấy! Chỉ là sau đó cậu ấy ra nước ngoài, tôi cũng ra nước ngoài, hai người đều cùng đi Mỹ, nhưng cô cũng biết nước Mỹ rất rộng lớn, chúng tôi sau đó không gặp nhau nữa, không ngờ giờ lại gặp lại ở thành phố H này!”
Thẩm Sở Hà nói xong lại cảm khái nhìn Cố Thiên Kỳ: “Bao nhiêu năm không gặp rồi, vừa nãy mình suýt nữa không nhận ra cậu đấy!”
“Duyên phận đúng là sâu sắc!” An Điềm cười rạng rỡ, nhìn Thẩm Sở Hà rồi lại nhìn Cố Thiên Kỳ, tuổi tác tương xứng, đều chưa kết hôn, xem ra rất xứng đôi với nhau đấy, “Đúng là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ mà! Hai người…”
“Nhiên Nhiên, em đột nhiên nhớ bốn năm trước, món bánh quy matcha chị làm rất ngon, hay là chị ra kia chọn mua một bộ dụng cụ làm bánh đi!” Cố Thiên Kỳ ngắt lời An Điềm, “Em rất muốn ăn món bánh quy matcha do chị làm, đã thèm bốn năm nay rồi!”
“Chị hiểu, chị hiểu, chị hiểu cả mà!” An Điềm nháy mắt với Cố Thiên Kỳ, “Bạn học cũ gặp lại nhau, sẽ luôn muốn nói vài điều bí mật!”
An Điềm cảm thấy tư tưởng giác ngộ của mình đúng là rất cao, Cố Thiên Kỳ muốn đuổi mình đi như vậy chắc chắn là muốn ôn lại chuyện cũ với Thẩm Sở Hà nhiều năm không gặp rồi! Còn giả vờ bảo là thèm ăn bánh matcha, không ngờ thằng bé này lại dễ xấu hổ như vậy!
“Nhiên Nhiên, chị không hiểu đâu!” Cố Thiên Kỳ vốn đang vì sự xuất hiện của Thẩm Sở Hà mà khó chịu, giờ lại thấy An Điềm tưởng bở như vậy thì càng bực mình hơn.
“Rồi rồi rồi, chị không hiểu gì cả! Chỉ có hai người hiểu thôi.” An Điềm nhìn Cố Thiên Kỳ bằng vẻ mặt như muốn nói “không có gì phải ngượng cả”, sau đó nói tiếp, “Vậy chị đi mua dụng cụ làm bánh đây, hai người cứ nói chuyện đi!”
An Điềm nói xong liền lướt đi nhanh như một cơn gió.
Đến khi bóng dáng An Điềm khuất hẳn rồi, Cố Thiên Kỳ mới quay sang Thẩm Sở Hà, bước chân áp sát lại phía cô: “Thẩm Sở Hà, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Thẩm Sở Hà cười đáp: “Thiên Kỳ, mình thì làm được gì? Là vì nghe Leonard nói cậu đã vào ở trong biệt thự của Cố Thiên Tuấn rồi, mình thấy có hơi không yên tâm nên muốn đến xem thử thôi.”
Thẩm Sở Hà ngoài miệng nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại vô cùng cay đắng, thậm chí còn có chút ghen tị: Từ khi học cấp ba, cô đã yêu chàng trai lạnh lùng này rồi. Anh cũng giống như cô, tuy ngoài mặt thì tỏ ra ấm áp lịch sự, nhưng trong lòng thì lại luôn cố giữ khoảng cách với tất cả, thế nên cô rất muốn tiếp cận anh!
Nhưng Cố Thiên Kỳ thì lại chỉ luôn yêu An Điềm, người lớn hơn anh ba tuổi này!
Sau đó, Cố Thiên Kỳ đi du học ở Mỹ, Thẩm Sở Hà cũng liền đi theo anh sang Mỹ, cứ nghĩ đây sẽ là cơ hội khiến Cố Thiên Kỳ quên đi An Điềm hoàn toàn.
Song điều khiến Thẩm Sở Hà kinh ngạc sau đó đã liên tiếp xảy ra, mà tất cả những việc ấy đều chỉ luôn xoay quanh một người, đó là An Điềm!
Cố Thiên Kỳ sau khi thi đỗ vào một trường đại học ở Mỹ thì liền bắt đầu vào thực tập tại một công ty do bố mẹ anh thành lập, tuy quy mô không to bằng Cố Thị nhưng cũng có địa vị rất cao.
Cố Thiên Kỳ sau khi vào công ty đã cố gắng nỗ lực gấp mười lần người bình thường, anh còn trẻ như vậy mà khi vừa tốt nghiệp đã leo lên được vị trí CEO, thời gian đó, anh đã kết giao được với Leonard, còn gửi Susan đến làm trợ lí ở Cố Thị.
Thẩm Sở Hà cứ tưởng tất cả mọi việc Cố Thiên Kỳ làm là vì muốn đoạt lại Cố Thị ở thành phố H, nhưng không ngờ, mục đích cuối cùng của Cố Thiên Kỳ lại chỉ là muốn có được An Điềm!
Cố Thiên Kỳ sau khi quay lại thành phố H đã không màng đến kế hoạch họ đã chuẩn bị kĩ lưỡng mà lao thẳng đến chỗ Chu Hán Khanh cứu An Điềm ra, còn giả vờ chịu khổ đóng vai một cậu sinh viên nghèo, mặt dày đến đòi ở nhờ trong nhà Cố Thiên Tuấn.
Bây giờ, Cố Thiên Kỳ cuối cùng cũng được ở chung nhà với An Điềm như ý nguyện, nhưng còn cô thì càng ngày càng không chịu nổi nữa rồi! Cô vì Cố Thiên Kỳ đã làm bao nhiêu việc, nhất định không thể để tất cả những cố gắng ấy đổ sông đổ bể hết!
“Xem thử?” Cố Thiên Kỳ hơi ngẩng cổ, dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo, hoàn toàn không có chút ấm áp thiếu niên nào như khi ở trước mặt An Điềm, “Tôi không cần, cậu cứ làm tốt việc của cậu là được rồi!”
“Thiên Kỳ, cậu giận rồi à?” Thẩm Sở Hà tiến sát lại Cố Thiên Kỳ, mềm mỏng nói, “Mình thật sự quan tâm cậu mới giả vờ tình cờ gặp thế này, thật sự không có mục đích gì khác đâu. Hơn nữa cậu nhìn dáng vẻ vừa rồi của An Điềm đi, hoàn toàn không hề nghi ngờ gì cả!”
Cố Thiên Kỳ cúi mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi như hoa của Thẩm Sở Hà rồi lạnh lùng cảnh cáo: “Thẩm Sở Hà, chuyện hôm nay là lần cuối cùng đấy!”
“Mình biết rồi, mình biết rồi!” Thẩm Sở Hà cười xòa, đưa tay nắm lấy tay Cố Thiên Kỳ nói, “Mình cũng chỉ là quan tâm cậu thôi mà, cậu đừng giận!”
Cố Thiên Kỳ lập tức giằng tay ra, “Thôi được rồi, những điều cần nói cũng nói xong rồi, cậu mau đi đi!”
/540
|